Hạ Tần lập tức bật cười, vỗ vỗ vai Tô Lạc Lạc
– Được rồi, được rồi. Bọn trẻ không phải bình an ở bên cạnh cậu sao, đừng mắng chúng.
Tô Lạc Lạc đang tức giận. Thằng nhóc kia sao lại có thể dẫn cô đến trước mặt mấy người nhà họ Tô? Trong lòng cô nghĩ có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Sự trùng hợp quá nực cười.
Sân bay.
Nơi đây luôn là nơi đông người qua lại, cũng có rất nhiều nhà hàng và quán cà phê lớn. Tô Lạc Lạc và Hạ Tần cùng hai đứa nhỏ vào một cửa hàng đồ ăn Trung Quốc.
Bữa cuối ở trong nước Hạ Tần mời khách. Hơn nữa, gọi một bàn đồ ăn lớn định cho ba mẹ con ăn no trước khi xuất ngoại.
Đồ ăn rất ngon, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ăn. Tô Lạc Lạc và Hạ Tần cũng không dám nói nhiều chuyện trước mặt bọn chúng chỉ nói chút chuyện về công việc.
Trong một quán cơm tây sang trọng ở sân bay người đàn ông lịch lãm ngồi trên ghế sô pha, điện thoại di động của anh ta vang lên.
– Alo, tìm được bọn họ chưa?
– Tìm được rồi, bọn họ đang ăn cơm ở tầng hai của một nhà hàng, ngài hiện giờ đến đây không?
– Không cần, lát nữa tôi sẽ qua đó, mấy anh cứ theo dõi tiếp.
– Vâng.
Bảo vệ lên tiếng trả lời.
2 giờ 40 phút, Tô Lạc Lạc cùng Hạ Tần nắm tay hai đứa trẻ chuẩn bị đến cửa kiểm tra an ninh.
Đi tới trạm kiểm soát Tô Lạc Lạc cuối cùng thờ dài nhẹ nhõm. Chỉ cần ra nước ngoài cuộc sống ở nước ngoài của cô sẽ an tâm hơn.
Cách thời gian kiểm tra còn hai mươi phút.
Chốt lát, hai ngươi đàn ông mặc âu phục xuất hiện giơ tay ngăn mấy cô.
– Tô tiểu thư xin dừng bước.
Giọng bảo vệ khách khí
Tô Lạc Lạc bị ngăn lại đã hoảng sợ, lại nghe họ biết họ của cô, càng thêm hoảng sợ. Cô trầm mặt, cả giận nói
– Tránh ra.
Chẳng lẽ là người của Tô gia? Nhanh như vậy tìm được cô? Hạ Tần cũng lo lắng ôm lấy Tiểu Hinh bên cạnh ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hai người đàn ông lạnh lùng phía trước giống như bọn họ sẽ cướp đi đứa nhỏ.
– Thật xin lỗi, cậu chủ nhà tôi muốn gặp cô, xin theo chúng tôi một chuyến.
Tô Lạc Lạc thấy cửa kiểm soát ngay trước mặt, cô mặc kệ ai muốn gặp mình lập tức tức giận:
– Tôi nói tránh ra, nếu không tránh ra tôi sẽ báo cảnh sát, nói hai người quấy rầy tôi.
Bảo vệ giật mình, bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau cô.
Tô Lạc Lạc thấy bảo vệ nhìn phía sau mình cô và Hạ Tần cũng lập tức quay đầu.
Chỉ cách bọn họ mười bước chân, một người đàn ông cao lớn đang đi đến giữa bốn gã bảo vệ.
Người đàn ông mặc bộ vest đen, dáng người hoang dã, cương nghị, đôi mắt hẹp dài và sâu, dù đi giữa nhiều du khác cả người vẫn toát ra vẻ thờ ơ lạnh lùng không gần gũi với ai.
Tô Lạc Lạc trợn mắt, không dám tin khi nhìn thấy người đàn ông xuất hiện ở sân bay. Trái tim loạn nhip, sao có thể? Đây không phải bảo vệ của nhà họ Tô mà là của anh?
Sao người đàn ông này lại tìm cô? Nhìn ánh mắt kín như bưng của người đàn ông kia, Tô Lạc Lạc còn có một cảm giác giống như mình đang ở trong hầm băng.
Anh đến đây làm gì?
Hai đứa trẻ kia thì vui mừng mở to mắt, bọn họ có linh cảm mình đã tìm được ba.
Thân hình cao lớn điềm tĩnh của Long Dạ Tước bước đến cách cô chưa đầy một mét. Anh nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn từ trên cao, sau đó thoáng nhìn hai đứa trẻ bên cạnh, cuối cùng, anh nhìn chằm chằm cô gái, cất giọng trầm ấm:
– Chúng ta nói chuyện!