Người Chồng Máu Lạnh

Chương 270




“Anh, không phải chứ, Húc, đứa bé kia là con của Tử Lạc cũng là con của anh. Điều này làm sao có thể, lúc ấy bác sĩ đã nói đứa bé trong bụng đã mất, hơn nữa chính mắt tôi còn nhìn thấy rất nhiều máu.”

Lê Duệ Húc vừa nghe đến đó, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm lại, ánh mắt thoáng hiện sự đau đớn.

” Đúng vậy, đã mất, nhưng Tử Lạc mang thai đôi, Bánh Bao Nhỏ là một đứa trẻ may mắn, nó còn sống, hiện tại đã hai tuổi rồi.”

Rốt cuộc Vệ Thần không nói gì nữa, cố gắng lý giải về những gì đang xảy ra, hóa ra trên đời này còn có những chuyện như thế xảy ra. Hiện tại hắn cũng không biết mình là hâm mộ hay ghen tị với Duệ Húc, con người ta đã hai tuổi, cũng trải qua hai lần kết hôn,còn Vệ Thần hắn vẫn còn độc thân, đừng nói tới việc có con, ngay cả vợ hắn còn chưa biết ở đâu nữa.

“Anh hãy cố gắng giữ chặt lấy, Tô Tử lạc là một cô gái dễ mềm lòng, có lẽ các hai người có thể…” Vệ Thần không nói tiếp, bởi vì hiện tại hắn có rất nhiều giấm chua, con. Con.. Hắn cũng muốn có một đứa con, hắn muốn một đứa con gái thật đáng yêu.. Hơn nữa có con gái cũng sẽ có vợ, cha mẹ sẽ thôi buộc hắn mỗi ngày ở nhà đi xem mắt, nhà của họ đâu đâu cũng thấy đàn ông, không có một cô gái nào, mẹ hắn ao ước có cháu gái đến điên thật rồi, thật sự hận hắn không phải là phụ nữ mà lại là ocn trai.

Thật sự là một nhà trọng nữ khinh nam.

Hai mắt hắn chua xót nhìn thoáng qua Lê Duệ Húc, cười thật khó coi, thà đừng cười còn hơn, có con thì hay lắm sao, bây giờ còn không gọi người khác là cha, Vệ Thần đúng là không ăn được nho thì nói nho chua, ôm đống tài liệu đi ra ngoài, cánh cửa đóng lại, trong văn phòng khôi phục lại sự tĩnh lặng, Lê Duệ Húc ngẩng đầu, lấy bóp da của mình, mở ra, người phụ nữ trong ảnh cười thật dịu dàng, gương mặt không quá xinh đẹp, lại rất dịu dàng, ánh mắt trong như nước, lông mi dài như cánh bướm. Hắn đưa tay chạm vào tấm hình, khóe môi cong lên.

‘Vợ à, cám ơn em, cám ơn em đã cho anh một đứa con đáng yêu như vậy’. Hắn nở nụ cười, hết sức thỏa mãn.

Ngoài cửa, Hà Duyên tập trung nhìn máy tính, ngón tay lướt trên bàn phím, gần đây đơn đặt hàng gia tăng rất nhiều, công việc của cô cũng nhiều hơn, có khi sẽ quên ăn cơm, thậm chí còn mong một ngày có thêm mấy tiếng để làm việc, bây giờ thì cô có thể an tâm tăng ca, Đồng Đồng ở nhà họ Bạch được chăm sóc rất tốt. Cô có thể kiếm thêm nhiều tiền, chữa khỏi bệnh cho Đồng Đồng.

Một bóng người che đi ánh sáng trước mắt cô, cô ngẩng đầu, cau mày nhìn Vệ Thần, Vệ Thần nhìn thấy chiếc bánh nướng ăn dở đặt trên bàn, sắc mặt khó coi muốn chết, cô gái này muốn để mình đói chết sao.

“Xin hỏi, phó tổng, anh có chuyện gì sao?” Một câu hỏi lịch sự, Hà Duyên đẩy gọng kính, ánh mắt lập lánh bị cặp kính ngăn lại.

” Húc nói, cái bánh bao kia là con của hắn có đúng hay không?” Tuy rằng đã sớm không nghi ngờ, nhưng hắn vẫn muốn hỏi nhiều hơn một chút. Lê Duệ Húc từ đầu tới cuối vốn không nói dối, cho nên điều hắn nói là sự thật. Nhưng hắn vẫn muốn từ nghe lại một lần nữa từ Hà Duyên.

“Phó tổng, tên của nó kêu là Bánh Bao Nhỏ, chứ không phải là bánh bao kia.” Gì duyên cau mày sửa lại đúng lời của hắn.

“Không phải đều giống nhau sao, đều là bánh bao có thịt.” Vệ thần không để tâm nói xong,”Cô nói xem, có phải cô đã sớm nhận ra?” Hắn tựa người vào trước bàn làm việc, cảm giác nơi này có cái bàn để dựa thật thoải mái.

“Không có,” Hà Duyên lại cúi đầu làm công việc của mình. Trước kia cô có nghi ngờ, nhưng cũng có thể đoán ra. Cô cho tới bây giờ đều không bất ngờ khi Bao Bao là con của tổng tài, giống nhau như vậy, không phải cha con thì thật không thể tin được.

“Cô nói xem có thể tôi cũng có một đứa con gái từ trên trời rơi xuống không, dù sao, tôi tự thấy mình không có gì thua kém hắn cả, hắn đã có con, tôi cái gì cũng không có, thật sự là rất buồn?” Hắn nói xong xoa xoa cằm mình, không biết sao hắn lại có suy nghĩ kì lạ này, lại không có chú ý tài liệu trong tay Hà Duyên bỗng nhiên rớt xuống bàn. Cô vội vàng cầm lên, lại nhìn đến Vệ Thần không chú ý đến mình, cố gắng nghiêm túc làm việc, hiện tại cô cảm thấy mình thật may mắn vì mình đeo kính. Nếu không, có thể bị con hồ ly này nhìn ra cái gì rồi.

“Này cho cô, cô ăn giúp tôi đi, nếu không thích thì ném đi,” Vệ Thần đem một túi lớn đặt lên bàn của Hà Duyên, sau đó đứng thẳng ngườ đi về phía thang máy, hắn nhìn đến bộ dạng trợn mắt há mồm của Hà Duyên, hắn muốn bật cười thật lớn.

Người phụ nữ này không ngờ lại đáng yêu đến như vậy.

Ánh mắt Hà Duyên nhìn chăm chú vào túi đồ trên bàn, dường như muốn đục một cái lỗ lớn trên cái túi, một lúc sau cô mới phản ứng lại, cô cẩn thận cầm lấy cái túi, giống như bên trong có bom, người đàn ông kia từ trước giờ đều nhắm vào cô, cô không có nghĩ tới hắn sẽ đưa ình thứ gì tốt đẹp.

Cô mở túi ra, vừa nhìn mọi thứ bên trong, một mùi hương tỏa ra khiến bụng cô không ngừng kêu lên, bên trong không phải là bom mà là một chút đồ ăn mà chính cô cũng không biết tên, mỗi đồ ăn nhìn đều rất hấp dẫn.

Cô vội vàng túm chiếc túi lại, cảm giác nước miếng tiết ra nhiều hơn, cô nhịn không được lại nhìn cái túi, không biết vì sao hắn lại cho cô mấy thứ này. Cô định cầm túi đồ ăn đem trả lại hắn , vừa đứng lên lại nhớ vẫn đang trong thời gian làm việc.

Cô lại ngồi xuống, đem túi đồ ăn đặt trên đùi mình, cô khẽ mím môi, nhớ tới câu nói của hắn, nếu không cần, thì ném đi, tốt như vậy, ném đi sẽ rất đáng tiếc.

Cô cẩn thận cất túi đồ ăn đi, nếu hắn thật sự không cần, như vậy cô có thể đem về nhà, cô cũng không phải là người cố chấp, đồ ăn ngon như vậy, ném đi sẽ rất đáng tiếc, mang về nhà, có thê để Đồng Đồng ăn.

Cô thở dài một hơi, lại bắt đầu công việc của chính mình, chỉ hi vọng làm nhiều hơn, tháng nay có thêm tiền lương để mua thuốc chữa bệnh cho Đồng Đồng.

Thời tiết hôm nay nắng đẹp, cảnh vật cũng trở nên rõ nét rực rỡ hơn, cuối mùa thu mà vẫn có được một ngày như này thật là tuyết, hôm nay Lê Duệ Húc không đi làm, hắn lái tới một chỗ vui chơi giành cho trẻ con, hắn đaz quên chính mình bao lâu chưa tới chỗ này, thậm chí là quên, mình đã từng tới đây hay chưa.

Hôm nay tầng bốn năm của tập đoàn Húc Nhật trống trải, chẳng những tổng tài đi văng mà thư kí cũng không có ở đây.