Người lớn tuổi trong gia đình nói xong, người dẫn chương trình nói:
– Sắp đến mười một giờ, giờ lành đã đến tiếp theo chúng tôi tuyên bố buổi lễ đính hôn hôm nay chính thức bắt đầu. Xin mời chú rể Long Dạ Tước tiên sinh cùng tân nương Tô Vũ Phỉ ra mắt quan khách.
Trên một khung nền được gắn từ chín nghìn chín trăm chín mươi chín bông hồng đỏ rực rỡ, bên cạnh là những cây cột màu trắng ngà chạm khắc trang nhã và cao cấp, những chiếc bàn đều được bố trí lãng mạn và tình tảm.
Hai phía là một người đàn ông dáng người cao lớn và một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng. Đó là chủ nhân của buổi lễ đính hôn hôm nay Long Dạ Tước và Tô Vũ Phỉ.
Người đàn ông đứng trên sân khấu trưởng thành và quyến rũ, lịch lãm và quý phái, pha trộn nhiều khí chất, hoàn hảo không chê vào đâu được, đôi mắt đen sâu thẳm như ban đêm.
Còn cô gái trong bộ váy ren màu trắng, thân hình thon thả, duyên dáng uy nghiêm như một nàng công chúa. Lúc này cô đang nở nụ cười trìu mến nhìn người đàn ông.
– Oa, cha thật sự đẹp trai. Anh, cha thật sự rất đẹp trai.
Tô Tiểu Hinh nhỏ giọng bụm miệng thì thầm với anh trai.
Ở trong góc đồng hồ điện thoại của Tô Tiểu Sâm vang lên. Cậu ta thấy là mẹ, vội tiếp nghe
– Alo, mẹ ạ.
– Thằng nhóc, con ở đâu?
Tô Lạc Lạc tức giận hỏi.
– Mẹ, con và Tiểu Hinh ở tầng 10 của khách sạn, mẹ đến tìm bọn con đi.
– Hai đứa muốn đánh phải không?
Tô Lạc Lạc bị chọc tức điên rồi.
Hai cô gái chạy vội vào sảnh khách sạn. Hai người vội vã muốn đi tìm hai đứa nhỏ cũng không để ý hôm nay khách sạn trang hoàng rực rỡ như có việc lớn.
Thang máy đến tầng 10.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, di động của Tô Lạc Lạc còn chưa cúp máy, cô hỏi qua điện thoại:
– Con ở đâu?
– Bọn con trong sảnh tiệc ạ, mẹ mau vào đi.
Tô Tiểu Sâm vội vàng muốn mẹ xuất hiện.
Nếu mẹ không lên sân khấu cha sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi.
Tô Lạc Lạc và Hạ Tần lúc này đều là những người lo lắng mất đi lý trí sao còn quan tâm đến sảnh tiệc gì, hai người chỉ muốn nhanh chóng tìm được hai đứa con.
Tô Lạc Lạc hoàn toàn không có chuẩn bị gì. Cô dùng sức đẩy cửa. Hình ảnh và trang trí bên trong lập tức đập vào mắt cô.
Đây là nơi cử hành hôn lễ? Tô Lạc Lạc ngượng ngùng mặt đỏ lên. Cô đang chuẩn bị nói lời xin lỗi cô dâu chú rể trên sân khấu.
Nhưng khi cô nhìn thấy đôi nam nữ kia, mắt mở to, gần như ngừng thở.
Sao có thể? Người đàn ông trên sân khấu là Long Dạ Tước người con gái là chị gái cùng cha khác mẹ với cô Tô Vũ Phỉ. Hôm nay là ngày bọn họ đính hôn?
Khi Tô Lạc Lạc kinh ngạc khiếp sợ, ánh mắt của tất cả thực khách đều đang nhìn cô. Ở thời điểm thần thánh như vậy, ai có thể lớn mật vô lễ phá hỏng không khí này.
Trên sân khấu Tô Vũ Phỉ cả người run lên, chết tiệt, cô gái bước vào kia hình như là cô con gái riêng Tô Lạc Lạc.
Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông bên cạnh đang nhìn chằm chằm cô gái mặc váy vàng đang thất thổ hoảng sợ đứng ở cửa, hơi nở nụ cười thú vị.
Đúng lúc này, trong sảnh tiệc im lặng kỳ lạ, hai bóng nhỏ lao tới.
– Mẹ, mẹ bọn con ở đây.
Nháy mắt Tô Lạc Lạc cười cực kỳ khó coi. Cô chạy nhanh dắt mỗi tay một đứa xoay người chuẩn bị bước đi.
Hai đứa trẻ bị nàng nắm tay lập tức đồng thời quay đầu nhìn về phía người đàn ông trên sân khấu, ánh mắt đầy chờ mong. Khuôn mặt trẻ thơ như ngọc tạc, cô gái xinh đẹp như công chúa nhỏ, còn bé trai thì có khuôn mặt giống hệt Long Dạ Tước. Ánh mắt hẹp dài, đường cong sắc nét, tuy còn là trẻ con nhưng cảm giác rất giống kia khiến người khác kinh ngạc.