“Cậu nói không sai.” Tô Lương Mặc nheo mắt lại, lạnh nhạt nói ra từng chữ một trước ánh mắt mang theo đầy vẻ trêu chọc của Hứa Thần Nhất: “Di, chứng, của, thuật, thôi, miên, bao, giờ, mới, biến, mất?”
Hứa Thần Nhất đang uống nước, nghe thấy câu hỏi này của Tô Lương Mặc anh ta “phụt” một tiếng, đem nước trong miệng phun hết lên trên bàn.
“Khụ khụ khụ…” Hứa Thần Nhất lau miệng, “Lương Mặc, đêm khuya như thế này cậu đến tìm tớ chỉ vì chuyện đó?
Cũng không trách Hứa Thần Nhất phản ứng quá khích đến như vậy, bởi anh ta thực sự không ngờ tới một người bận rộn như Tô Lương Mặc sẽ đến nhà mình vào đêm hôm khuya khoắt chỉ để hỏi rõ chuyện này.
Nhưng mà… rốt cuộc nên nói cho cậu ấy sự thực không?
Hay là…
Tô Lương Mặc nheo mắt lại, sắc mặt anh trở nên khó coi, im lặng nhìn chằm chăm vào Hứa Thần Nhất.
“Bao giờ di chứng của thuật thôi miên mới biến mất?”
tao nhã uống một ngụm nước, nhướng mày hiếu kỳ hỏi: “Sao thế? Cậu gặp phải chuyện gì? Có liên quan đến cô Lương kia phải không?”
Hứa Thần Nhất vừa dứt lời, lập tức nhận được một ánh mắt sắc như đao. Ánh mắt càng ngày càng thâm thúy của Tô Lương Mặc dừng lại trên người Hứa Thần Nhất khiến Hứa Thần Nhất không rét mà run.
“Này này, coi như tớ nói trúng chuyện trong lòng cậu… Khụ khụ, cậu cũng không cần nhìn tớ bằng ánh mắt đó, cậu nhìn xem, tớ bị cậu nhìn đến nỗi nổi hết cả da gà da vịt rồi!” Hứa Thần Nhất vừa nói liền vén ống tay áo ngủ của mình lên, “Nhìn đi, lông măng đều dựng hết cả lên đây này! Người anh em, nếu như cậu thật sự có chuyện buồn phiền thì cậu cứ nói với mình, chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, Hứa Thần Nhất tớ có thể giúp được gì nhất đinh sẽ giúp”
Lúc này Tô Lương Mặc mới chậm rãi dời ánh mắt khỏi người Hứa Thần Nhất, anh duỗi tay ra, tao nhã cầm lấy ly trước mặt uống một ngụm, rồi thong thả ung dung đặt xuống.
Thân hình cao lớn của Tô Lương Mặc đột nhiên nghiêng về phía trước, cả người tản ra khí thế uy nghiêm của kẻ đã đứng ở đỉnh cao nhiều năm, khiến người ta cảm thấy cực kỳ ngột ngạt. Cho dù Hứa Thần Nhất cũng không phải người bình thường, anh ta xuất thân từ gia đình thư hương sung túc, giao lưu toàn là những người giàu có tiếng tăm, không ai là kẻ tầm thường thấp kém, thêm đó ở bến Thượng Hải anh ta cũng được coi như người có tiếng nói, vậy mà cũng bị khí thế của Tô Lương Mặc ép tới cúi thấp đầu.
Bàn tay đẹp như bàn tay người nghệ sĩ giấu phía sau lưng của Hứa Thần Nhất siết chặt lại thành nắm đấm, Tô Lương Mặc quả nhiên vẫn là Tô Lương Mặc, kiêu căng ngạo mạn nhưng thực lực cũng rất đáng gờm.
Chỉ cần anh muốn, tùy tiện đều có thể khiến người ta cảm thấy áp lực tăng gấp đôi, thậm chí là không thở nổi.
“Cậu nói dối” Giọng nói Tô Lương Mặc xa thẳm, ánh mắt nhàn nhạt nhưng khi rơi vào người Hứa Thần Nhất cảm giác nó lại giống như lưỡi đao sắc nhọn. Trái tim Hứa Thần Nhất đập “thình thịch”, một Tô Lương Mặc hiện tại không hề xa lạ gì với anh ta, thậm chí có đôi khi anh ta còn hoài nghi anh ta và Tô Lương Mặc ai mới là người học tâm lí.