Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận

Chương 234




Ôn Tình Noãn ở bên Tô Lương Mặc đã mười năm rồi, sao cô ta lại không hiểu tính cách của anh chứ?

Kiêu căng, lạnh lùng, tàn nhãn…

Cô ta không hề cảm thấy Tô Lương Mặc hôm nay có gì khác lạ, cô ta lén lút liếc nhìn anh, sau đó tiếp tục khóc lóc nói: “Tiểu Ý đã cứu mạng em, lúc đầu nếu không phải là cô ấy chủ động đề nghị làm phẫu thuật cho em, em đã không còn trên cõi đời này nữa rồi. Lương , nếu anh đã kết hôn với Tiểu Ý rồi thì nhất định phải đối xử tốt với cô ấy. Em… em, không sao đâu. Em, mặc dù em rất yêu anh, em yêu anh không hề ít hơn Tiểu Ý yêu anh, nhưng anh đã kết hôn rồi, em chỉ có thể âm thầm chúc phúc anh thôi”

‘Tô Lương Mặc vô thức chau mày.

Lúc anh đọc được tin nhắn Ôn Tình Noãn gửi, anh chỉ cảm thấy oán hận, Lương Tiểu Ý dám nói dối trước mặt anh, cô đã phụ lại sự tin tưởng của anh, ngoài ra anh không có bất kì cảm xúc nào khác. Nhưng bây giờ, những lời này từ miệng Ôn Tình Noãn nói ra, Tô Lương Mặc lại cảm thấy những lời này rất khó nghe.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của anh kêu lên, Tô Lương Mặc quay sang Ôn Tình Noãn ra hiệu bảo cô ta đừng nói gì. Anh liếc nhìn điện thoại, ánh mắt hơi xao động, anh đứng lên đi ra bên ngoài phòng bệnh.

“Alo?”

Bên ngoài phòng bệnh, Tô Lương Mặc chau mày nghe lời cảnh cáo cuối cùng của Lục Trầm.

“Lục Trầm! Cậu đừng nói linh tinh nữa! Tình cảm của tớ, chẳng nhẽ cậu lại hiểu hơn tớ sao?” Tô Lương Mặc tức giận: “Lục Trầm! Tớ cảnh cáo cậu, cậu không được nói một chữ nào cho cô ta biết! Nếu như cậu tiết lộ chỉ cần một chữ thôi, tớ sẽ đối xử với cô ta càng tàn nhãn hơn! Cậu biết tính tớ rồi đấy, nói được làm được!”

Lục Trầm ở đầu dây bên kia giận đến mức muốn đập nát điện thoại: “Tô Lương Mặc! Cậu điên rồi! Đủ rồi! Cậu muốn điên thì cứ điên tiếp đi! Tớ không điên cùng cậu!”

Lục Trầm ngắt điện thoại, anh ta tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, đúng là anh ta uống nhầm thuốc rồi nên mới đi khuyên can tên tự kiêu kia, nếu người trong cuộc đã không để †âm, vậy thì Lục Trầm anh là cái thá gì chứ?

“Bịch!” Lục Trầm đột nhiên đá đổ cái thùng rác bên cạnh, phát ra một âm thanh rất lớn, lửa giận bốc lên tận đầu. “Bịch” một tiếng nữa, điện thoại trong tay Lục Trầm bay thẳng vào tường, cái điện thoại bản giới hạn trên toàn thế giới, phút chốc vỡ tan tành!

“Con mẹ nó! Đồ điên!”

Thành phố N Lương Tiểu Ý ngoài việc chăm sóc bố mẹ, cô còn bận bịu chuẩn bị hôn lễ.

Hôm Tô Lương Mặc trở về thành phố S, quả nhiên anh liền sai người đến giúp cô chuẩn bị hôn lễ.

Những chuyện cụ thể cô còn không có cơ hội động tay vào, nghe nói anh đã đặt khách sạn năm sao nổi tiếng nhất thành phố N, “Trang trại tường vi”, vừa là nơi tổ chức hôn lễ vừa có giáo đường, thường thì chỉ có những gia đình giàu có bậc nhất thành phố N mới có thể đến.

Lúc Mẹ Lương và bố Lương nghe thấy địa điểm tổ chức hôn lễ, cằm hai người suýt nữa rớt xuống đất. Với những người giản dị chất phác như bố mẹ Lương, “Trang viện tường Vi” là cung điện cao cấp nhất trong mắt họ.

“Tiểu Ý à, rốt cuộc Lương Mặc kinh doanh cái gì thế?” Tại sao đến nơi cao cấp như “Trang trại tường vi” cũng có thể dễ dàng đặt được. Bình thường thì, những nơi cao cấp như “Trang trại tường vi”, người có tiền cũng chưa chắc đã có thể đến, chắc chắn phải có thân phận gì đó mới được. Tuy mẹ Lương thành thật chất phác, nhưng mẹ Lương là người ở thành phố N, những kiến thức cơ bản này mẹ Lương vẫn biết.

Lương Tiểu Ý xoa xoa đầu, cô không biết nên giải thích thế nào. Vì thế cô lấy điện thoại ra, nhập “Tô Lương Mặc” vào ô tìm kiếm, cô đưa kết quả tìm kiếm cho mẹ Lương xem. Mẹ Lương càng nhìn, ánh mắt càng kinh ngạc, cuối cùng miệng bà mở tròn xoe, kéo kéo Lương Tiểu Ý: “Ừm, Tiểu Ý à, người đàn ông như vậy, con chắc chắn người ta sẽ kết hôn với con không?”

Sự nghi ngờ của mẹ Lương không phải không có lý… Bà trước giờ chưa từng gặp Tô Lương Mặc, chỉ thỉnh thoảng nghe nói đến cái tên này, nhưng nhất thời bà không nhớ ra… Thực ra thì bà không hề suy nghĩ đến Tập đoàn Tài chính Tô Thị – tập đoàn tài chính lớn nhất nước Z, nhưng bây giờ con gái bà lại nói với bà, con rể của bà chính là Tổng giám đốc Tập đoàn tài chính Tô Thị Tô Lương Mặc!

Làm sao bà không ngạc nhiên được chứ?