Hắn đã có vị hôn thê, cô cũng đã có vị hôn phu, cô nắm chặt tay Thiếu Triết, cô nhìn Thiếu Triết cười dịu dàng, nụ cười này cũng khiến ánh mắt Duệ Húc đau đớn. Bảo vệ nhanh chóng đi tới, kéo Trữ San đứng lên, giống như một đồ vật lôi cô ra ngoài, một màn này đối với Trữ San chính là sự hủy diệt, nhưng đối với Tô Lạc lại chính là một cánh cửa mới. Mình làm mình chịu, người bị oan phải được minh oan. “Được rồi, thật ngại quá, đã để mọi người chờ lâu,” ánh đèn lại chiếu về phía Tô Lạc, nụ cười dịu dàng, đi vào lòng người, chỉ cần nhìn thấy cô, đã thấy thoải mái vui vẻ. “Tôi muốn… Tôi muốn…” Phụ nữ bên dưới khán đài bắt đầu điên cuồng, họ muốn có được nhiều đồ trang sức nhất, Nhưng có một số người lại vẫn duy trì tư thế, thật lâu không xoay chuyển. “Chúng ta đi tôi,” Thiếu Triết nói với Tô Lạc, mọi thứ dường như đã không thể kiểm soát. “Vâng,” Tô Lạc khẽ gật đầu, đi theo Thiếu Triết rời khỏi đây, cô cũng không nhìn lại Duệ Húc, Duệ Húc cứ đứng đó, cảm nhận rõ sự đau đớn trong tim, đau, khó chịu, mùi vị của đau đớn, hắn đã sớm cảm nhận được. “Xin lỗi, Thiếu Triết, đã gây phiền phức cho anh,” Tô Lạc cúi đầu, cô cũng không ngờ mình sẽ gặp Trữ San ở đây, cũng không ngờ cô ta lại nhắc tới chuyện của hai năm trước, càng làm cô bất ngờ hơn là Duệ Húc lại nói ra chân tướng mọi việc. Nhưng cho dù thế nào, chút nữa là cô đã phá hỏng buổi ra mắt sản phẩm ngày hôm nay. “Tử Lạc, anh nói rồi, không liên quan tới em, em không sao, không cần đem mọi tội lỗi đổ lên người mình, em ở đây nghỉ ngơi đi, chút nữa anh sẽ tói đón em,” Thiếu Triết dịu dàng nói, hắn thật sự không trách cô, cô mới là người bị hại, không ai có quyền đem mọi tội lỗi đổ lên người cô. “Vâng,” Tô Lac khẽ gật đầu, âm thanh ồn ào từ bên ngoài truyền vào, mà bản thân cô lại thích yên tĩnh. Thiếu Triết vuốt tóc mái của cô rồi mới đi ra ngoài. Cửa đóng lại, nơi này chỉ còn lại Tô Lạc. Thiếu Triết đi ra, nhìn người đàn ông đã không còn đứng ở đó nữa, khóe môi khẽ nhếch lên. “Có phải anh đã sớm biết?” Vệ Thần xuất hiện sau lưng hắn. “Không có, tôi chỉ đoán, vừa mới được chứng minh.” Hắn lãnh đạm trả lời, quay người nhìn Vệ Thần. “Anh biết hắn đi đâu sao?” Vệ Thần nhìn Thiếu Triết chằm chằm, người đàn ông này quá thông minh, có thể so sánh với Húc, bọn họ có thể trở thành bạn tốt của nhau, thật đáng tiếc… “Đúng. Tôi biết Húc đi tìm cô ấy, nhất định sẽ đi tìm.” “Anh không ngăn cản sao? Tôi thấy được, anh rất thích cô ấy,” Vệ Thần có chút phức tạp nói, Thiếu Triết đối với Tô Lạc như thế nào, tin tưởng mọi người đều hiểu rõ. “Không phải không muốn, cũng không phải không thể, mà chỉ là tôi nghĩ là không cần, tôi không muốn ép cô ấy, cô ấy có tự do của mình, nếu cuối cùng cô ấy chọn hắn, tôi cũng chỉ có thể chúc phúc cho hai người họ, tôi muốn cô ấy được vui vẻ, hạnh phúc.” “Tôi nghĩ hai năm qua cô ấy sống tốt lắm, bởi vì có anh ở cạnh.” Vệ Thần khẽ thở dài, ngữ điệu trong nháy mắt thoải mái hơn, như vậy tốt rồi, ít nhất, cô không phải chịu quá nhiều vất vả. Trái tim hắn cũng yên bình hơn, nhớ về thời điểm khi hắn để cô đi
“Có thể nói là như vậy, cô ấy luôn cười, nhưng trái tim cô ấy không biết có cười hay không?” Hai người đàn ông, câu qua câu lại nói xong, Thiếu Triết xoay người, dù chỉ là một chút trang sức nhưng những người phụ nữ này ngày càng trở nên điên cuồng, xem ra hôm nay bọn họ thu hoạch được rất nhiều. “Anh muốn một bộ sao?” Hắn nhìn Vệ Thần nói, Vệ Thần xua tay, “Tôi không thích, đàn ông cần cái này làm gì, nhưng nếu anh có ý tặng tôi một bộ, tôi cũng không từ chối, tôi cũng đâu phải kẻ ngốc,” Vệ Thần vui vẻ nói, người ta tặng đồ, cho tới bây giờ hắn đều không từ chối. “Được…” Thiếu Triết cười cười, “Tôi sẽ tặng anh một bộ, cảm ơn hai năm trước anh đã cứu cô ấy,” Vệ Thần nhíu mày, “Anh không cần cảm tạ tôi, tôi chỉ làm việc mà tôi thấy cần làm, nhưng thật may khi đó tôi mua vé máy bay tới nước Anh, nếu là đất nước khác, có lẽ anh sẽ gặp được cô ấy. Cho nên, anh hãy cảm tạ tôi vì cái này đi.” Ánh mắt hai người đàn ông cùng nhìn về một hướng, nhưng lại không có thứ gì rơi vào trong mắt họ. Cánh cửa mở ra, đôi giày da màu đen bước vào bên trong, cẩn thận không phát ra âm thanh nào, có vẻ như không muốn quấy rầy tới cô gái đang đứng trước cửa sổ. “Thiếu Triết…” Tô Lạc nghe thấy tiếng cửa mở, tưởng Thiếu Triết đã quay lại, cô quay đầu, thấy được người mà cô nghĩ không muốn gặp lại nhất, không biết có phải vì hắn xuất hiện ở đây, nên cô cảm thấy không khí dường như đang bị rút cạn, cô cảm thấy khó thở, cô nhất định phải bình tĩnh, phải hít thở sâu. “Vợ…” Duệ Húc bước lên, vẻ lạnh lẽo đã hoàn toàn biến mất, giọng nói như bị đè nén, chi có thể bật ra một từ. Tô Lạc đề phòng nhìn hắn, giống như hắn là một con rắn đốc, “Ngài Lê, tôi và ngài không thân quen đến thế, tôi cũng không phải vợ ngài, nếu nhớ không lầm, chúng ta đã ly hôn, đối với ngài tôi cũng chỉ là vợ trước, ngài có thể dùng từ vợ để xưng hô với vợ trước sao? Vị hôn thê của ngài không để ý, nhưng tôi rất để ý tới vị hôn phu của tôi.” Lời nói của cô đã làm cho Duệ Húc biết thế nào là địa ngục, biết cái gì gọi là được rồi lại mất, cảm xúc này cứ lập đi lập lại, hắn không có cách nào ngăn cản. Hắn là một người đã hối hận, đau lòng trong suốt hai năm. “Vợ, xin lỗi. Xin lỗi… Xin lỗi, tất cả những tổn thương anh đã gây cho em, cho anh một cơ hội được không?” Hắn bước tới gần, thấy được Tô Lạc lùi về phía sau, bàn tay hắn nắm chặt giơ lên, hắn không bước tiếp, hắn sợ, hắn sợ sẽ dọa tới cô. Cả người Tô Lạc cứng ngắc, ánh mắt như phát hiện ra điều gì, “Lê Duệ Húc, anh lại có âm mưu gì đây, xin lỗi, lời xin lỗi của anh tôi nhận, bởi vì tôi sớm đã không hận anh, anh cũng đừng mong tôi sẽ trở thành quân cờ của anh nữa.” Vai cô khẽ run, chật vật, căng thẳng.