Chương 1102: Đừng hối hận!
Nguồn sức mạnh dồi dào rót vào hai cánh tay của A Nghị. Sau khi tiếp cận Lâm Chính, anh ta như một gã điên, tấn công tới tấp. Mỗi một đòn tấn công đều mang theo sức mạnh khủng khiếp giáng liên tục xuống Lâm Chính.
Nếu lúc này, trước mặt A Nghị không phải Lâm Chính mà là một chiếc xe tăng thì e rằng chiếc xe đã bị đấm bẹp dí luôn rồi.
Lâm Chính không hề sợ hãi. Anh chuyển động hai tay, mở rộng bàn tay và chặn cú đấm của A Nghị.
Rầm! Rầm!....Âm thanh nặng nề vang lên không khác gì tiếng sét nổ ra bên tai đám đông.
Hơn nữa A Nghị sau khi dùng thuốc thì sức mạnh trở nên vô cùng khủng khiếp. Trước đó Lâm Chính đỡ đòn của anh ta còn dư sức, giờ có vẻ như đã bị đuối đi nhiều. Anh phải lùi về sau một chút và tốc độ đỡ đòn cũng chậm lại nhiều.
“Thần y Lâm! Anh cũng chỉ đến vậy mà thôi” .
A Nghị gào lên, đột nhiên chộp lấy sơ hở của Lâm Chính, trong lúc sắp giáp là cà thì anh ta đột nhiên gia tăng sức mạnh.
Rầm! Không gian bùng nổ.
Lâm Chính có vẻ như không kịp phòng ngự. Lúc anh kịp phản ứng, định đỡ đòn của A Nghị thì đã không còn kịp nữa. A Nghị thuận thế đập vào mặt Lâm Chính.
Rầm! Cú đấm giáng xuống xương mặt của Lâm Chính. Anh bật lùi lại bốn, năm bước, cơ thể loạng choạng, suýt ngã.
“Chủ tịch Lâm”, Từ Thiên kinh ngạc.
“Hay lắm”, người phía bên Nam Cung Yết vỗ tay rầm rầm, vô cùng kích động.
“Không phải là..thần y Lâm…không đánh lại được đấy chứ?”, Đinh Mạo chộp lấy lan can, lo lắng nhìn thế cục trước mặt,
“Kẻ kia sau khi uống thuốc thì sức mạnh và tốc độ đã gia tăng tới mức kinh người. Chủ tịch Lâm lần này, thật khó nói…”, một quyền sư đứng bên cạnh cũng lên tiếng. Đinh Mạo nghe thấy vậy bèn tái mặt.
“Chuyện…gì vậy? Chủ tịch Lâm không thể bị đánh gục được. Chúng ta đã đặt cược toàn bộ lên cậu ấy, nếu như cậu ấy mà bị thua…thì chúng ta xong đời mất”, Đinh Mạo vội vàng kêu lên.
“Hội trưởng, chúng ta cũng hết cách rồi…cuộc chiến tầm cỡ như thế này, chúng ta căn bản không thể can thiệp được”, quyền sư tỏ ra bất lực.
Nếu bọn họ can thiệp vào trận chiến giữa A Nghị và chủ tịch Lâm thì không khác gì tự tìm tới cái chết.
Bọn họ nào dám liều mạng chỉ vì một chút tiền chứ. Đinh Mạo nín thở, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất lực và sợ hãi.
A Nghị siết chặt nắm đấm, thản nhiên nhìn Lâm chính. Đôi mắt anh ta hừng hực vẻ điên dại. Anh ta nhếch miệng cười.
“Thần y Lâm không sao chứ?”, anh ta mỉm cười. Nụ cười vô cùng dữ tợn.
Lâm Chính đứng vững, từ từ ngẩng đầu lên. Miệng anh rớm máu, khuôn mặt cũng đỏ ửng.Anh lau máu và khẽ cau chặt mày.
“Có vẽ như tôi đã khinh địch rồi”.
“Tôi nói rồi, nói anh mau thi triển y võ ra đi thế mà anh kêu không cần. Vậy thì không trách tôi được”, A Nghị lắc đầu: “Nếu như còn không sử dụng thì tôi sợ lát nữa sẽ không có thời gian đâu. Vì vậy tôi khuyên anh một câu, tốt nhất là tung con át chủ bài ra, nếu không lại hối hận không kịp!”
“Anh thật sự muốn tôi sử dụng y thuật sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Không phải là tôi muốn mà là anh còn lựa chọn nào khác sao?”, A Nghị hỏi ngược lại.
Lâm Chính hờ hững nhìn anh ta, sau đó gật đầu: “Vậy được. Anh đã yêu cầu thì tôi sẽ tác thành cho anh”.
Nói xong, Lâm Chính vung tay. Vụt vụt! Vài âm thanh kỳ lạ vang lên. Giữa những ngón tay Lâm Chính xuất hiện vài tia sáng.
Đám đông ngước nhìn. Đó là ánh sát phát ra từ những cây châm bạc. Anh ghim châm vào người mình không chút do dự.
A Nghị cũng không vội. Anh ta khoanh tay trước ngực, ung dung quan sát. Mọi người nhìn thấy Lâm Chính đang ghim từng cây châm lên người mình. Hơn nữa còn đâm ngập vào cơ thể.
“Hối hận? Nực cười, tôi chưa từng phải hối hận bao giờ. Thôi đừng nhiều lời nữa, anh chuẩn bị xong chưa? Chúng ta cũng nên kết thúc rồi!”
“Được thôi”, Lâm Chính nói.
A Nghị hừ giọng, bước lên phía trước và một lần nữa hóa thành ánh sáng lao về phía Lâm Chính. Một quyền đấm mạnh như tên lửa dội xuống cơ thể Lâm Chính.
Chỉ có điều lần này Lâm Chính không còn phòng thủ nữa mà anh chắp tay sau lưng, đứng im như khúc gỗ.