Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1062




Chương 1067: Ông có biết sức mạnh của tôi không?

 

             Lâm Chính phất tay.  

             Cung Hỉ Vân lập tức đứng sang bên cạnh anh, không dám hành động tùy tiện.  

             “Ông Cư, mời ngồi”.  

             Lâm Chính không đứng dậy, chỉ ngồi trước bàn làm việc, bình tĩnh quan sát hai người trước mặt.  

             Cư Chí Cường đầy vẻ tươi cười, cúi đầu khom lưng.  

             Cư Nam An thì ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.  

             “Ông Cư, lần này ông đến đây vì việc gì?”, Lâm Chính bình thản nhìn ông ta, hỏi.  

             “Chủ tịch Lâm cần gì phải biết rõ còn hỏi?”, Cư Nam An thở dài, lắc đầu: “Chút chuyện nhỏ của tôi chắc chắn không thoát được mắt của cậu! Chủ tịch Lâm, tôi không lòng vòng nữa. Chúng ta nói rõ mọi chuyện đi, cậu hãy dừng việc tấn công Chính Hoa chúng tôi, hôm nay chúng ta biến địch thành bạn, được không?”.  

             “Dừng?”, Lâm Chính khẽ cười: “Dựa vào đâu? Không phải Chính Hoa các ông chủ động gây rắc rối cho tôi sao? Bây giờ các ông thất bại, dựa vào đâu bắt tôi dừng lại? Chẳng lẽ chỉ cho phép các ông ra tay, không cho phép chúng tôi trả đũa? Ông Cư, chuyện này có bất hợp lý quá không?”.  

             “Chủ tịch Lâm, cậu nói lời này thật chẳng thú vị. Chắc cậu biết đằng sau tôi là nhân vật cấp bậc gì. Cậu đối phó với Nhậm Quy, sa thải nội gián đã đành, nếu cậu dồn Chính Hoa đến đường cùng, e rằng người phía sau tôi sẽ không đồng ý”, ánh mắt Cư Nam An lạnh đi, thực sự không nhịn được nữa, giọng nói cũng bực dọc hơn.  

             Lâm Chính không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát Cư Nam An.  

             Cư Nam An trầm mặc một lúc, đốt điếu thuốc, giọng khàn khàn: “Chủ tịch Lâm, tôi thừa nhận phía tôi quả thật không đúng, nhưng cậu cũng phải hiểu hoàn cảnh của tôi. Chính Hoa của tôi trông có vẻ là đầu ngành trong nước, nhưng thực ra nội bộ cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Tôi phải mở rộng hiệu quả sản xuất của Chính Hoa, mở rộng quy mô của nó, tạo ra lợi nhuận nhiều hơn. Dù sao người ở sau lưng tôi luôn dõi theo tôi, nếu tôi không làm được chuyện này, tôi có thể sẽ bị thay thế bất cứ lúc nào. Nếu không vì như vậy thì sao tôi lại phải mạo hiểm ra tay với Dương Hoa của Chủ tịch Lâm cậu? Đáng tiếc, cuối cùng Nhậm Quy vẫn quá ngây thơ, tự cho mình là đúng! Cái gọi là kế hoạch không kẽ hở của ông ta vẫn không chống đỡ được thủ đoạn tuyệt diệu của cậu”.  

             Nói đến đây, Cư Nam An lại thở dài một tiếng.  

             “Nhưng chuyện này không thể xóa bỏ tổn thất và tổn thương mà nhà họ Cư và Chính Hoa đã gây ra cho tôi! Cư Nam An, tôi hiểu hoàn cảnh của ông, cũng biết ông sốt sắng muốn làm nên sự nghiệp, để còn dễ bề ăn nói với người đứng đằng sau ông. Nhưng như tôi đã nói, chuyện này không liên quan đến tôi!”, Lâm Chính nói.  

             “Vậy là Chủ tịch Lâm vẫn quyết định ra tay với chúng tôi?”, Cư Nam An vẩy thuốc lá trong tay, nhíu mày hỏi.  

             “Nếu không, ông hi vọng tôi sẽ làm gì? Xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra sao?”, ánh mắt Lâm Chính dần lạnh đi, trên mặt cũng tràn ngập vẻ dữ tợn.  

             “Chủ tịch Lâm, cậu muốn dồn nhà họ Cư đến đường cùng sao? Nếu vậy, tôi sẽ nói cho cậu hay, trước khi người đứng đằng sau tôi muốn thay thế tôi, tôi nhất định phải liều một trận sống mái với Dương Hoa! Cậu muốn cắn miếng thịt từ tôi sao? Hừ, vậy thì cậu hãy chuẩn bị tinh thần sẽ đổ máu đi!”.  

             Cư Nam An quát lên, sau đó đột nhiên đứng dậy, chuẩn bị rời đi.  

             “Ông Cư, chờ đã”, Lâm Chính đột nhiên hô lên.  

             “Sao? Chủ tịch Lâm còn cao kiến gì à?”, Cư Nam An lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chính, không vui hỏi.  

             “Tôi cho ông hai con đường để lựa chọn!”, Lâm Chính cười nói.  

             “Hai con đường gì?”, Cư Nam An nhíu mày hỏi.  

             “Thứ nhất, lập tức đưa Chính Hoa của ông sáp nhập Dương Hoa của tôi. Nếu vậy, tôi có thể bảo đảm nhà họ Cư các ông vẫn có quyền nắm giữ Chính Hoa. Còn ông vẫn là chủ tịch của Chính Hoa, vẫn được vô số người gọi là Chủ tịch Cư!”, Lâm Chính nói.  

             Anh dứt lời, Cư Nam An và Cư Chí Cường đều ngạc nhiên.  

             Hai người há to miệng, mở to mắt nhìn Lâm Chính, đầu óc ai nấy đều không kịp vận chuyển.  

             “Thứ hai… thứ hai thì sao?”, Cư Nam An run rẩy hỏi.  

             “Thứ hai là ông mặc kệ tất cả, đợi Dương Hoa bắt đầu xâm chiếm Chính Hoa của ông, người phía sau ông thay ông xuống, nhà họ Cư các ông cũng hoàn toàn biến mất khỏi giới thương mại Hoa Quốc, sau này sẽ không còn ai nhớ tới cái tên Cư Nam An, mọi nỗ lực của ông cho Chính Hoa những năm qua cũng sẽ chỉ là trải đường cho người khác, vun đắp cho người sẽ thay ông nắm giữ Chính Hoa!”, Lâm Chính nói tiếp.  

             Anh dứt lời, Cư Nam An im lặng.  

             Hiển nhiên, những lời nói của Lâm Chính đã chọc trúng điểm yếu của ông ta.  

             Ông ta đứng yên tại chỗ hơn mười phút, giống như tượng điêu khắc, không hề động đậy, dường như đang suy nghĩ gì đó.  

             “Bố…”.  

             Cư Chí Cường cẩn thận gọi.  

             Nhưng… Cư Nam An hoàn toàn không để ý đến anh ta.  

             Cư Chí Cường hơi sốt ruột.  

             Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh.  

             Cung Hỉ Vân cũng cảm thấy bầu không khí vô cùng áp lực.  

             Không biết qua bao lâu, Cư Nam An mới ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính.  

             “Chủ tịch Lâm, cậu biết người đứng sau tôi… có sức mạnh lớn thế nào không? Cậu cảm thấy cậu có thể đối phó được người đó không?”.  

             “Trước khi ông hỏi tôi vấn đề này, tôi có thể hỏi ông một câu không?”, Lâm Chính nói.  

             “Cậu nói đi”.  

             “Tôi muốn biết, ông có biết sức mạnh đằng sau tôi lớn thế nào không? Ông cảm thấy người đứng sau ông có thể đối phó được tôi không?”, Lâm Chính mỉm cười nói.  

             Cư Nam An im lặng, không lâu sau, ông ta quay người rời khỏi phòng.  

             “Bố! Bố!”.  

             Cư Chí Cường vội vàng hét lên.  

             Nhưng Cư Nam An không quay đầu lại.  

             Sau khi hai người họ rời khỏi văn phòng.  

             Cung Hỉ Vân vẫn đứng ngây ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn tất cả.  

             “Chủ tịch Lâm, rốt cuộc cậu và ông Cư đang nói gì vậy? Cậu đang lôi kéo Chính Hoa sao?”, Cung Hỉ Vân khó hiểu hỏi.  

             Lâm Chính lắc đầu: “Sẽ có kết quả nhanh thôi, vận mệnh tương lai của Dương Hoa sắp được công khai rồi”.  

             Mang theo nghi ngờ này, Cung Hỉ Vân rời khỏi văn phòng.  

             Nhưng chưa tới một ngày sau, một tin tức đáng kinh ngạc chấn động toàn cầu đã lan ra.  

             Buổi sáng ngày 20, Chủ tịch Cư Nam An của Tập đoàn Chính Hoa tuyên bố, Tập đoàn Chính Hoa sẽ chính thức sáp nhập vào Tập đoàn Dương Hoa, trở thành công ty con lớn nhất của Tập đoàn Dương Hoa! Dương Hoa chính thức nhập cổ phần của Chính Hoa.  

             Tin tức này truyền ra, cả giới thương mại đều chấn động.