Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện

Chương 53: Anh xử phạt.




Sáng sớm.

Tô Lạc Lạc thoải mái xoay người, đang mơ giấc mơ đẹp bị cơn buồn tiểu nghẹn tỉnh. Tối qua uống nhiều rượu ngủ thật ngon.

Cô miễn cưỡng mở mắt định xuống giường.

Nhưng, cô vừa ngồi dậy, chăn trên người tuột xuống, cả người lộ ra ngoài, khi cô còn chưa phản ứng lại cô cảm giác trên sô pha đối diện giường đang có một người ngồi.

Cô tập trung nhìn vào, giật mình hoảng hốt, cô sợ tới mức vội lôi chăn quấn chặt mình, thật sự tức giận.

Người đàn ông ngồi đối diện thân hình thon dài tao nhã ngồi trên sô pha, hai chân vắt chéo, áo sơ mi trắng, quần âu màu đen, rất tự phụ cao ngạo.

Anh đang nhìn chằm chằm vào người cô, Tô Lạc Lạc vừa xấu hổ vừa tức giận.

– Hỗn đản, vô sỉ.

Tô Lạc Lạc tức giận mắng.

Người đàn ông nhìn chằm chằm cô vội vàng dùng chăn che người mình, cười lạnh thành tiếng

– Dáng người học sinh tiểu học, che hay không che tôi cũng không có hứng thú.

Những lời này lại khiến cô gái trên giường máu dồn lên đỉnh đầu:

– Đồ lưu manh.

Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trên sô pha rất lạnh lùng

– Là tôi lưu manh hay là do cô loạn leo lên giường, cô tốt nhất tự mình nhìn rõ xem mình ngủ phòng của ai.

Tô Lạc Lạc mở to mắt nhìn chung quanh sau đó sợ ngây người.

Trời ạ, cô sao lại ở phòng của anh? Hơn nữa còn cởi hết áo?

Cô gắt gao nắm chăn cẩn thận nghĩ đến chuyện tối hôm qua cô ra ngoài muốn xem bọn trẻ sau đó cô trở lại phòng ngủ, chẳng lẽ… chẳng lẽ cô đi vào phòng anh?

Không thể nào, cô sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy?

Anh nhăn mày ánh mắt tối đen như mực lạnh lùng nhìn cô:

– Tối hôm qua cô leo lên giường tôi rốt cuộc muốn làm gì?

Tô Lạc Lạc hiện giờ căn bản chưa thể nghĩ ra chuyện tối qua, nhưng cô nhớ rõ quần áo là cô tự cởi, tóm lại hai gò má của cô bắt đầu đỏ lên.

Tối hôm qua thật sự không phải là cô đã không cẩn thân leo lên giường anh chứ.

– Việc này… tối qua anh không ngủ ở đây chứ?

Cô cẩn thận hỏi.

– Cô suy nghĩ nhiều, tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với dáng người như cô.

Khuôn mặt anh hiện ra vẻ ghét bỏ.

Tô Lạc Lạc thầm vui mừng, anh nghĩ như vậy là tốt nhất. Nói như vậy ở trong nhà này cô sẽ an toàn, nhưng sao anh lại coi thường cơ thể của cô? Cô giống học sinh tiểu học sao? Học sinh tiểu học còn có ngực cỡ C?

Quên đi, không so đo với anh, anh không hứng thú với cô là tốt nhất.

Lúc này cô cũng không có hứng thú với anh.

Người đàn ông của Tô Vũ Phỉ, chạm vào cô cô cảm thấy bẩn thỉu.

Tô Lạc Lạc phát hiện áo sơ mi của cô ở ngay cạnh, cô vội cầm lây áo chui cả người vào trong chăn để mặc áo.

Hương thơm đầy nam tính của một người đàn ông trong chăn khiến cô khó thở, cô vội vàng ló đầu ra nói với người đàn ông đang ngồi trên sô pha:

– Tôi đi xem bọn trẻ.

– Chờ một chút.

Anh lạnh lùng nói.

Tô Lạc Lạc quay đầu lại nhìn anh

– Anh có việc gì sao?

– Cô đã vi phạm quy định giữa chúng ta.

– Cái gì?

Người đàn ông nhướng mày có chút không hài lòng, cô gái này trí nhớ kém như vậy sao? Anh không ngại nhắc nhở cô

– Một trong những quy định là không được leo lên giường của tôi.

– Tôi hôm qua tôi say rượu, không phải cố ý, không phải tôi không làm gì anh sao? Hơn nữa, anh còn nhìn hết người tôi.

Tô Lạc Lạc nói rất hợp lý.

Người đàn ông vẻ mặt khinh thường nói:

– Cho dù cô thoát y trước mặt tôi tôi cũng không có hứng thú, tôi chỉ muốn cô tuân thủ quy định.

– Vậy anh muốn như thế nào?

Tô Lạc Lạc buồn bực hỏi.

– Đương nhiên là trừng phạt cô.

Tô Lạc Lạc vừa nghe vội vàng giơ tay che ngực, mím mím nôi hỏi:

– Anh muốn làm gì?

Trong đầu của cô lập tức nhớ đến một số hình thức trừng phạt biến thái. Người đàn ông này không phải có ham mê biến thái gì chứ? Ví dụ như ngược đãi chẳng hạn.

Nhìn thấy động tác theo bản năng của cô, Long Dạ Tước không biết phải nói gì. Cô gái này đầu làm bằng gỗ hay sao? Anh phải nói mấy lần anh không có hứng thú với cô cô mới biết mình không có chút hấp dẫn nào?

Anh đứng thẳng lên lạnh lùng nói:

– Lần này tôi trừng phạt cô là giặt hết chăn ga gối cho tôi.

Tô Lạc Lạc mở to mắt còn chưa kịp phản ứng lại người đàn ông đã bước ra khỏi phòng, trước khi đi còn bỏ lại một câu:

– Giặt tay hoàn toàn.

Tô Lạc Lạc đứng tại chỗ, người đàn ông này bảo cô giặt tay hết mọi đồ trên giường của anh ta? Không phải làm cô mệt chết sao?

Tô Lạc Lạc vội vàng chạy theo, thấy anh đến phòng của bọn trẻ cô cười gượng một tiếng nói

– Giặt bằng máy giặt sẽ sạch sẽ hơn, tôi sẽ giặt bằng máy giặt.

– Vậy không cần giặt, đền tiền luôn cũng được.

Anh quay đầu lại nhìn cô chằm chằm.

Tô Lạc Lạc nghe vậy tức giận nói:

– Đền thì đền, anh nói giá đi, cùng lắm thì hôm nay tôi mua cho anh một bộ mới.

Long Dạ Tước lạnh lùng cười:

– Tính ưu đãi cho cô thì là một trăm vạn.

Tô Lạc Lạc kinh ngạc đến muốn rớt cằm

– Anh nói gì? Một trăm vạn? Anh ăn cướp sao?

– Bộ chăn ga của tôi chỉ sản xuất giới hạn 100 bộ trên toàn thế giới. Mỗi bộ bán với giá một trăm hai mươi vạn, bảo cô đền một trăm vạn đã là ưu đãi cho cô rồi.

Long Dạ Tước hừ lạnh một tiếng cao ngạo như vương giả nói với nô lệ.

Tô Lạc Lạc ngoài mở to mắt nhìn ra thì không nói được gì.

Bộ ga gối trên giường anh ta hơn một trăm vạn?

Trời ạ, người đàn ông này quá có tiền.

Hơn một trăm vạn, cô chắc chắn không muốn đền, cô đành nói:

– Được rồi, tôi giặt là được.

– Giặt sạch vào.

Người đàn ông ra lệnh, giống như cô ngủ một đêm trên người có bệnh hay vi khuẩn gì vậy.

Tô Lạc Lạc hoàn toàn bị người đàn ông này khiến cho tức giận.

Cô cắn răng. Lần sau để con gái đái dầm trên giường anh vài lần xem anh có chê bẩn hay không.

Long Dạ Tước đẩy cửa phòng của hai đứa trẻ, Tô Lạc Lạc vội vàng chạy về phòng mình. Xem ra hôm nay cô chỉ có thể giặt chăn ga cho anh.

Trên bàn ăn, Tô Tiểu Sâm nhìn mẹ đang ăn bánh mì đối diện tò mò hỏi

– Mẹ, tối hôm qua mẹ đi đây vậy?

– Mẹ và dì Hạ Tần đi chơi.

Tô Lạc Lạc cười trả lời.

– Mẹ, vậy mẹ nhớ chơi vui vẻ nhé, nhớ rõ tìm ba cho bọn con.

Tô Tiểu Sâm cười nói.

Tô Lạc Lạc thiếu chút nữa sặc, cô ngẩng đầu nhìn con trai:

– Con nói gì?

– Con ủng hộ mẹ tìm ba cho con và em gái.

Tô Tiểu Sâm tiếp tục nói.

Tô Lạc Lạc lập tức cười hỏi:

– Vì sao?

– Nếu như vậy không phải có thêm người yêu thương con và Tiểu Hinh sao?

Người đàn ông đang tao nhã ăn đồ ăn trong đĩa bên cạnh nghe con trai nói vậy, trầm mặt nói:

– Ai nói ba nữa sẽ nhất định sẽ thương yêu bọn con?

Tô Tiểu Sâm tràn đầy tin tưởng nói

– Con tin tưởng người yêu mẹ nhất định sẽ yêu bọn con.

Nói xong cậu ta lập tức thể hiện mình người lớn nói:

– Ba, ba không được tìm mẹ kế cho bọn con, mẹ kế đều là người xấu.