Chương 1166: Bị bao vây
Mọi người đều biến sắc.
Họ không ngờ Lâm sư đệ lại có thực lực đáng sợ như vậy.
Nhưng đột trật tự có hàng nghìn người, sao phải sợ một Lâm sư đệ tép riu này chứ?
“Lên! Tất cả xông lên! Mau giải quyết cậu ta, kéo dài thêm một phút thì Long sư tỷ sẽ càng nguy hiểm hơn! Mau xông lên!”, Du Dật lớn tiếng nói.
Bọn họ thoát khỏi sự chấn động, lập tức ùa về phía Lâm Chính.
Cả bờ sông loạn cào cào.
Nhưng… Lâm Chính mạnh chẳng khác gì sát thần, anh cầm thanh đao kia, không ngừng xuyên qua đám người, ánh đao lạnh lẽo chém về phía cánh tay bọn họ.
Phập!
Phập!
Phập!
Phập!
Những âm thanh kỳ dị vang lên.
“Hả?”.
Bọn họ biến sắc.
Long Tinh Hồng ở bên này cũng ngây ra.
Không ai ngờ rằng tên họ Lâm này lại lợi hại như vậy.
Lâm Chính chém giết một vòng, xung quanh đã trống một khoảng, tất cả mọi người đều nằm dưới đất, ôm cánh tay lăn lộn kêu gào, không thể đứng dậy được nữa, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Đám người Du Dật há hốc miệng, tay cầm trường kiếm, không biết có nên xông lên hay không.
“Sao lại như vậy được? Tại… tại sao lại như vậy?”, đầu óc Long Tinh Hồng trống rỗng, toàn thân run lên bần bật, sắc mặt trắng bệch.
Còn Trịnh Đan thì vô cùng hưng phấn.
Cô ta biết, Lâm Chính giết càng hăng thì kết thù càng sâu với người của đội trật tự. Đội trật tự toàn là những người rất cố chấp, một khi lọt vào danh sách đen của bọn họ thì chỉ có không đội trời chung.
Đến lúc đó, cả đội trật tự đều lo việc giết Lâm Chính, cô ta đương nhiên không cần phải lo lắng gì nữa.
Hơn nữa… cô ta phát hiện kế hoạch của mình đúng là rất có hiệu quả.
Lâm Chính bắt đầu thở dốc.
Khuôn mặt anh đầm đìa mồ hôi, hơi thở nặng nề, có thể nhìn thấy lồng ngực anh đang nhấp nhô một cách rõ ràng.
“Dù anh mạnh thì sao chứ? Nếu anh thực sự có thể giết hết một nghìn người này, thì chắc là cũng đã sức cùng lực kiệt rồi nhỉ? Đến lúc đó… sẽ là cơ hội của tôi!”, Trịnh Đan thì thào, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, ánh mắt cũng càng cuồng nhiệt hơn.
Cuối cùng đám người Du Dật vẫn xông tới.
Hai bên lại xông vào chém giết.
Trịnh Đan quan sát chăm chú.
Nhưng đúng lúc này, Long Tinh Hồng bỗng gây khó dễ, muốn thoát khỏi sự khống chế của Trịnh Đan.
Cô ta lật tay chộp lấy cánh tay Trịnh Đan, phát lực định hất ra.
Trịnh Đan lập tức hoàn hồn, vội vàng dí con dao về phía cổ Long Tinh Hồng.
Nhưng luận về sức lực, Trịnh Đan sao có thể là đối thủ của Long Tinh Hồng chứ? Thế là bị bẻ một cái.
Rắc!
Một bên cổ tay Trịnh Đan bị bẻ gãy.
“A!”.
Cô ta hét lên thảm thiết, nhưng cũng vô cùng độc ác, tay còn lại không biết đã nắm con dao găm từ lúc nào, đâm mạnh vào lưng Long Tinh Hồng.
Long Tinh Hồng động tác nhanh nhẹn, vội vàng tránh né.
Nhưng với khoảng cách ngắn như vậy, dù cô ta có phản ứng nhanh đến đâu cũng khó mà tránh được hoàn toàn.
Khi Long Tinh Hồng lăn một vòng dưới đất xong đứng dậy, mới thấy phần hông của mình có một vết thương khá sâu, máu tươi rỉ ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Long Tinh Hồng trầm xuống.
Nhưng cô ta không nóng lòng xử lý Trịnh Đan, mà hét về phía bờ bên kia: “Tất cả dừng tay! Mau dừng tay!”.
Chỉ có điều lần này… đã vô ích.
Người của đội trật tự đều đã lên cơn điên.
Nhìn những đồng môn bị từng nhát đao của Lâm Chính chém cho ngã xuống đất, người của đội trật tự đau như bị dao cắt, chỉ muốn băm vằm anh ra.
Thế nên sau khi nghe thấy tiếng kêu của Long Tinh Hồng, bọn họ không hề dừng tay, mà vẫn điên cuồng tấn công Lâm Chính để trả thù.
Long Tinh Hồng biết, mình phải đích thân qua sông mới ngăn cản bọn họ được.
Nếu không sẽ chỉ có càng nhiều người thương vong hơn.
Nhưng trước khi qua sông, cô ta vẫn còn một chuyện quan trọng phải làm.
Đó chính là Trịnh Đan.
“Trịnh sư muội! Cô qua đây!”, Long Tinh Hồng quát.
“Chắc là tôi không làm được rồi”.
Trịnh Đan thầm nghiến răng, xoay người định chạy.
Nhưng cô ta chạy được khỏi lòng bàn tay của Long Tinh Hồng sao?
Cô ta vốn xuất thân từ phe phái thấp kém là Thanh Hà Đường, võ công tầm thường, so với Long Tinh Hồng thì chẳng khác nào trên trời với dưới đất! Nếu không phải Long Tinh Hồng tin tưởng cô ta thì cũng sẽ không bị cô ta bắt.
Long Tinh Hồng nhanh chóng tóm được cánh tay Trịnh Đan, đánh gãy con dao găm trong tay cô ta, rồi nhịn đau tung người nhảy sang bờ đối diện.
Đúng lúc Long Tinh Hồng vừa đặt chân đến bờ đối diện, một mũi tên bỗng bay vèo tới, cắm thẳng vào cánh tay đang túm Trịnh Đan của cô ta.
Phập!
“Hự…”
Long Tinh Hồng đau đến mức toàn thân co rúm, sau khi đặt chân xuống không đứng vững, liền ngã lăn ra đất.
“Long sư tỷ!”.
“Chết rồi! Long sư tỷ bị trúng tên!”.
“Người đâu!”.
Người của đội trật tự lúc này mới hoảng lên, ai nấy la hét.
Đám người Du Dật lập tức rút về phía sau.
“Là ai bắn lén vậy?”, Du Dật nổi giận quát.
Trịnh Đan thoát khỏi tay Long Tinh Hồng, xoay người định chạy trốn, nhưng bị ngăn lại.
“Con khốn! Có phải đồng bọn của cô ở gần đây không?”, một đội viên của đội trật tự quát hỏi Trịnh Đan.
“Có chứ! Đương nhiên là có rồi!”.
Trịnh Đan nheo mắt cười nói: “Các anh hãy nhìn xung quanh đi!”.
Bọn họ vội vàng nhìn bốn phía.
Chỉ thấy bốn phương tám hướng không biết từ lúc nào đã xuất hiện rất nhiều người, bao vây Lâm Chính và đội trật tự chặt đến mức không lọt một giọt nước…
“Cổ Linh Đường?”.
Rồi một người bước tới.
Lâm Chính nhìn thấy, sắc mặt lập tức sa sầm.
Đó chính là… đường chủ của Cổ Linh Đường!
Thiếu Hải!