Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1003




Chương 1008: Các người còn là con người không?

Thái độ cứng rắn của Lâm Chính khiến tất cả mọi người bất ngờ. Bọn họ trố tròn mắt, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Họ tưởng mình nghe nhầm. 

Một lúc sau, cả đám lại quay qua nhìn xấp tài liệu đặt trước mặt anh. Đó là những biên bản hủy hợp đồng. Ai mà biết được lúc này tâm trạng của họ đang rối rắm tới mức nào. 

“Chủ tịch Lâm chuẩn bị trước cả rồi nhỉ!”, Nhậm Quy hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn. 

“Tại sao cậu ta lại làm như vậy. Giám đốc Nhậm…rốt cuộc là cậu ta muốn làm gì?”, một người run rẩy hỏi. 

Nhậm Quy lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Người này làm việc khác thường, chẳng ai đoán được tâm tư của cậu ta. Dương Hoa có được thành tựu như ngày hôm nay thì chắc chắn không thể nào chỉ dựa vào mỗi y thuật của cậu ta được!” 

“Vậy giám đốc Nhậm, giờ chúng ta phải làm sao?”, một người hỏi. 

Nhậm Quy hít một hơi thật sâu, quay qua nhìn đám người Cư Chí Cường. 

“Chủ tịch Lâm, xem ra hôm nay không phải cậu gọi chúng tôi tới để bàn bạc việc hợp tác mà là tới để vạch mặt chúng tôi. Nếu không, thì cậu đã không chuẩn bị những tài liệu này, đúng không?", Nhậm Quy đi tới trước mặt đám đông bằng vẻ vô cảm. Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính. 

Lâm Chính nhìn ông ta rồi đáp lại: “Đúng vậy! Vậy thì sao?” 

Đám đông sục sôi. 

“Chủ tịch Lâm! Cậu quá đáng rồi đấy!” 

“Bọn họ…làm sai gì chứ?” 

“Sao cậu phải làm vậy? Mọi người còn gặp mặt nhau nhiều, hà tất phải như thế", đám đông hùng hổ lên tiếng. Họ cảm thấy khó hiểu. 

“Tôi làm việc không bao giờ phải giải thích. Nếu mọi người thấy uất ức, không cam tâm thì ký tên. Còn nếu muốn tiếp tục hợp tác với tôi thì mời ngồi xuống cho và hãy biết lắng nghe”, Lâm Chính lạnh lùng nói. 

“Cậu…”, những ông chủ có mặt đều tức run. 

“Quá ngông cuồng. Chúng ta tới đây không phải là để cái tên này thích làm gì thì làm. Mọi người nhìn thái độ của cậu ta xem. Rõ ràng là cậu ta không hề có thành ý muốn hợp tác gì cả!” 

“Người như vậy đúng là quá đáng quá. Gieo nhân nào thì gặp quả nấy thôi. Dương Hoa cũng không trụ được bao lâu đâu". 

“Chuẩn! Làm ăn coi trọng nhất là gì? Hòa khí sinh tiền tài, thêm bạn là thêm cơ hội. Vậy mà mọi người nhìn thái độ của cậu ta xem. Hừ, đúng là không biết làm ăn buôn bán”. 

Đám đông chỉ trỏ và chửi bới. Chỉ có một số lượng nhỏ là ngồi xuống và không nói gì. Những người đó thường là ông chủ nhỏ, mới lập nghiệp nên không có quyền lên tiếng dù bọn họ cũng đang cảm thấy rất bất an. 

“Các vị! Mọi người hãy dũng cảm bước tới hủy hợp đồng đi. Yên tâm! Không có Dương Hoa thì chúng ta cũng không chết được. Nhậm Quy tôi sẽ giúp mọi người tạo ra được một vùng trời riêng”, Nhậm Quy vỗ ngực, hào sảng lên tiếng. 

Có được câu nói của Nhậm Quy, đám đông trở nên kích động hơn: “Nhậm Quy, chúng tôi theo ông”. 

“Tên họ Lâm này không biết điều, chúng ta không cần quan tâm. Từ hôm nay, Hoa Mậu chính thức tuyên chiến với Dương Hoa”. 

“Tập đoàn Chu Thị cũng vậy”. 

“Cả tôi nữa!” 

Nhiều ông chủ có mặt đều hô lên. Ai cũng hằm hằm sát khí. Họ ký tên và nói bằng giọng điệu vô cùng tức giận. Trong nháy mắt Dương Hoa trở nên vô cùng hỗn loạn. 

Bắt đầu từ ngày hôm nay, rất nhiều các công ty lớn sẽ không còn dây dưa gì với Dương Hoa nữa. Hơn nữa bọn họ bắt đầu chèn ép và đánh gục các ngành nghề khác của tập đoàn. 

Dù sao thì chốn thương trường, không là bạn sẽ là kẻ địch. Tất cả đều liên quan tới lợi ích. Chỉ cần có lợi ích thì chuyện gì cũng làm được. Nhậm Quy đứng đó, nhìn Lâm Chính và mỉm cười. 

“Thần y Lâm, đây là điều cậu muốn đấy nhé”, Nhậm Quy cười khẩy. 

“Đúng vậy”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại. 

“Có trời mời biết được trong một tiếng đồng hồ giá trị của Dương Hoa sẽ bốc hơi mất bao nhiêu tiền. Chủ tịch Lâm, tôi thật sự không hiểu tại sao cậu lại làm như vậy. Làm thế có lợi gì cho cậu không? Hay là cậu chỉ muốn thể hiện uy quyền thôi?”, Nhậm Quy khẽ hỏi. 

“À! Không phải vậy đâu. Nếu như tôi muốn thể hiện uy quyền thì không cần phải dùng cách này. Tôi còn nhiều cách hay hơn nhiều”, Lâm Chính lắc đầu. Có vẻ như Nhậm Quy không hiểu ý của Lâm Chính vừa nói. 

“Vậy mục đích của chủ tịch Lâm là gì?” 

“Buổi tiệc”, Lâm Chính thản nhiên nói. 

“Buổi tiệc tối qua sao?” 

Nhậm Quy bàng hoàng: “Chủ tịch Lâm, tối qua chúng tôi đã làm gì sai? Chúng tôi cũng mời cậu và giám đốc Mã mà? Sao vậy? Lẽ nào cậu thấy chúng tôi làm khó Tô Nhu nên mới tức giận?” 

“Nếu chỉ vì lý do đó thì đúng là tôi nhỏ mọn quá”, Lâm Chính lắc đầu. 

“Vậy còn lý do gì chứ?”, Nhậm Quy hỏi. 

“Lý do gì mà còn cần tôi phải nói sao?”, Lâm Chính phất tay. Mã Hải lập tức gật đầu với người bên cạnh. Người này chạy đi, sau đó quay lại mang theo một xấp tài liệu và một băng ghi hình. Đám đông cảm thấy khó hiểu. 

Đó là hình ảnh đã được cắt ra. Một lúc sau có thêm một vụ giao dịch xuất hiện trên màn hình. Sau đó là một tầng hầm tối đen. Có vài đứa bé đứng đó, hoảng sợ nhìn ống tiêm trước mặt. Hình ảnh trông vô cùng đáng sợ và quỷ dị. Lúc này, có một vài người trong phòng đã bắt đầu toát mồ hôi hột. 

“Tiền! Ai mà không thích, nhưng kiếm tiền có cách của nó. Tôi không phải là thánh nhân, không độ lượng được. Chuyện nhỏ đương nhiên tôi không so đo, thế nhưng lần này sự việc không hề nhỏ đâu”. 

Lâm Chính lạnh lùng nhìn đám người đang run rẩy trước mặt: “Các người nhìn xem các người đang làm gì vậy? Các người có còn là con người nữa không? Các người còn muốn tôi hợp tác với loại cầm thú, súc sinh như các người à?” 

Tình huống này khiến cho cả phòng họp chìm vào im lặng.