Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 56: Anh ta thích trẻ con.




Dạ Trạch Hạo ăn mì xong, cầm lấy hợp đồng Tô Lạc Lạc đã ký lên tầng nhéo vào két riêng của mình.

Tô Lạc Lạc đợi dưới tầng khoảng 10 phút, Dạ Trạch Hạo đi xuống, anh ta đội mũ, đeo kính râm to màu đen, khẩu trang xanh, áo phông màu đen, quần âu màu sẫm, từ đầu đến chân chỉ lộ mỗi cái mũi.

Nhưng dù anh ta ăn mặc như vậy vẫn không che dấu được bản chất đẹp trai của anh ta.

– Thế nào? Còn có ai nhận ra tôi sao?

Dạ Trạch Hạo nhìn cô hỏi.

Tô Lạc Lạc vẫn có chút lo lắng, nhưng cô nhìn anh ta nói:

– Chúng ta không cần đi quá xa, đến trung tâm thương mại gần đây mua là được.

Dạ Trạch Hạo không nói gì, dù sao gần đây anh ta cũng nhàn rỗi, Tô Lạc Lạc vẫn đang oán hận mình bị ký hợp đồng.

Đi ra ga ra Dạ Trạch Hạo ngồi lên một chiếc một chiếc siêu xe màu trắng cực ngầu, Tô Lạc Lạc ngồi vào ghế phụ, Dạ Trạch Hạo lái xe lao ra khỏi biệt thự.

Đây là một khu phố rất yên tĩnh và thưa thớt, nhưng đồng thời khu vực này cũng là nơi tập trung những người giàu có nhất ở thành phố này. Đây cũng tập trung đầy đủ các dịch vụ sang trọng bao gồm cả trung tâm thương mại quốc tế. Xe của Dạ Trạch Hạo đậu dưới tầng hầm, anh lạnh lùng đeo ba lô lên.

Tô lạc lạc đứng bên cạnh anh ta rất áp lực. Dạ Trạch Hạo cao nên Tô Lạc Lạc đi giày đế bằng đứng bên cạnh anh chỉ đến vai anh ta. Chênh lệch chiều cao rất lớn.

Nhưng đồng thời cũng là sự chênh lệch dễ thương.

Đi vào trung tâm thương mại, Tô Lạc Lạc đẩy xe, bắt đầu chọn đồ ăn cho bữa trưa, còn những đồ có thể tích trữ. Tô Lạc Lạc nuôi hai đứa trẻ từ nhỏ cũng có chút kinh nghiệm trong việc này.

Cách ăn mặc của Dạ Trạch Hạo cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của các cô gái ở bốn phía. Hơn nữa, còn không ít các cô gái bí mật đi theo anh ta. Nhưng nhìn bề ngoài của rất giống ngôi sao.

Tô Lạc Lạc có chút lo lắng đi đến bên cạnh Dạ Trạch Hạo hỏi anh ta:

– Chúng ta mua nhanh rồi đi thôi. Tôi thấy anh vẫn rất hấp dẫn người khác.

Dạ Trạch Hạo bật cười

– Cô đang khen dáng tôi đẹp sao?

Tô Lạc Lạc trợn mắt

– Tôi chỉ thấy quái dị.

– Vậy ý của cô là tôi nên bỏ kính và khẩu trang ra?

Dạ Trạch Hạo muốn thử, tuy mỗi lần anh công khai lộ diện đều là những trường hợp tai nạn.

Anh cũng không phải người nổi tiếng cần thu hút người hâm mộ. Anh ta có thể có được sự yêu mến điên cuồng dựa vào sức hút bản thân.

– Xin hỏi, anh có phải là ngôi sao không?

Đột nhiên một cô bé tám chín tuổi lớn mật chạy đến hỏi.

Khuôn mặt không nhìn ra biểu cảm của Dạ Trạch Hạo nhìn cô gái nhỏ một cái, cả người đều tràn ngập khí chất.

Tô Lạc Lạc hơi căng thẳng, lại thấy cô bé khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, sỡ hãi tới mức xoay người bỏ chạy.

Tô Lạc Lạc cũng làm mẹ, lập tức phát hiện anh ta cố ý.

– Anh nói cho cô ấy anh không phải không được sao? Vì sao lại dọa cô bé?

Tô Lạc Lạc đẩy xe quay đầu lại nhìn Dạ Trạch Hạo.

Anh ta hai tay lười biếng đút túi

– Lười nói.

– Xem ra trẻ con sẽ không thích anh.

Tô lạc lạc nhỏ giọng nén giận nói.

Dạ Trạch Hạo không khỏi quay đầu lại hỏi một câu:

– Cô có con chưa?

Tô Lạc Lạc hơi ngẩn ra, dù sao sớm muộn anh ta cũng biết, cô thầm cười nói

– Có, hai đứa một trai một gái.

Dạ Trạch Hạo rõ ràng biết cô có nhưng lúc này anh vẫn giả bộ rất kinh ngạc. Mặc dù anh đẹp kính và khẩu trang nhưng anh ta nhìn cô chăm chú đã thể hiện sự kinh ngạc của anh ta.

– Cô có hai con?

Anh ta làm bộ kinh ngạc hỏi.

Tô Lạc Lạc gật đầu hơi buồn cười nói

– Sao? Không thể sao?

– Cô đã kết hôn?

Dạ Trạch Hạo cố ý hỏi.

– Chưa.

Tô Lạc Lạc lắc đầu.

– Vậy… cô có con riêng?

Tô Lạc Lạc gật đầu thừa nhận rất thoải mái,

– Đúng.

– Vậy con cô sống ở đâu?

Dạ Trạch Hạo ra vẻ tò mò.

Tô Lạc Lạc mím môi đáp

– Bọn trẻ sống gần biệt thự của anh.

– Vậy còn cô? Cô không sống cùng bọn trẻ sao?

Dạ Trạch Hạo giống như người điều tra không ngừng hỏi.

Tô Lạc Lạc có chút lúng túng, cô cắn môi nói

– Hiện giờ tôi đang sống cùng bọn trẻ, ở một biệt thự cách biệt thự của anh không xa.

– Oa. Cha của con cô rất có tiền. Tôi đã chi hàng trăm triệu đô la cho căn biệt thự này. Chứng tỏ cha của các con cô cũng rất giàu có, anh ta tên gì? Tôi biết rất nhiều người giàu có trong nước.

– Anh ta là Long Dạ Tước.

Tô Lạc Lạc vẫn trả lời.

Phía dưới kính râm Dạ Trạch Hạo cười lạnh, ngoài miệng lại ra vẻ kinh ngạc nói:

– Tôi biết anh ta, anh ấy là Tổng giám đốc của tập đoàn Long thị. Không nhìn ra cô bình thường như vậy lại sinh con cho anh ta, thật sự là may mắn.

Tô Lạc Lạc ngừng vài giây không biết nói gì? Nói cô bình thường là sao?

Dạ Trạch Hạo cũng ý thức được mình đã làm tổn thương cô nhưng anh ta cũng không giải thích. Bởi vì tính tình anh ta cao ngạo, từ giải thích không có trong từ điển của anh ta.

Dạ Trạch Hạo lập tức nheo nheo mắt

– Tối nay mời bọn trẻ đến nhà tôi ăn cơm được không?

Tô Lạc Lạc mở to mắt

– Không phải anh không thích trẻ con sao?

– Ai nói tôi không thích? Tôi thích trẻ con.

Dạ Trạch Hạo trợn mắt nói dối. Đúng, anh ta không thích trẻ con, bọn chúng ầm ĩ cả ngày khiến anh ta đau đầu. Chỉ tại bọn chúng là con của nhà họ Long.

– Vậy anh cho phép con tôi đến nhà anh chơi?

Tô lạc lạc thấy thế cũng tốt, sau này khi làm việc ở nhà anh ta cô có thể chăm sóc bọn trẻ, nhưng điều cần thiết là anh không giét chúng

– Được nhiên, tối nay để bọn trẻ đến nhà tôi chơi đi. Đi, chúng ta chọn vài món đồ chơi làm quà tặng.

Dạ Trạch Hạo hình như rất coi trọng lần gặp mặt này.

Tô Lạc Lạc ngạc nhiên nhìn anh ta đi về phía khu bán đồ chơi, không biết phải làm sao.

Nhưng, đối với cô mà nói đây không phải là chuyện gì xấu.

Mua xong đồ, về đến nhà vừa đúng bữa trưa. Tô Lạc Lạc lại bận rộn trong bếp. Dạ Trạch Hạo ngồi trong phòng khách xem kịch bản mới nghe tiếng động trong bếp, còn cả mùi thơm trong không khí làm anh ta hoảng hốt.

Đến giờ trong nhà anh ta anh ta không thích bất cứ ai ở đây lâu. Nơi này là không gian riêng của anh, trừ bỏ mẹ anh ta không được anh ta cho phép không ai có thể vào.

Lúc này trong nhà có một cô gái, có vẻ không thích hợp.

Giống như một ngôi nhà thật sự.

Tô Lạc Lạc làm ba món đồ ăn một món canh. Trước kia cô cũng là cô gái mười ngón tay không dính nước nhưng từ khi mẹ cô qua đời cô sống một mình ở nước ngoài cô bắt đầu học. 5 năm trôi rua cô đã dễ dàng có thể nấu những món ăn ngon.

Dạ Trạch Hạo ngồi vào bàn nhìn đồ ăn vừa ngon vừa bổ, anh tư nghĩ mình đưa cô đến làm việc là quyết định đúng đắn.