Chương 1056: Lộ chân tướng
Hai người bị Lâm Chính vạch trần tại trận, không cãi được lời nào. Người dân xung quanh cũng ý thức được đây là âm mưu của bọn họ, liền lớn tiếng chỉ trích.
Đinh Tập Vĩ và người đàn ông gầy gò kia như chuột qua đường, bị mọi người chửi rủa đánh đập. Nếu không phải hiện trường còn có cảnh sát duy trì trật tự, thì e là bọn họ đã bị quần chúng phẫn nộ đánh chết rồi.
Mấy cảnh sát bước tới.
"Anh Đinh, anh Lưu, chúng tôi nghi ngờ các anh có liên quan đến vụ án doanh nghiệp và vụ án phỉ báng, mời các anh đi theo tôi", một cảnh sát lạnh lùng nói.
Hai người không còn gì để nói, liền theo cảnh sát lên xe.
Nhậm Quy, người nhà họ Vương và Cư Chí Cường đang ở trong chiếc xe đỗ ven đường chứng kiến tất cả vụ việc.
Sắc mặt bọn họ vô cùng âm trầm.
"Thua rồi, thua hết rồi", ông cụ Vương hít sâu một hơi nói.
Ông ta bỗng chốc như già đi mấy tuổi.
Nhậm Quy chẳng nói chẳng rằng, chỉ châm một điếu thuốc, nhưng bàn tay châm thuốc đang run rẩy.
Rõ ràng ông ta cũng biết điều này có nghĩa là gì, ông ta biết rất rõ hành động này của thần y Lâm sẽ gây ra bao nhiêu ảnh hưởng cho kế hoạch của ông ta.
Nhưng chưa tiến hành đến bước đó, thì ông ta nghĩ mình vẫn còn cơ hội.
"Cứ tiếp tục xem đi, xem thần y Lâm này... còn thủ đoạn nào nữa không", Nhậm Quy nhỏ giọng nói.
Ông ta vẫn chưa hết hy vọng.
Hai người Đinh Tập Vĩ bị đưa đi, đám thủy quân do Nhậm Quy và người nhà họ Vương mời tới không dám làm loạn nữa, chỉ đành lặng lẽ rời đi.
Bọn họ nhận tiền làm việc, nhưng không muốn bị cảnh sát đưa đi.
Huống hồ có nhiều nhân vật tai to mặt lớn ở đây như vậy, cho dù bọn họ muốn vu oan, thì cũng phải có cớ mà vu oan chứ!
Những nhân sĩ quyền uy này hoàn toàn có thể đánh tan những lời phỉ báng và vu oan của bọn họ.
Dù sao hiện giờ trên cả thế giới cũng không có tập thể nào có quyền uy như bọn họ.
Lâm Chính tiếp tục khám bệnh miễn phí.
Các chuyên gia được mời đến thì yên lặng ngồi xem bên cạnh.
Nhất là các bác sĩ nổi tiếng trong nước.
Có thể tận mắt chứng kiến Lâm Chính châm cứu bắt mạch ở khoảng cách gần như thế này, cũng coi như một chuyện may mắn đối với bọn họ.
"Thần y Lâm đúng là yêu nghiệt thiên tài, tôi hành nghề y cả đời mà chưa thể đạt tới y thuật như cậu ấy. Đời này coi như sống hoài sống phí", danh y Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành thở dài nói.
"Tiền bối nói đùa rồi, y thuật không phân cao thấp, mà quan trọng là cứu người. Bác sĩ có thể cứu người thì đều là thần y. Cả đời ông đã cứu sống vô số người, riêng điều này thì vãn bối không thể bằng được", Lâm Chính mỉm cười nói.
Khấu Quan sửng sốt, sau đó cười lớn, vuốt râu gật đầu, ánh mắt nhìn Lâm Chính lại càng tán thưởng hơn.
Đám người Anna, Jesse cũng châu đầu ghé tai, bàn tán về y thuật của Lâm Chính.
Một tiếng sau, sau khi bà lão kia uống thuốc đã sắc, thì lập tức được kiểm tra lại.
Kết quả kiểm tra vừa có, lập tức khiến mọi người chấn động.
Các chỉ số của bà ta nhanh chóng giảm xuống, gần bằng mức của người bình thường.
Nhận được tin này, các chuyên gia của nước D và nước E được mời tới đều không ngồi yên được nữa, lập tức bước tới đích thân kiểm tra cho bà lão kia.
"Không thể nào!".
"Trong một thời gian ngắn đã khống chế được tình trạng của bệnh nhân bị bệnh nhồi máu não, và giảm nhẹ... Đúng là hoang đường!".
Hai người kinh ngạc kêu lên, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được: "Cậu Lâm, sao cậu có thể làm được?".
Lâm Chính mỉm cười, nói mấy câu.
Nhưng có vẻ hai người họ không hiểu lắm.
"Các ông cứ bình tĩnh, lát nữa tôi sẽ tuyên bố một chuyện", Lâm Chính cười nói.
Hai người họ gật đầu, quay trở lại chỗ ngồi, ánh mắt đầy mong chờ.
Nhậm Quy và ông cụ Vương ở trong xe đưa mắt nhìn nhau, trong lòng run sợ.
Lại một tiếng nữa trôi qua, bây giờ đã là 12 giờ trưa.
Lâm Chính dừng lại.
"Mọi người đừng xếp hàng nữa, buổi chiều tôi sẽ khám tiếp, mọi người có thể về nhà ăn cơm rồi", Lâm Chính nói.
Các bệnh nhân ở phía sau nghe thấy thế thì đều thở dài, đang định rời đi.
Các phóng viên cũng chuẩn bị thu dọn ra về.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng.
"Nhưng trước đó, tôi vẫn còn một chuyện muốn tuyên bố".
Tất cả mọi người lập tức dừng bước.
Jesse, Anna, Mạc Thanh và bác sĩ nổi tiếng các nước đều bước tới.
Lâm Chính rút ra mấy tờ giấy trong kẹp văn kiện mà Mã Hải đưa cho, đặt lên bàn từng tờ một.
"Chuyện tôi muốn nói cũng là chuyện được rất nhiều người quan tâm hiện giờ, đó chính là thuốc trị nhồi máu não của Dương Hoa chúng tôi bị người ta chất vấn là có vấn đề. Tôi muốn mượn cơ hội hôm nay để nói với tất cả các bệnh nhân một chuyện, thuốc trị nhồi máu não của chúng tôi không có bất cứ vấn đề gì. Sau khi Hiệp hội Y tế Quốc tế cùng với tổ chức y học của các nước giám định thuốc đặc trị của Dương Hoa chúng tôi xong đã chứng minh được điều này. Cả chứng cứ giám định của các tổ chức hiệp hội y học trong nước, tôi sẽ cho người đăng lên mạng sau, mọi người có thể lên mạng xem".
Ai nấy đều ngạc nhiên.
Không ngờ thần y Lâm lại mang thứ này ra.
"Ngoài ra, ở đây còn một phần nữa".
Lâm Chính cầm một tờ giấy nói.
"Đây lại là kết quả giám định của nước nào vậy?", có người không nhịn được hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: "Đây không phải là kết quả giám định thuốc của Dương Hoa chúng tôi, mà là một bản báo cáo kiểm tra".
"Báo cáo kiểm tra?".
"Là xà phòng thơm của hãng nào vậy?", một phóng viên vội hỏi.
"Không phải là xà phòng thơm của hãng nào, mà là một loại xà phòng thơm vẫn chưa bán ra thị trường, nơi sản xuất của nó chính là nhà máy thuộc tập đoàn Thiên Hằng", Lâm Chính đáp.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền trở nên xôn xao.
Nhậm Quy đang ở trong xe giật nảy mình, điếu thuốc trượt khỏi tay rơi xuống đất...