Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1043




Chương 1048: Nên kết thúc rồi

 

             Vàng thật không sợ lửa.  

             Lâm Chính tin thuốc của mình không có vấn đề, dù có kiểm tra lại, anh cũng không sợ, mọi thứ theo quy trình là được.  

             Bây giờ, điều đau đầu nhất là dư luận mà Nhậm Quy chế tạo.  

             Thuốc là thứ liên quan đến tính mạng.  

             Nếu người dân nảy sinh nghi ngờ với thuốc thì sẽ là điều cực kỳ chí mạng đối với công ty sản xuất dược phẩm đó.  

             Chỉ cần có người nảy sinh nghi ngờ với một sản phẩm thuốc thì không đến lúc nguy cấp, bọn họ sẽ không dùng loại thuốc đó.  

             Thuốc là thứ rất khó giải thích, bên trong đó dính líu đến rất nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp. Dương Hoa không thể chứng minh rõ ràng với công chúng, mà công chúng cũng sẽ không hiểu được.  

             Tuy nhiên, Nhậm Quy lại có thể nhằm vào điều này mà tạo dư luận.  

             Bởi vì Dương Hoa không thể giải thích rõ ràng, nhưng Nhậm Quy thì có thể tạo thành hiện tượng giả, cho công chúng thấy thuốc của Dương Hoa có vấn đề.  

             Dù sao những người trong bệnh viện đều từng dùng thuốc của Dương Hoa nên mới phải vào ICU.  

             Người nằm trong đó còn giả được sao?  

             Nhưng người được thuê tạo dư luận rất dễ dàng, không cần để tên thật, nhiều người cũng không cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm cho những lời mình nói ra trên mạng.  

             Trong khi Nhậm Quy tấn công, bên phía Tập đoàn Chính Hoa của Cư Chí Cường cũng không đứng yên nhìn.  

             Tối hôm đó, Chính Hoa đã tổ chức một nhóm người bao vây ngoài cửa Dương Hoa, la lối om sòm.  

             “Nhà máy ác độc!”.  

             “Súc sinh ăn thịt người không nhả xương!”.  

             “Các người lừa tiền xương máu của dân, lương tâm các người yên ổn được sao?”.  

             “Thần y Lâm, uổng cho cháu gái tôi xem cậu như thần tượng. Kết quả cậu bán thuốc giả? Cậu hại cả nhà chúng tôi như vậy sao?”.  

             “Ma quỷ! Các người đều là ma quỷ!”.  

             Tiếng la hét không nhỏ, dẫn nhiều người đến vây xem.  

             Bọn họ đều lấy điện thoại ra chụp ảnh quay phim, đăng lên mạng.  

             Dư luận trên mạng lại nâng lên một độ cao mới.  

             Nhất là dân chúng ở ngoại tỉnh.  

             “Sao lại tụ tập nhiều người như vậy?”.  

             “Chẳng lẽ thuốc của Dương Hoa thật sự có vấn đề?”.  

             “Nhưng bố tôi vẫn luôn dùng ổn mà”.  

             “Tôi dùng thuốc viêm mũi cũng không có bất cứ vấn đề gì”.  

             “Chẳng lẽ thuốc bây giờ có vấn đề? Bị ăn xén nguyên liệu hay sao?”.  

             “Không thể nào, thần y Lâm lại lấy mạng người ra đùa sao?”.  

             “Ai nói chính xác được chứ”.  

             “Con người đều sẽ thay đổi”.  

             “Thần y Lâm chỉ thế thôi? Chỉ thế thôi hả?”.  

             Nhiều người dân đang thảo luận trên mạng.  

             Nói một hồi, chủ đề nói chuyện cũng thay đổi, một vài lời nói kỳ quái cũng xuất hiện.  

             Dưới sự cổ súy của nhóm người được Nhậm Quy thuê, trên mạng đã bắt đầu xuất hiện một nhóm bôi nhọ Dương Hoa.  

             Trang chính thức của Dương Hoa đã bị bọn họ tấn công, những lời mắng chửi tràn lan, buộc Mã Hải phải tiến hành kiểm soát bình luận.  

             Lâm Chính mặt không cảm xúc ngồi trong văn phòng, im lặng đợi xem hướng phát triển của sự việc.  

             Mã Hải thì ra vào văn phòng, bận đến tối tăm mặt mày, không ngừng báo cáo tình hình mới nhất cho Lâm Chính.  

             Sau vài lượt, Mã Hải không chịu nổi nữa.  

             Mười giờ tối hôm đó, một tin tức mới mang tính bùng nổ hơn nữa từ Giang Thành truyền ra.  

             Công ty dược phẩm quy mô nhỏ của nhà họ Vương chính thức tuyên bố, ngày mai sẽ đưa ra thị trường một loại thuốc mới.  

             Công dụng của loại thuốc mới này lại là đặc trị bệnh tiểu đường.  

             Tin tức này vừa được truyền ra, lại đánh vào tư duy của tất cả mọi người lần nữa.  

             Tất cả những người theo dõi sự kiện này đều kinh ngạc, kể cả truyền thông nước ngoài.  

             Chuyện này là sao?  

             Thuốc đặc trị bệnh tiểu đường không phải là Chủ tịch Lâm chuyên thuộc sao?  

             Vì sao doanh nghiệp Vương Thị lại sản xuất?  

             Hơn nữa, ngày bọn họ đưa ra thị trường… lại sớm hơn Dương Hoa một ngày?  

             Mọi người đều chấn động.  

             Toàn bộ sự kiện diễn biến đến mức độ khiến mọi người không hiểu ra sao.  

             Mã Hải hết sức kinh ngạc đưa tin tức đó đến văn phòng của Lâm Chính.  

             “Chủ tịch Lâm, thế này phải làm sao? Nhà họ Vương đưa thuốc mới ra thị trường sớm hơn chúng ta một ngày, rõ ràng bọn họ đã chuẩn bị sẵn trước khi chuyện này xảy ra. Cổ phiếu của chúng ta lại bị dao động thêm. Nếu còn tiếp tục như vậy, Dương Hoa sẽ loạn mất!”, Mã Hải run rẩy, giọng nói cũng run run.  

             “Con hồ ly già của nhà họ Vương kia đúng là tính toán sâu xa. Mặc dù ông ta không dự liệu được mối quan hệ giữa nhà họ Vương và Dương Hoa chúng ta sẽ căng thẳng đến mức này, nhưng chắc chắn ông ta đã chuẩn bị từ trước. Nếu không, ông ta không thể nào đưa thuốc mới ra thị trường nhanh như vậy sau khi lấy được phương thuốc! Bây giờ e rằng nhà họ Vương đang dốc hết toàn lực sản xuất thuốc mới”.  

             “Chủ tịch Lâm, việc thử thuốc có lẽ phải đợi một thời gian nhỉ?”.  

             “Tình hình trước mắt, chỉ cần bọn họ bắt đầu thử thuốc thì sẽ bất lợi cho chúng ta, dù bọn họ thử thuốc không thành công đi nữa”.  

             “Chủ tịch Lâm, bây giờ chúng ta… phải làm sao?”, Mã Hải sốt sắng hỏi.  

             Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, bình tĩnh nói: “Cũng đến lúc nên đặt dấu chấm hết cho chuyện này rồi”.  

             “Chủ tịch Lâm, cậu có dự định gì sao?”, Mã Hải hỏi.  

             Lâm Chính im lặng trong chốc lát, trầm giọng nói: “Giúp tôi đăng tin, mười giờ sáng ngày mai tôi sẽ khám bệnh miễn phí ở cổng chính của Dương Hoa! Lúc đó, tôi sẽ dùng thân phận thần y Lâm mời tất cả bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước giám sát và kiểm tra lại ngay tại chỗ!”.  

             “Khám bệnh miễn phí?”.  

             Mã Hải ngạc nhiên.  

             “Thật ra, dù là Nhậm Quy hay nhà họ Vương đều bỏ qua một chuyện!”, Lâm Chính đứng dậy, bình tĩnh nói: “Đó là không thể dùng lời đồn và lời nói ác ý để vu khống người làm nghề y!”.  

             Mã Hải sững sờ tại chỗ.  

             Chốc lát sau, ông ta bỗng hiểu ra điều gì, vội vàng khom lưng: “Chủ tịch Lâm, tôi sẽ đi làm ngay, nhưng mà… bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước có thể đến đây trong thời gian ngắn như vậy sao?”.  

             “Tối nay ông hãy ra sân bay đón họ”.  

             “Tối nay? Chẳng lẽ bọn họ…”.  

             “Bọn họ sắp đến Giang Thành rồi, một ngày trước tôi đã mời bọn họ!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.  

             Mã Hải kinh ngạc.  

             Hóa ra ngay từ ban đầu, Lâm Chính đã chuẩn bị sẵn sàng.  

             Anh muốn dùng y thuật của mình để chứng minh, thuốc của anh không có vấn đề gì!  

             Người đời không tin?  

             Được, vậy thì bọn họ chắc sẽ tin bác sĩ uy tín ở trong nước chứ? Bọn họ cũng nên tin bác sĩ uy tín ở nước ngoài chứ?  

             Nhà họ Vương và Nhậm Quy có thủ đoạn cao siêu hơn nữa cũng không thể mua chuộc được những bác sĩ nổi tiếng này!  

             Sự thật sẽ không lừa ai!  

             Ngày mai sẽ là cuộc chiến cuối cùng quyết định sự sống chết của Dương Hoa.  


             Đêm đó định sẵn sẽ là một đêm không ngủ.  

             Dù đã ba bốn giờ sáng, trên đường phố vẫn đông xe, khách sạn ở gần trụ sở chính của Dương Hoa đều kín phòng, thậm chí đã có người tụ tập trước cổng chính của Dương Hoa, chờ đợi thần y Lâm xuất hiện…  

             Lâm Chính không ở lại Dương Hoa qua đêm.  

             Anh mặc áo khoác vào, quay về Quốc tế Duyệt Nhan…