Ngược Dòng Vung Đao

Ngược Dòng Vung Đao - Chương 93: Tuệ Nhãn Thức Hung




Chuyện của Đàm Thiệu An, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng hiểu, Lăng Hà nhận được đủ các loại tình báo đứt quãng suốt hai năm trời, hiển nhiên có thể đoán được thân phận của người âm thầm mật báo.



Tất nhiên hắn chính là nhân viên tập đoàn Lăng thị hiện đang nằm trong lòng địch, thủ phạm năm xưa bị đưa ra pháp luật mới giúp hắn triệt để thoát khỏi tâm ma, rũ bỏ dây thừng trói buộc lương tâm hắn.

Nghiêm Tiểu Đao đưa cục phó Đàm xui xẻo tới khoa cấp cứu băng bó vết thương.

Đàm Thiệu An bị bác sĩ cạo sạch một mảng tóc, vết thương hình con rết trên da đầu lộ ra, hắn nghiến răng chờ khâu tám mũi, sau đó nửa bên đầu bị băng bó thành cái bánh chưng vỏ trắng lòng đỏ.



Gió điều hòa thổi trong hành lang mát rượi, vài lọn tóc bên cạnh chiếc bánh chưng bay tới bay lui.



Tạo hình này trông khá lôi thôi và thảm hại, phong độ bay mất sạch, khuôn mặt thật nhát gan và cẩn trọng dè dặt lộ ra.

Nghiêm Tiểu Đao kề vai ngồi cạnh vị này trên băng ghế ngoài hành lang khoa cấp cứu, “Anh Đàm này, đám người kia trả thù anh vì chuyện năm xưa sao? Họ biết anh kín đáo mật báo cho Lăng Hà sao?”

Thiên sứ báo thù ngang trời giáng thế đáp xuống Hắc Long Giang, không chỉ nắm rõ nội tình như lòng bàn tay, hơn nữa còn quyết liệt tấn công như muốn đuổi tận giết tuyệt, tổng cộng chỉ có vài người biết chuyện, đếm ngón tay thử xem người mật báo là ai? Quả nhiên chỉ số thông minh của lũ thối nát kia vẫn còn, chưa tới mức triệt để tiêu tan sau vinh hoa phú quý rượu ngon gái đẹp thối rữa mục nát.

“Đó là để trừng trị tôi, làm tôi mất chức xúi quẩy…” Ánh mắt Đàm Thiệu An chợt lóe lên chút mơ hồ, lảng tránh đề ra nghi vấn Nghiêm Tiểu Đao đặt ra, tuy tránh được nhưng cũng chẳng nhẹ nhõm hơn phần nào, vẻ mặt lại càng thêm trầm trọng.

Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, “Thế rốt cuộc người tên Quách Triệu Bân phụ trách phá nhà cho tập đoàn Diệu Quang là ai, có tài cán gì?”

Đàm Thiệu An giơ ngón trỏ chỉ lên trần nhà: Trên có ô dù, sao phải để cái huyện nhỏ chúng tôi vào mắt?

Đàm Thiệu An cố tình ghé đầu sang, khẽ báo cáo, “Nghe được mấy lời đồn, Quách Triệu Bân cậy vào chủ tịch Lương ở Yên thành.



Đám quan lại tép riu như chúng tôi chỉ như con tôm cái kiến, chuyên làm việc vặt cho tai to mặt lớn mà thôi.”

“Nếu giả sử Lương Thông cố tình đặt bẫy lừa anh…” Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ khó hiểu, “Thì Lương Thông chính là trùm thổ phỉ Trương Đình Cường hoành hành trên đất tam giang ngày xưa sao?”

Chính hắn cũng nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng phi thực tế này, “Không đúng, chắc chắn Lương Thông không phải Trương Đình Cường! Chủ tịch Lương phất lên nhờ điện lực, bất động sản và tài chính, câu chuyện làm giàu từ hai bàn tay trắng của ông ta có thể gọi là truyền kỳ mẫu mực, được ca tụng trong giới đã nhiều năm, khuôn mặt cũng không thay đổi.”

Mặt mũi Lương Thông thế nào, mọi người đều biết, lệnh truy nã Trương Đình Cường cũng có ảnh chụp hồ sơ từ hơn mười năm trước làm bằng chứng, hai người này hoàn toàn không phải là một, trừ phi chủ tịch Lương sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ.

Đàm Thiệu An khoát tay, “Chủ tịch Lương không phải Trương Đình Cường.



Tôi chỉ là tiểu tốt, sinh mạng nằm trong tay người ta, nhưng có thể chủ tịch Lương truyền máu bơm tiền nuôi ‘Đình gia’ như lính hậu cần, một chân binh sĩ trên bàn cờ gì đó chẳng hạn.”

Nghiêm Tiểu Đao híp mắt, cảm thấy rất khó tin, “Loại người nào sẵn sàng cúi đầu làm lính hậu cần cho một nhân vật như Lương Thông?”

Tuy chỉ là tiểu tốt không đáng kể, nhưng mấy năm nay Đàm Thiệu An vẫn giữ vững vai trò của mình trong giao kèo, tuân thủ bổn phận, hàng năm đúng hẹn tới biệt thự Quan Triều.



Hắn cũng không dám vắng mặt, lộ diện mới có thể tạm thời bảo vệ cả nhà bình an, vắng mặt thì bất kể có toan tính khác hay không cũng sẽ bị đại ca chém chết.



Tiền không được chia, suốt ngày sợ bị chém đầu, cái mạng tàn của hắn cũng lê lết đủ rồi.

Mấy năm nay tận mắt chứng kiến đại ca cầm đầu huênh hoang ngang ngược phất lên như diều gặp gió, thần thông quảng đại thiếu điều một tay che trời, nhưng lại chẳng biết rốt cuộc người này làm nghề gì ở bên cạnh Yên thành, đoán cũng không ra.

“Tôi thật sự không biết gã đang làm gì, không có gan hỏi, mà hỏi được cũng không dám nghe.” Lời mỉa mai cay nghiệt hiếm hoi bật ra khỏi gương mặt trắng trẻo hiền lành của Đàm Thiệu An, “Gà rừng lang thang mà tốt số có khi còn biến thành phượng hoàng bay lên đầu cành, huống chi những kẻ to gan lớn mật bất chấp thủ đoạn.



Chỉ cần dựa vào đúng người là đủ một bước lên mây.”

Đàm Thiệu An thấp thỏm ngập ngừng, nhưng vẫn thì thầm với Nghiêm Tiểu Đao, “Cậu dặn cậu Tiểu Lăng đề phòng người kia nhé.



Lưng đã đeo mạng người thì chẳng biết sợ là gì nữa đâu, bây giờ hỏi gã không dám ra tay với ai ấy hả? E là với ai cũng dám hết.”

Nghiêm Tiểu Đao, “Thật vậy sao?”



Đàm Thiệu An bất đắc dĩ hỏi lại, “Nhà của cậu cũng bị san bằng rồi, cậu thật sự cho rằng đó là phá nhầm sao?”

Nghiêm Tiểu Đao, “…”

Lăng Hà băng qua hành lang tới trước mặt hai người, “Anh Đàm đi theo chúng tôi nhé, tôi bố trí chỗ ăn ở cho anh, sẽ có người bảo vệ anh chu toàn, như thế tôi cũng yên tâm hơn.”

Đàm Thiệu An dùng lý do vợ đang bệnh nặng để từ chối khéo.



Tình hình vợ hắn như vậy, hắn không đi được, không thể bỏ vợ lại một mình!

Xét cho cùng, Đàm Thiệu An vẫn thấp thỏm và kiêng kị trong lòng, nhưng không ngờ Lăng Hà lại chuyện lớn hóa nhỏ, chủ động bỏ qua cho tội lỗi của hắn.



Huống hồ hiện tại hắn có thể bị tước mũ quan, lôi tới nha môn ném vào chảo bất cứ lúc nào, đành phải ngoan ngoãn ngồi tại chỗ nhận tội thay người khác thôi, còn chạy đi đâu được nữa?

Hắn nhìn bóng dáng cực kỳ nổi bật của Lăng Hà và Nghiêm tổng biến mất tại góc cầu thang bệnh viện, thở dài thườn thượt.

Đầu bị băng bó thành cái bánh chưng khổng lồ thế này cũng không dám vào thăm vợ, đành phải dán mặt lên cửa kính phòng bệnh nội trú, lặng lẽ nhìn trộm vào trong.

Người phụ nữ nằm trên giường bệnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt tiều tụy thấp thoáng nụ cười yếu ớt.



Khuôn mặt và nụ cười này, Đàm Thiệu An đã nhìn ngắm hơn hai mươi năm, từ thời trung học ngây ngô nắm tay trong góc sân trường cho tới rất nhiều năm sau dìu dắt nhau qua bao hoạn nạn, nếm trải hết nhân tình ấm lạnh.



Thực ra cuộc đời của hầu hết mọi người đều tẻ nhạt tầm thường như cục phó Đàm, không có tài cán bản lĩnh gì, tất cả những gì có thể nắm trong tay chỉ là một nguyện vọng nhỏ nhoi chất phác, cầu mong cho gia đình được êm ấm bình yên.

Đã không có tài cán bản lĩnh mà bụng dạ còn chất chứa mưu mô và dã tâm, kết cuộc cũng chỉ như bí thư Du mà thôi.

Đàm Thiệu An đứng trước cửa thu tiền, được nhân viên thu ngân cho hay, “Giường số 6 phòng 301 đúng không? Sao anh lại đến đóng nữa, vừa đóng rồi còn gì?”

“Vừa đóng ấy hả? Đâu có.” Đàm Thiệu An nói, “Tiền trong tài khoản chắc cũng sắp hết rồi nên tôi đến đóng thêm mà.”

Bác gái trung niên phụ trách thu viện phí vẫn nhớ như in, sắc sảo nói, “Vừa nãy cậu thanh niên đến đóng tiền không phải người nhà anh hả? Đúng rồi mà, cậu ấy đóng tiền cho giường số 6… Cái cậu cao ráo tóc dài ấy?”

Đàm Thiệu An sửng sốt, “… Cậu ấy đóng bao nhiêu?”

Bác gái thu ngân trừng mắt nhìn hắn, “Ba vạn (~99tr), tiền thuốc và phí chữa bệnh trong một tuần.



Cậu ấy nói cuối tuần sẽ đến đóng tiếp cho tuần sau! Sao thế, nhà các anh không bàn bạc xem ai đóng tiền à?”

Đàm Thiệu An vịn tay lên cửa thu tiền, bàng hoàng trước thông tin này, lòng dạ rối bời, càng thêm áy náy và xấu hổ, không còn mặt mũi nào đi gặp Lăng Hà.

Bác gái thu ngân nhìn theo bóng hắn, cảm thán, “Chỉ thấy cả nhà trốn tránh không đến, mặc xác bệnh nhân nằm viện chẳng ai trả phí, lần đầu tiên thấy cái nhà lén lút giành nhau trả tiền, biết điều ghê cơ.”



Nghiêm Tiểu Đao rời khỏi bệnh viện, vẫn còn một chuyện chưa rõ, những kẻ đó náo loạn như thế, ngoại trừ việc thật sự nhắm vào cái bánh vẽ mang tên mảnh đất vàng, muốn phá thôn xây thành, thì ngoài ra còn để dạy dỗ cục phó Đàm sao? Đã có gan giết hại Du Cảnh Liêm, tại sao không trực tiếp “xóa sổ” Đàm Thiệu An?

Có lẽ Đàm Thiệu An vẫn chưa nói hết toàn bộ sự thật.

Nghiêm Tiểu Đao phóng xe trên đường, chợt buông một câu chửi tục, “Đệch mẹ, ông già thằng Lương Hữu Huy cũng có vấn đề.”


Trong lòng hắn thật sự buồn phiền không để đâu cho hết, dù sao cũng là bạn bè thân thiết bao năm.

Lăng Hà co một chân gác lên cửa xe, hạ ghế để ngồi cho thoải mái, “Giờ anh mới biết chủ tịch Lương có vấn đề sao?”

Nghiêm Tiểu Đao liếc sang Lăng Hà, “Cậu biết mà không nói sớm, để tôi cứ loay hoay như thằng đần ấy.”

Lăng Hà vô tội đáp, “Tôi thấy quan hệ của anh và Lương thiếu gia khăng khít như thế, mắt đi mày lại tình chàng ý thiếp, tôi nói kiểu gì? Nói ra lại bảo tôi ghen tuông vô cớ.”

Nghiêm Tiểu Đao oan ức vô cùng, “Bản chất Hữu Huy không tệ, nhưng tôi mắt đi mày lại với cậu ta bao giờ? Chưa bao giờ luôn!”

Lăng Hà mỉa mai đáp, “Từ trên du thuyền đã mắt đi mày lại rồi, thưởng thức cà phê phân voi trong nhà hàng Pháp sang chảnh nè, thiếu điều chưa rúc vào cùng ổ chăn thôi.”

“Nói hươu nói vượn.” Nghiêm Tiểu Đao đang nghiêm trang đạo mạo, nghe thấy “cà phê phân voi” thì phát khiếp, cảm giác như mùi dịch vị dạ dày nồng nàn vẫn thoang thoảng đâu đây.

“Hai bên trái phải căn phòng của anh trên Vân Đoan Hào đều là gián điệp của tôi, chuyên môn theo dõi anh ngủ với ai đấy, Nghiêm tổng dám ngụy biện nữa không?” Lăng Hà dùng ánh mắt giày vò khuôn mặt Tiểu Đao, ba hoa như thật.



“Tôi chỉ ngủ với cậu thôi mà.” Nghiêm Tiểu Đao vừa đạp phanh vừa nhấn ga, khiến chiếc xe nhảy tót lên như con thỏ trên quốc lộ.

Ngoài miệng vẫn không nhượng bộ, tranh thủ luyện mồm mép trong lúc rảnh rỗi, hai người nắm tay nhau, vuốt ve xoa nắn ngón tay của nhau, Nghiêm Tiểu Đao hỏi, “Đói bụng chưa, ăn cơm trước rồi bàn bạc bước tiếp theo nhé.”

Lăng Hà giơ tay tùy tiện chỉ một quán cóc ven đường, “Vào đây ăn bánh nướng thịt lừa* đi, quán sang hơn tôi không mời anh được, dạo này túng quẫn lắm.”

“Nói gì thế!” Nghiêm Tiểu Đao quát, “Chẳng lẽ tôi không mời nổi cậu sao? Cậu ăn bao nhiêu, tôi nuôi được hết!”

Lúc xuống xe, Lăng Hà đột nhiên ngả về phía trước, tiện thể khoác vai Nghiêm Tiểu Đao, gần như chạm môi với hắn, “Tiểu Đao, tôi… tôi bán hết nhà ở Mỹ rồi, từ nay chẳng còn nơi nào để về nữa, anh sẽ không bỏ tôi chứ?”

Nghiêm Tiểu Đao quay sang, cố tình đụng vào chóp mũi Lăng Hà, khẽ khàng cọ cọ, “Nhà tôi không thể trở thành nhà cậu sao?”

Nụ cười của Lăng Hà thấp thoáng bên dưới chóp mũi, sáng bừng như ánh trăng tách khỏi làn mây, xinh đẹp ướt át không gì sánh nổi.



Nhận được lời ước hẹn này, trái tim chìm nổi bất định của y tạm thời bình ổn lại, vì vậy phóng khoáng cùng Tiểu Đao bước vào nhà hàng sang trọng.



Theo lời Nghiêm Tiểu Đao thì đây là nhà hàng xịn nhất thị trấn Nam Giao, đừng có so sánh với mấy nhà hàng hải sản trong khách sạn năm sao ở Loan thành các cậu, quê chúng tôi chỉ là huyện lị nhỏ thôi, nhưng đẳng cấp thưởng thức mỹ thực không ai bì được đâu.

Lăng Hà ngồi xuống, không nhịn được phỉ nhổ, “Anh xem kìa, tôi đã bảo vào quán cóc rồi mà, vào nhà hàng sang trọng thì cuối cùng vẫn ăn bánh nướng thịt lừa thôi.”

Nghiêm Tiểu Đao lại rất hưởng thụ, thưởng thức phong cách ngấu nghiến như hùm như hổ của ngài Lăng, thoắt cái đã xử lý xong bốn chiếc bánh nướng, “Anh mà lại để cưng vào quán cóc ăn đồ ruồi nhặng sao? Chỗ đó toàn dầu cống.



Xem lượng ăn của cưng như thế, anh sợ cưng về lại tiêu chảy.”

Lăng Hà chợt thấy ấm lòng, đôi mắt long lanh nhìn khuôn mặt nghiêng của Tiểu Đao, khẽ nói, “Thịt lừa bổ lắm, tôi sẽ hừng hực lên cho xem, đêm nay Nghiêm tổng giúp tôi một tay chứ?”

Nghiêm Tiểu Đao đá văng cái chân hư hỏng của Lăng Hà dưới gầm bàn.

Quả thật Lăng Hà đã thay đổi rồi, hoạt bát dí dỏm hơn trước rất nhiều, khiến Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ yêu thích, quyến luyến chẳng muốn rời.



Dọc theo quỹ đạo, độ tuổi tâm lý của đứa nhỏ này dường như đang cấp tốc đảo ngược, còn tuổi sinh lý lại đột biến tăng vọt lên, chẳng mấy chốc sẽ một đi không trở lại, mất hút sau thói quen sinh hoạt xa hoa lãng phí đêm ngày sênh ca vàng son lộng lẫy.



Dạo này hư quá là hư, muốn ăn đòn rồi mà!

Trước kia Lăng Hà như thế nào?

Đối với “trước kia”, Nghiêm Tiểu Đao đã không còn ấn tượng.


Hai người ăn hết bánh nướng và rau xào, thong thả húp canh thịt dê rau mùi, mĩ mãn kết thúc bữa trưa.



Lăng Hà chuyên ăn đồ Tây, không ngờ cũng ăn cả rau mùi, Nghiêm Tiểu Đao kiên định cho rằng biểu hiện này gọi là “Yêu ai yêu cả đường đi”, yêu người yêu luôn khẩu vị.

Kết cấu nhà hàng này là hình chữ “công” (工).



Hai người ngồi bên chiếc bàn nhỏ dựa vào cửa sổ tầng hai tại khu vực sảnh bình dân, áng chừng là ở đâu đó bên trên chân trái chữ “công”.



Lúc Nghiêm Tiểu Đao nhìn ra vườn hoa bên dưới, không tránh khỏi nhìn thấy cả một phần góc phía sau cửa sổ.

Tại vị trí gấp vào chín mươi độ phía sau hai người là một căn phòng VIP xa hoa, nhóm người nào đó đang nâng ly cạn chén bên trong, từng tràng đùa cợt mắng mỏ thô tục truyền ra.



Thỉnh thoảng Nghiêm Tiểu Đao quay sang còn thấp thoáng nhìn được cả bên trong căn phòng nọ qua ô cửa sổ.



Lúc quay sang, nét mặt hắn vẫn bình thản, đung đưa cốc bia chỉ còn non nửa, sau đó cố tình lợi dụng động tác quay đầu chậm rãi, lại liếc sang ô cửa sổ phía sau.

Tới lúc quay về, nét mặt thản nhiên của hắn lập tức biến thành nghiêm nghị, cứng lại thành lớp nham thạch kiên cố không gì phá vỡ nổi, ánh mắt và biểu cảm cùng trở nên nặng nề.



Hắn tu một hơi cạn nửa cốc bia còn lại, không lãng phí giọt nào, nhẹ nhàng chùi miệng, khẽ nói với Lăng Hà, “Cậu đừng ngẩng lên, kín đáo nhìn hộ tôi một chút, ô cửa sổ phía sau tôi, người quay lưng ra ngoài, cậu xem phần gáy của hắn giúp tôi.”

Sắc mặt Nghiêm Tiểu Đao gay gắt và căng thẳng như vậy, Lăng Hà hiểu ý, đôi mắt tinh tường lập tức liếc về phía ô cửa sổ nọ.

Trong mắt y, đó chỉ là phần gáy của một gã đàn ông bình thường, đầu cạo trọc, chân tóc lấm tấm đen, tuy nhiên hộp sọ khá gồ ghề, không được tròn trịa nên rất khó nhìn.



Ngoài đặc điểm đó thì cũng chẳng có gì kỳ lạ?

Tất nhiên cũng là bởi mắt y không tinh bằng mắt Nghiêm tổng.



Thị giác của Nghiêm Tiểu Đao vượt trội và khác biệt hẳn so với người thường, tới mức có thể phân biệt được những chi tiết vô cùng nhỏ khi lưỡi đao chém vào da thịt.

Nghiêm Tiểu Đao khẽ nói, “Cậu đứng dậy, đổi chỗ với tôi.”

Hai người chậm rãi đứng dậy như không có gì xảy ra, nhanh chóng đổi vị trí cho nhau.

Lúc này Nghiêm Tiểu Đao đã có góc nhìn tốt hơn để quan sát phần gáy kỳ quặc mà hắn nghi ngờ… Nét mặt hắn chẳng những không giãn ra mà còn nặng nề hơn, dưới ánh đèn xanh sẫm mờ mờ, khuôn mặt hắn tái nhợt như vừa bị quét lên một lớp sơn màu trắng.

Lăng Hà khom lưng, dịu dàng nắm lấy tay trái của hắn, “Tiểu Đao, anh không sao chứ?”

Nghiêm Tiểu Đao mấp máy miệng, nói rất khẽ, “Người kia chắc vừa cạo đầu nên vô tình lộ tướng.



Khung xương phần gáy của gã đặc biệt gồ ghề, hơn nữa gần huyệt Phong Trì có một cái bớt màu đỏ xấp xỉ bằng móng tay út, cậu thấy không?”

Lăng Hà không muốn dội nước lạnh vào Tiểu Đao, nhưng thật sự y chẳng thấy gì cả…

Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ nghiêm túc nói, “Tôi đã kể với cậu rồi, lúc trước để sổng mất thủ phạm sát hại sĩ quan Lục là do tôi không nhìn được mặt mũi của gã.



Tôi chỉ nhìn được phía sau đầu, nên đã từng vẽ lại một bức tranh miêu tả hình dạng phần gáy của gã.”


Một luồng sáng chói chang như vừa đánh trúng đôi mắt xanh biếc của Lăng Hà, chậm rãi nhóm lên mầm lửa từ nơi sâu thẳm nhất, y bất giác nắm chặt tay Tiểu Đao, tiết tấu nhịp tim căng thẳng của cả hai đã hòa làm một.

Đôi môi Nghiêm Tiểu Đao khẽ run rẩy, “Phần gáy của gã để lại trong tôi ấn tượng rất sâu, bởi vì tôi đã nhìn chằm chằm vào phần gáy đó, tận mắt chứng kiến gã bắn hai mươi hai phát súng vào sĩ quan Lục.



Trùng hợp là sau gáy người kia cũng có một cái bớt đỏ ở vị trí tương tự, giống nhau như đúc.”

Lăng Hà cảm thấy cực kỳ khó tin, “Có thể trùng hợp đến mức ấy sao?”

Buổi sáng hai người vừa thoát khỏi cuộc biểu tình hỗn loạn của đoàn kỵ binh tinh nhuệ, tiện tay cứu được cục phó Đàm bất hạnh trở thành mục tiêu gánh chịu hỏa lực.

Không thể nào trùng hợp đến mức ấy.

Chẳng ngờ đối phương lại dám xuất hiện trong phạm vi trăm dặm, ngay giữa ban ngày ban mặt.

Lăng Hà đánh mắt sang chiếc điện thoại của Nghiêm Tiểu Đao đặt trên bàn: Anh gọi cho cục trưởng Bào hoặc đội trưởng Tiết, báo nguy khẩn cấp đi.

Đúng lúc đó, mục tiêu sau phía sau cửa sổ đột ngột đứng dậy, vẫn quay lưng về phía hai người, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.



Nghiêm Tiểu Đao không kịp gọi điện thoại, hắn lập tức đứng dậy theo, không biến sắc hướng về căn phòng ở góc phía sau, hai chân lướt nhanh như gió.

Mục tiêu đã ngà ngà say và đang loạng choạng rời khỏi căn phòng VIP nọ chính là kẻ được mệnh danh chủ tịch tập đoàn Diệu Quang, Quách Triệu Bân.

Từ trong phòng vọng ra tiếng thét lớn cực kỳ mất cảnh giác, “Tôi nói nè Bân tổng, đang nước sôi lửa bỏng, cố gắng đừng hư thận nhé, đi xả nước xong về uống tiếp, gái đẹp vẫn đang chờ anh đây!”

Nghiêm Tiểu Đao nghe thấy câu này.

Không ngờ lại là gã.


Hiển nhiên Bân tổng này cũng vừa rời khỏi cuộc bạo động ở Hồi Mã Trấn.



Chính gã sắp đặt chuyện này, tự nhận là bày mưu lập kế nghiền nát lũ kiến trong lòng bàn tay, sao có thể không đích thân tới hiện trường xem trò vui được?

Xích vàng thô kệch trên cổ cùng với đủ loại trang sức to tướng đắt đỏ trên tay và bên hông đã trắng trợn vạch trần thứ giàu sang rẻ mạt của gã.



Lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, từ lâu đã trở thành sếp sòng lưng giắt bạc triệu, có lẽ tài sản còn hoành tráng kếch xù hơn cả Nghiêm tổng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể xóa sạch bản chất nông thôn thô thiển kệch cỡm, tiền càng nhiều, đẳng cấp càng hạn hẹp.



Ban đầu gã chỉ là một thằng du côn chân đất mắt toét chẳng đọc nổi mấy chữ, ỷ vào bản tính ác ôn lớn mật, lại có thêm chỗ dựa vững chắc, một thằng khố rách áo ôm chợt biến thành chủ tịch tập đoàn có danh có tiếng.



Trên đời này chưa bao giờ thiếu người ấp ủ dã tâm phát tài, chỉ thiếu những kẻ gan lớn bằng trời mà thôi.

Vừa nãy Quách Triệu Bân gọi điện thoại trong phòng, một chân gác lên bàn cho em gái hầu rượu dễ bề xoa bóp.



Tranh thủ lúc say, gã thỏ thẻ báo cáo với nhân vật chống lưng phía sau, “Thưa cậu Đình, con đã giải quyết xong, cậu cứ yên tâm! Đàm Thiệu An nhát chết, con thách nó ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đối đầu với cậu.



Thằng đó chỉ dám lén lút làm trò mèo sau lưng thôi, nó dám làm trò thì chúng ta cứ trừng trị nó, Nghiêm Tiêu có thể cứu nó một lần, nhưng sẽ không cứu được lần thứ hai thứ ba, mũ quan của nó chắc chắn không giữ được, tới lúc đó cậu còn sợ nó không ngoan ngoãn nghe lời sao? Ha ha…”

Quách Triệu Bân uống khá nhiều, ra ngoài đi vệ sinh.

Gã loạng choạng bước vào toilet nam, vừa đi vừa tục tằn tháo thắt lưng, chân bước nghênh ngang như con cua mập, bao nhiêu huênh hoang phách lối viết hết lên mặt.



Bất thình lình, phía sau có người áp sát gã, gần như cùng một lúc theo gã vào toilet.

Nghiêm Tiểu Đao không đi vệ sinh, mà quay lưng về phía Quách Triệu Bân, giả vờ đứng trước bồn rửa tay, thỉnh thoảng ngước mắt lên quan sát hình dạng phần gáy đặc biệt của gã…

Quách Triệu Bân quá lơ là.

Ngày xưa gã trốn ở tỉnh ngoài, mai danh ẩn tích bao nhiêu lâu không dám quay về bản xứ gióng trống khươ chiêng, vuột mất cơ hội kiếm được nhiều tiền.



Hiện giờ vật đổi sao dời, đã ba năm nay cảnh sát không truy lùng gã, gã lại tiếp tục đắc ý huênh hoang, mất hết vẻ cảnh giác và cẩn trọng ngày xưa.

Quan trọng nhất là gã dám cạo đầu, để lộ phần gáy và cái bớt độc nhất vô nhị.



Bởi vì trong sự hiểu biết nông cạn và dốt nát của gã về Nghiêm Tiểu Đao, gã không cho rằng có người chỉ dựa vào trí nhớ mơ hồ từ ba năm trước mà nhận ra được phần gáy của gã.

Nghiêm Tiểu Đao đã hoàn toàn chắc chắn, thị lực của hắn không có khả năng nhận lầm mục tiêu lớn nhất đã khiến hắn trằn trọc bao đêm trong suốt ba năm vừa qua.

Mấy năm nay hắn cũng đã phần nào nản lòng thoái chí với quá trình truy tìm hung thủ, sự nản lòng thoái chí này lại gián tiếp làm tăng thêm cảm giác áy náy và mang tội của hắn với sĩ quan Lục.



Nguyên nhân khiến hắn tuyệt vọng chủ yếu dựa trên suy đoán rất thường tình của một người bình thường, có lẽ hung thủ đã cao chạy xa bay, bốc hơi khỏi nhân gian từ rất lâu rồi, làm sao dám trở về nữa? Hắn đã đánh giá quá cao chỉ số thông minh và khả năng nhẫn nại của hung thủ, đồng thời lại đánh giá quá thấp bản chất hung hăng càn quấy và tàn nhẫn ác độc của gã này.

Quách Triệu Bân mĩ mãn vẩy vẩy vật lủng lẳng treo giữa hai chân, tám chiếc càng cua lổm ngổm tiến về phía bồn rửa tay, ánh mắt láo liên lướt qua Nghiêm Tiểu Đao.



Đang định thò tay mở vòi nước, gã thình lình khựng lại, chân rụt về phía sau, tiếng thở phì phò nặng nhọc đã tiết lộ sự kinh hoảng và chột dạ lúc này.

Bóng người thấp thoáng dưới ánh đèn mờ ảo trong toilet loang loáng nhảy nhót trước mắt gã, khiến gã lập tức thần hồn nát thần tính.

Nghiêm Tiểu Đao vươn tay đặt lên vòi nước, đúng lúc Quách Triệu Bân rút tay về.

Hai người giương mắt nhìn nhau, cùng biến sắc, thân phận đôi bên không nói cũng hiểu, chẳng cần nhiều lời vô nghĩa.



Quách Triệu Bân thậm chí còn không đủ thời gian cài thắt lưng, có lẽ vẫn còn vài giọt nước tiểu chưa khô, lúc này đột nhiên bừng tỉnh khỏi men rượu, cạp quần vẫn mở rộng, cuống cuồng mở tung cửa toilet.

Quách Triệu Bân vừa ra khỏi toilet, còn chưa kịp nhìn thấy nhân vật đang chặn trước cửa là ai thì đã bị một cẳng chân dài thò ra ngáng đường, gã bổ nhào xuống mặt sàn bóng loáng dầu mỡ, phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Lăng Hà dùng khí thế đánh chó rơi xuống nước, thẳng thừng đạp một cái thật mạnh.

Quách Triệu Bân xoay người lại, trong tay cầm một chai rượu.



Chai rượu xé gió mang theo dòng điện, hung tợn đập về phía khuôn mặt Lăng Hà.

Lăng Hà gạt bay chai rượu, nghe thấy tiếng chai rượu đập vào vách tường, mảnh thủy tinh văng ra bốn phía.



Quán ăn lộn xộn người tới người lui, Quách Triệu Bân bất ngờ chạm mặt kẻ thù, tay xách cạp quần hốt hoảng chạy bừa xuống cầu thang.

Lăng Hà cũng lao xuống cầu thang, đuổi theo không bỏ, năm ngón tay vươn ra suýt thì xé rách vạt áo sơ-mi lụa hoa hòe hoa sói của gã.

Nghiêm Tiểu Đao thậm chí còn không chạy xuống cầu thang, mà trực tiếp nhảy từ tầng hai xuống…