Chương 1017: Danh sách đen
Lâm Chính vào chỗ, hội trường buổi họp báo lập tức trở nên yên lặng.
Đây không phải là lần đầu tiên các phóng viên của Giang Thành phỏng vấn thần y Lâm, nhưng dù là lần nào, thì nhìn thấy người đàn ông này cũng là một sự hưởng thụ, khiến người ta phải say mê.
Đẹp trai quá.
Mày kiếm mắt sao, góc cạnh rõ ràng, cả khuôn mặt không tìm được tì vết nào.
Đúng là khiến đàn ông ghen tị, phụ nữ phát cuồng...
Rất nhiều phóng viên nữ sắc mặt đỏ ửng, ánh mắt đong đưa.
"Được rồi, thưa các bạn trong giới báo chí truyền thông, bây giờ mọi người có thể đưa ra câu hỏi rồi", Lâm Chính mỉm cười nói.
Các phóng viên bên dưới lập tức giơ tay lên.
"Mời phóng viên của Báo Chiều Giang Thành hỏi trước", Mã Hải nói.
Phóng viên của Báo Chiều Giang Thành là một thanh niên trẻ tuổi, anh ta đeo kính gọng vàng, trông rất nho nhã, sau khi đứng dậy thì có vẻ lo lắng, nói năng cũng hơi ấp úng, nhưng câu hỏi thì rất lắt léo.
"Chào anh, Chủ tịch Lâm, tôi muốn hỏi chuyện gì đã gây ra tình cảnh hiện giờ cho Dương Hoa? Anh có tiện trả lời không?".
Vấn đề này có rất nhiều người quan tâm, cũng có vô số người dân đồn đoán.
Có người nói Dương Hoa làm nhiều việc bất nghĩa bị quả báo.
Có người nói Dương Hoa chọc phải người tai to mặt lớn, nên bị người kia xử lý.
Cũng có người nói Dương Hoa chọn tòa nhà không tốt, phong thủy có vấn đề, nên chắc chắn phải gặp kiếp nạn này.
Lời đồn đại nào cũng có, nhưng đều không đáng tin.
Rất nhiều người muốn biết câu trả lời.
Nhưng trong mắt nhiều người thì câu hỏi này sẽ không có đáp án.
Chuyện đã đến nước này, bảo Chủ tịch Lâm nói nguyên nhân ra thì chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao?
Nhưng... Lâm Chính lại lên tiếng.
"Thực ra nguyên nhân rất đơn giản".
Bảy chữ này lập tức khiến trái tim của những người đang có mặt đều vọt lên tận cổ họng, cũng thu hút sự chú ý của vô số khán giả đang ngồi trước màn hình tivi.
Lâm Chính bình thản cười đáp: "Tôi chỉ tố cáo một vài nhà doanh nghiệp có hành vi không thận trọng, đưa bọn họ vào tù, nên mới bị trả thù như vậy".
"Nhưng bây giờ là hơn một trăm công ty doanh nghiệp đang chèn ép anh", một phóng viên ngay thẳng không nhịn được lên tiếng.
"Đúng vậy, anh có muốn biết tại sao không?", Lâm Chính nhìn anh ta, cười hỏi.
"Tại sao?", người kia sửng sốt hỏi.
"Vì tôi đã phá vỡ quy tắc", Lâm Chính cười đáp.
"Phá vỡ quy tắc?".
Rõ ràng phóng viên kia không hiểu hàm ý của câu này.
Lâm Chính đáp: "Tôi hỏi anh, nếu anh và một nhóm người cùng chơi đá bóng, kĩ thuật đá của anh rất tốt, được mọi người đánh giá cao, nhưng những người còn lại không những kĩ thuật đá bình thường, mà còn cố ý phá hoại, đá vỡ cửa sổ nhà người ta, đá bóng vào con gái nhà người ta, thậm chí còn la lối muốn đánh chết con gái nhà người ta, sau đó anh đưa đám coi trời bằng vung này vào tù. Anh nghĩ những người cùng đội từng có hành vi như vậy có chấp nhận anh nữa không?".
Phóng viên kia lập tức ngẩn ra, lắc đầu: "Không..."
"Đúng vậy, bởi vì bọn họ sợ anh cũng đưa nốt bọn họ vào tù. Bọn họ còn sợ kĩ thuật đá của anh tốt quá, đẩy bọn họ xuống dưới, thế nên họ sẽ nghĩ mọi cách để đẩy anh ra khỏi đội bóng, khiến anh không còn chỗ đứng ở đây. Tôi giải thích như vậy đã đủ rõ ràng chưa?", Lâm Chính mỉm cười nói.
Anh vừa dứt lời, các phóng viên đều lập tức hiểu ra.
Các khán giả trên cả nước cũng xôn xao.
Còn đám Nhậm Quy, Cư Chí Cường đang ngồi xem tivi thì sắc mặt sa sầm, nghiến răng nghiến lợi.
"Chú Nhậm, rõ ràng là thằng chó này đang nói mỉa chúng ta", Cư Chí Cường tức giận nói.
"Đương nhiên là tôi nghe ra được rồi, nhưng cũng chỉ được cái miệng lưỡi sắc bén, không có gì ghê gớm cả, để xem cậu ta diễn đến được lúc nào?", Nhậm Quy lạnh lùng hừ một tiếng.
Những người khác đều gật đầu.
Ở buổi họp báo.
"Thần y Lâm, nói vậy là vì anh tố cáo mấy nhà doanh nghiệp có hành vi vi phạm pháp luật, nên mới bị trả thù, đúng không? Nếu vậy thì anh định đối phó thế nào với sự trả thù của bọn họ?".
Lại một phóng viên khác hỏi.
"Tôi tin xã hội công bằng, pháp luật bình đẳng, đứng trước pháp luật thì mọi người đều như nhau. Bọn họ trả thù thì sẽ có pháp luật trừng trị, tôi không cần phải ứng phó, tôi chỉ cần yên phận làm tốt việc của mình là được", Lâm Chính mỉm cười đáp.
Tất cả mọi người đều gật đầu.
"Chủ tịch Lâm, nghe nói mấy nhà máy của Dương Hoa đều bị ép phải ngừng hoạt động vì các nhà cung cấp nguyên vật liệu cưỡng chế hủy hợp đồng với các anh, không biết là có chuyện này thật không?", lại một phóng viên nữa đặt câu hỏi.
Lâm Chính nghe thấy câu hỏi này thì im lặng.
Các phóng viên đều vô cùng tò mò.
Đây không phải là câu hỏi sắc bén gì, tại sao Chủ tịch Lâm phải suy nghĩ lâu như vậy?
Mã Hải ở bên cạnh cuống lên, vội vàng đỡ lời, cố nặn ra một nụ cười, đáp: "Hiện giờ thì chuyện này là thật, chúng tôi đang cố gắng khai thông với các nhà cung cấp, hy vọng có thể khôi phục mối quan hệ hợp tác với bọn họ".
"Vậy xin hỏi giám đốc Mã, nếu không thể khai thông với bọn họ, thì Dương Hoa sẽ ứng phó thế nào?", phóng viên lại hỏi.
"Việc này..."
"Nếu nhà máy ngừng sản xuất, thì liệu có phải tuyên bố đóng cửa không?".
"Dương Hoa đóng cửa nhà máy, không thể sản xuất sản phẩm mới, liệu có gây ảnh hưởng đến cả tập đoàn Dương Hoa không?".
"Liệu tập đoàn Dương Hoa có vì vậy mà cắt giảm nhân viên không?".
"Chủ tịch Lâm, anh có thể trả lời thẳng thắn những câu hỏi này không?".
Dường như phóng viên này đã có sự chuẩn bị trước, hỏi một loạt những câu sắc bén.
Những câu hỏi này được ném ra, lập tức khiến mọi người xôn xao.
Những người bên tập đoàn Dương Hoa đều tỏ vẻ lúng túng.
Nhậm Quy thấy vậy thì bật cười.
"Đây là người do chúng ta sắp xếp sao?", Cư Chí Cường hỏi.
"Đương nhiên rồi, không sắp xếp một vài người thì sao có thể khiến tên họ Lâm này hiện nguyên hình được?", Nhậm Quy cười đáp.
Cư Chí Cường nghe thấy vậy liền giơ ngón cái lên.
"Giám đốc Nhậm đúng là nhìn xa trông rộng".
"Đúng vậy, chắc chỉ có giám đốc Nhậm mới đối phó được tên họ Lâm này, nếu là chúng ta thì sao mà đấu lại được chứ?".
"Ông nghĩ giám đốc Nhậm là ai nào? Trong giới kinh doanh trong nước, giám đốc Nhậm là người mà giậm chân thôi cũng khiến nơi này phải rung lên! Thằng nhãi kia so được sao?".
"Đúng vậy".
Ai nấy gật gù khen ngợi.
Nhậm Quy cười nhạt, phẩy tay: "Mọi người đánh giá tôi cao quá rồi, tôi cũng chỉ có kinh nghiệm dày dặn hơn, chứ không có gì ghê gớm cả".
"Chủ tịch Lâm, chúng ta phải trả lời sao đây? Hay là... bảo người bên quan hệ công chúng ứng phó qua loa cho xong", Mã Hải lau mồ hôi trên mặt, ghé lại gần Lâm Chính, dè dặt nói.
Nhưng Lâm Chính trầm ngâm một lát rồi bỗng lên tiếng.
"Hủy bỏ tất cả hợp đồng, cho vào danh sách đen!".
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền im lặng hẳn...