Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1029




Chương 1034: Thành ý của ông đâu?

 

             Trong một căn phòng xa hoa, mấy người Nhậm Quy, Cư Chí Cường đang ngồi hút thuốc.  

             Cư Chí Cường vô cùng bực bội, hút hết điếu này đến điếu khác, hút xong lại đốt.  

             Trong phòng mùi khói thuốc lượn lờ, quạt gió cũng không kịp hút đi khói thuốc.  

             Bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề.  

             Chỉ có Nhậm Quy đầy vẻ tươi cười, còn bắt chéo chân, vẻ nhàn nhã tự đắc.  

             “Ái chà, ông Nhậm, sao ông lại không sốt ruột chút nào thế? Ông có biết vì thuốc mới của Chủ tịch Lâm, cổ phiếu của Dương Hoa vốn đã sụt giảm lại bắt đầu tăng không? Đây chẳng khác nào tro tàn lại cháy!”, lúc này một ông chủ không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy, đầy khổ sở nói với Nhậm Quy.  

             “Cứ bình tĩnh cứ bình tĩnh, tình hình vẫn chưa quá tệ như các ông nghĩ!”, Nhậm Quy cười ha ha, sau đó nhìn sang Cư Chí Cường: “Chí Cường à, bắt đầu ra tay chưa?”.  

             “Vẫn chưa, theo kế hoạch thì tối nay ra tay!”.  

             “Ha ha, không cần ra tay, rút người về đi”, Nhậm Quy cười nói.  

             Cư Chí Cường ngạc nhiên nhìn ông ta: “Chú Nhậm, chú có ý gì?”.  

             “Phái người động vào nhà máy của Dương Hoa chỉ là hạ sách, thật ra chưa đến mức bất đắc dĩ, tôi sẽ không chủ động dùng thủ đoạn đó đối phó Dương Hoa. Bây giờ đã có cách tốt hơn để đối phó Dương Hoa, nên kế hoạch này tạm thời từ bỏ!”, Nhậm Quy cười híp mắt nói.  

             “Ồ?”.  

             Mọi người nghe vậy đều lên tinh thần, đồng loạt sáp lại, vội hỏi: “Ông Nhậm, rốt cuộc là cách gì?”.  

             “Mau nói đi!”.  

             “Bây giờ chúng tôi đều sứt đầu mẻ trán đây!”.  

             Bọn họ thay nhau lên tiếng, sốt ruột không chịu được.  

             Nhậm Quy lại nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: “Bây giờ còn chưa thể nói, đợi lát nữa các người sẽ biết thôi!”.  

             Bọn họ nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, không hiểu được ý của Nhậm Quy.  

             Cư Chí Cường cũng âm thầm nhíu mày.  

             Đã là lúc nào rồi mà còn chơi trò bí hiểm.  

             Lúc này, cửa được mở ra, vài bóng người đi vào.  

             Nhậm Quy lập tức đứng dậy.  

             “Ông là Vương Khang phải không? Chào ông, ha ha ha…”, Nhậm Quy cười lớn, lập tức tiến tới bắt tay với Vương Khang.  

             Các ông lớn ở đây đều ngạc nhiên.  

             “Vương Khang?”.  

             “Là Vương Khang của Dương Hoa?”.  

             “Chuyện… Chuyện này là sao? Sao ông ta lại đến đây?”.  

             Bọn họ kinh ngạc, tất cả đều la lên.  

             Cư Chí Cường suýt chút nữa không ngồi vững.  

             Vương Khang là ai? Đó là một trong những lãnh đạo cấp cao của Dương Hoa!  

             Mặc dù bây giờ bọn họ đã khai thác được không ít nhân tài, cũng đã mua chuộc nhiều người từ Dương Hoa, nhưng những người này đa số đều là cấp vừa hoặc cấp thấp, không hề có một ai cấp cao!  

             Không phải người cấp cao ý chí kiên định, mà là người ở cấp cao đã là thành viên nòng cốt thuộc về Dương Hoa, bọn họ phải đưa ra lợi ích lớn thế nào mới có thể khai thác người từ tầng lớp cấp cao?  

             Điều đó là gần như không thể!  

             Huống hồ, Dương Hoa cũng không phải kẻ ngốc, tầng lớp cấp cao muốn phản bội Dương Hoa thì cái giá phải trả chắc chắc vô cùng thảm khốc.  

             Do đó, khai thác được một người cấp cao từ Dương Hoa đứng về chiến tuyến của bọn họ là chuyện cực kỳ khó khăn.  

             Nhưng không ngờ… Vương Khang của Dương Hoa lại đến đây…  

             Bọn họ mở to mắt há hốc miệng, khó tin nhìn ông ta.  

             Vẻ mặt Vương Khang mất tự nhiên, liếc về phía cửa.  

             Nhậm Quy hiểu ý, lập tức phất tay.  

             Người đứng ở cửa lập tức đóng cửa lại.  

             “Người anh em! Không sao, nào nào, mời ngồi!”, Nhậm Quy cười ha ha, nói.  

             Vương Khang ngồi xuống.  

             “Chú Nhậm, ông Vương Khang là…”, Cư Chí Cường cẩn trọng hỏi.  

             “Đừng vội, nào, mọi người, tôi giới thiệu với mọi người, đây là ông Vương Khang, tôi nghĩ chắc mọi người cũng biết nhỉ?”, Nhậm Quy cười nói.  

             “Ông Vương không phải người của Dương Hoa sao? Ông Nhậm, ông ta đến đây làm gì? Đại diện cho Dương Hoa đàm phán với chúng ta sao?”, một người đàn ông trung niên đầu hói lạnh lùng hỏi.  

             “Không không, đương nhiên không phải! Bây giờ ông Vương Khang đến đây là để hợp tác với chúng ta”, Nhậm Quy vội nói.  

             “Hợp tác?”.  

             Bọn họ ngạc nhiên không thôi, sau đó đưa mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía Vương Khang.  

             “Sao? Dương Hoa… muốn hợp tác với chúng ta?”, Cư Chí Cường kêu lên.  

             “Không phải, là nhà họ Vương chúng tôi muốn hợp tác với các người!”, không đợi Nhậm Quy nói, Vương Khang đã lên tiếng.  

             Bọn họ nhíu mày, cũng không tỏ ra mừng rỡ, ngược lại ai nấy đều hiện vẻ nghiêm túc.  

             “Mọi người, chắc mọi người còn chưa biết chuyện, tôi sẽ nói đơn giản cho mọi người biết, Chủ tịch Lâm của chúng ta đã làm ra chuyện gì!”.  

             Nhậm Quy mỉm cười nói, sau đó thì kể lại chuyện mình nghe được từ Vương Khang cho mọi người nghe.  

             Người trong phòng đều lộ vẻ mặt bừng tỉnh.  

             “Hóa ra là vậy…”.  

             “Nói vậy là Vương Khang đại diện cho nhà họ Vương đến đầu hàng?”.  

             “Đương nhiên, tôi mời ông qua đây chính là để bàn về vấn đề này”, Nhậm Quy cười nói, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng kỳ lạ: “Nhưng trước lúc đó… người anh em, có phải ông nên bày tỏ chút thành ý của nhà họ Vương các ông không?”.  

             Ông ta dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Khang.  

             Nhưng dường như Vương Khang đã có chuẩn bị trước, mở cặp công sở xách theo ra, lấy một kẹp tài liệu từ trong đó đặt lên bàn.  

             Ngay tức khắc, ánh mắt tất cả mọi người đều hội tụ về kẹp tài liệu đó.