Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1050




Chương 1055: Vạch trần

 

             Giới y học của một nửa thế giới...  

             Đùa sao?  

             Dù người đàn ông ngốc đến đâu thì cũng biết điều này có nghĩa là gì.  

             Những người đang có mặt không khỏi há hốc miệng.  

             Nhưng không ai phản bác!  

             Bởi vì với uy vọng của thần y Lâm... thì anh quả thực có thể làm được.  

             "Mỗi người bọn họ đều là chuyên gia y học cấp quốc gia của các nước, hôm nay tôi mời bọn họ đến chính là để theo dõi toàn bộ quá trình chẩn đoán của tôi. Nếu anh cảm thấy việc chẩn đoán của tôi có vấn đề? Không sao, anh có thể bảo bọn họ chẩn đoán lại. Nếu anh cảm thấy tôi không thể đại diện cho quyền uy, thì tôi nghĩ chắc là mỗi bác sĩ ở đây đều có thể đại diện chứ?", Lâm Chính mỉm cười nói.  

             Ai nấy đều cảm thấy da đầu tê dại.  

             Các phóng viên thì nghệt mặt ra, đầu óc ong lên, trở nên trống rỗng...  

             Ai mà ngờ được Chủ tịch Lâm còn có chiêu này chứ?  

             Hơn nữa... lại còn khoa trương như vậy.  

             "Chào anh, anh nói anh bị bệnh nhồi máu não, liệu có thể để tôi khám một chút không? Tôi nghĩ mình cũng có nghiên cứu rất nhiều về bệnh này", đúng lúc này, phó hội trưởng Hiệp hội Y tế nước Mễ là Jesse lên tiếng.  

             Sắc mặt người đàn ông tái mét, toàn thân run rẩy, miệng há ra, nhưng không biết nên nói gì. Hắn bỗng quay phắt đi, ý đồ định bỏ chạy.  

             Nhưng Mã Hải ở phía sau nhanh tay nhanh mắt, gọi người giữ hắn lại.  

             "Các... các ông làm gì vậy?", người đàn ông kia vội quát.  

             "Nếu cậu đã có bệnh, thì tại sao không mau chữa trị, mà lại còn bỏ trốn?", Mã Hải lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi.  

             "Tôi... tôi không muốn khám nữa không được sao? Lẽ nào các ông còn muốn ép tôi đến chỗ các ông chữa bệnh? Tránh ra, tất cả tránh ra!", người đàn ông la hét, muốn đi bằng được.  

             Nhưng sao Mã Hải có thể để hắn đi chứ? Lập tức bảo người ghì chặt hắn lại.  

             "Cứu tôi với! Bắt cóc rồi! Giết người rồi! Mọi người mau nhìn đi, Mã Hải của Dương Hoa muốn giết người này!", người đàn ông lập tức lăn giãy đành đạch, la hét om sòm.  

             Nhưng chẳng ai lên tiếng nói đỡ câu nào.  

             Giờ phút này, cho dù là thằng ngốc cũng nhìn ra được người đàn ông này có vấn đề...  

             Bỗng một giọng nói vang lên.  

             "Bác sĩ Đinh Tập Vĩ của bệnh viện Nam khoa Giang Thành đến!".  

             Mọi người nghe thấy thế thì đều quay sang nhìn, chỉ thấy một bác sĩ đeo kính, sắc mặt trắng bệch, bị hai người mặc vest dẫn vào.  

             Nhậm Quy ở trong xe hoàn hồn lại, sắc mặt thay đổi: "Đinh Tập Vĩ bị làm sao vậy? Chẳng phải tôi đã bảo cậu ta mấy hôm nay rời khỏi Giang Thành sao? Sao... sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?".  

             "Hai người kia... hình như là người của Cung Hỉ Vân! Giám đốc Nhậm, xem ra Đinh Tập Vĩ bị Cung Hỉ Vân bắt rồi", ông cụ Vương nhìn về phía Đinh Tập Vĩ, khàn giọng nói.  

             "Ơ... Chủ tịch Lâm... còn có chiêu này sao?", Cư Chí Cường run rẩy nói.  

             "Xem ra tình hình không lạc quan như chúng ta nghĩ", Nhậm Quy cắn răng nói.  

             Sắc mặt ông cụ Vương âm trầm, không nói lời nào.  

             Đinh Tập Vĩ bị đẩy đến trước đám người.  

             "Chào anh, bác sĩ Đinh", Lâm Chính mỉm cười chào anh ta.  

             "Chào... chào cậu, thần y Lâm...", Đinh Tập Vĩ nặn ra một nụ cười, đáp lại.  

             Lâm Chính đưa bản báo cáo kiểm tra trên bàn cho anh ta, nói: "Báo cáo này là anh viết cho anh trai này đúng không?".  

             "Đúng... đúng... đúng vậy...", Đinh Tập Vĩ có chút ấp úng.  

             "Thế à? Trong này nói động mạch ở cổ bệnh nhân đập yếu, động mạch trước não tắc nghẽn, động mạch sau gáy tắc nghẽn, động mạch chủ của não tắc nghẽn… Bác sĩ Đinh, anh biết như vậy có nghĩa là gì không?", Lâm Chính cười hỏi.  

             "Chẳng phải... chẳng phải điều này cho thấy bệnh nhân bị bệnh nhồi máu não sao?", Đinh Tập Vĩ không còn tự tin, giọng nói cũng có vẻ hốt hoảng.  

             "Không không không, không chỉ đơn giản là bệnh nhồi máu não", Lâm Chính cười nói: "Thực ra nếu bệnh nhồi máu não đến mức độ này thì bệnh nhân đã chết rồi".  

             Đinh Tập Vĩ ngớ người ra.  

             "Bác sĩ Đinh, anh có thể nói cho tôi biết, động mạch sau não bị tắc nghẽn sẽ xuất hiện triệu chứng gì không?", Lâm Chính lại hỏi.  

             "Cái... cái này... chắc là sẽ bị choáng đầu, sau đó... sau đó...", Đinh Tập Vĩ ấp a ấp úng, mãi không nói được nên lời.  

             "Nếu động mạch sau não tắc nghẽn, thì sẽ gây ra những hậu quả như gây chướng ngại, tê liệt, chứng khó đọc. Nếu màng não bị tắc nghẽn thì sẽ gây ra những hiện tượng như cận lệch, ảo giác thị lực. Bác sĩ Đinh, ngay cả những thứ cơ bản này mà cậu cũng không biết sao?”, Mạc Thanh đanh mặt lại, lạnh lùng nói.  

             "Tôi... tôi...", Đinh Tập Vĩ há miệng, không thốt nên lời.  

             "Bác sĩ Đinh, xem ra anh không biết chẩn đoán về mảng nhồi máu não. Hình như anh có chuyên môn về nam khoa nhỉ? Tại sao anh lại khám bệnh nhồi máu não cho anh này? Còn viết một bản báo cáo kiểm tra như vậy?", Lâm Chính lại hỏi.  

             "Các người phải cút xuống địa ngục!".  

             "Các người sẽ không được chết tử tế đâu!".  

             Ai nấy nhổ một ngụm nước bọt, chửi bới thậm tệ.  

             Hai người kia run như cầy sấy, kinh hồn bạt vía, đần cả người ra.