Chương 22: Thủ Dấu
Tinh giáp phân tranh, thắng thua phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Nội tại Tinh giáp, trình độ giáp sư, cũng còn phải xem xem chiến trường nông sâu thế nào. Nhưng quan trọng nhất vẫn là, ngươi có sợ người hay không. Nếu đã sợ, vậy chẳng cần đánh nữa, trực tiếp đầu hàng là được rồi.
Sợ hãi vốn là bản năng, bởi vì không có niềm tin đối diện nên mới sinh ra thứ cảm xúc vô dụng ấy. Nhưng đã là bản năng, “vô dụng” cũng không phải thực sự vô dụng, nó đôi lúc lại hãm con người ta trước vũng bùn của sa ngã, cũng giữ bản thân khỏi t·ử v·ong chực chờ. Chỉ là, trở thành một Tinh giáp sư, thứ học được đầu tiên là không có khái niệm sợ hãi tồn tại.
Trương Quyết Sinh thần tình bình tĩnh, đã đóng lại sổ tay từ lâu, lần nữa nhìn tới Mị Ảnh trước mặt.
Hắn ban nãy chợt nhớ về cái bài học đầu tiên ở lớp Dự bị Thanh niên của q·uân đ·ội, trong lòng không khỏi bồi hồi một phen.
Những răn dạy về cảm xúc kiểu này, không đơn giản chỉ vài câu nói liền có thể đổi thay, quan trọng là qua quá trình rèn luyện mà vun đắp. Nhưng Trương Quyết Sinh nào được rèn luyện cái gì, chưa đến buổi thứ hai đã bị bố dần cho một trận, cấm túc ở nhà luôn rồi. Vậy mà chẳng hiểu sao, mỗi khi ngồi lên buồng mô phỏng mà khiển Tinh giáp, hắn lại có cái bản lĩnh tối cao ấy. Thứ mà ở thực tại, hắn đến bây giờ hình như mới loáng thoáng thông hiểu.
Hiện tại đối diện với Tinh giáp mạnh mẽ nhất lịch sử Thánh Quang, vẫn là sự lì lợm đến đáng sợ đó.
...
Trên môi Lý Khắc giờ đã thay một điếu thuốc mới. Hắn xưa nay luôn không nghĩ mình là kẻ nghiện thuốc lá, lúc nào buồn chán lắm mới làm một điếu giải khuây, hút chưa đến nửa liền chẳng còn hứng thú. Vậy mà hôm nay đã châm đến điếu thứ hai, vẫn còn muốn châm thêm điếu nữa.
Đã lâu lắm rồi Lý Khắc chưa nhìn thấy Khởi. Là kẻ say mê Tinh giáp, ai cũng đều khắc ghi thành quả vĩ đại ấy, sẽ chẳng bao giờ quên đi hình dáng của nó. Nhưng nếu lâu lâu không thấy, rồi bất chợt trông qua, bồi hồi là khó tránh.
Lý Khắc cũng không khác mấy, hắn bồi hồi. Một phần là lí do kia, nhưng nhiều nhặn hơn cả, đấy là không nghĩ có một ngày, hắn sẽ dùng Mị Ảnh để chiến đấu với cỗ máy “già nua” ấy. Kết quả chẳng cần đánh cũng biết, chỉ là không rõ, hắn sẽ hạ nó theo cách nào. Một viên đạn, một nhát đâm, hay là một quả bom be bé. Dù bằng cách nào, vẫn sẽ là một hồi nghiền ép, muốn giữ lại chút mặt mũi cũng khó mà làm được. Sốt sắng kia vốn không dành cho nó, cái tên Tinh giáp sư đang ngồi trong nó mới thật sự khiến hắn lưu tâm.
Vẫn còn 5 phút nữa.
- Mẹ! Đá đấm có vài trận, chuẩn bị quái gì tận 10 phút.
Lý Khắc gẩy gẩy tàn thuốc, nhìn bộ đếm thời gian bên góc màn hình đang từ từ nhảy số, không nhịn được khó chịu chửi thầm một câu.
Lời vừa hết, ánh mắt đang lơ đãng của Lý Khắc chợt nhíu. Hắn lấy tay phẩy phẩy đám khói còn bay bổng trước mặt, giờ mới nhớ ra chưa bật lên hệ thống khử mùi không khí. Sau khi bật xong liền khó hiểu nhìn vào thân Khởi.
Tấm khiên ngực nặng nề bằng titanium đột nhiên hé mở, nó nâng cao dần cao dần cho đến khi buồng lái lộ ra. Cửa an toàn nhanh chóng mở, một bóng người nghêu ngao theo thang dây tự động từ từ tuột xuống. Sau một cái chạm đất nhẹ nhàng, bóng người liền chầm chậm đi đến rồi dừng lại ở ranh giới phân tranh.
Lý Khắc càng nhìn càng khó hiểu, tên kia rời khỏi Tinh giáp là muốn làm cái mẹ gì vậy?
Cũng rất nhanh, Lý Khắc đã biết câu trả lời.
Bóng người kia yên lặng đứng đó, tắt đi bộ giáp bảo hộ, biến nó trở về ống trụ trên lưng, để lộ ra một cơ thể gầy guộc với cài đầu cua đầy ngổ ngáo.
Tên này, tạo cái nhân vật cũng dị hợm?
Lý Khắc lẩm bẩm trong miệng. Không tin được lại có kẻ tạo nhân vật xấu đến như vậy. Nhưng rồi sự chú ý của hắn cũng không dừng lại ở vấn đề ấy được lâu, bởi vì tên kia, bỗng nhiên động đậy rồi.
Cánh tay phải của gã giơ lên, làm một loạt thủ dấu. Thủ dấu kết thúc, là một nắm đấm. Hướng của nó, là Mị ảnh, còn Lý Khắc nhìn đến, chính là hắn.
Nắm đấm kia rất bình tĩnh, chỉ giống như một cái nhấc tay biểu thị.
Ánh mắt Lý Khắc trầm lại, hắn hiểu ý nghĩa của nó.
Thánh Quang Chiến Kỷ, thứ làm người ta say mê không chỉ bởi màn Chiến dịch đa người chơi hoành tráng, mà còn vì chế độ chiến đấu PvP người với người mang đầy ý chí cá nhân của nó. Nhưng một tựa game bị kim tiền ảnh hưởng đến chiến lực, thật khó để có công bằng cho tất cả người chơi.
Chiến đài Vinh Quang chưa từng là miền đất hứa cho những con “đỗ nghèo khỉ” luôn bị những cách biệt mà đồng tiền đem lại đánh cho dúi dụi chẳng thể ngóc đầu trèo lên. Những kẻ như vậy lại chỉ có thể ấm ức mà chửi tục vài câu, bởi người ngu si cũng sẽ hiểu một điều, kẻ thực sự nuôi sống Thánh Quang không phải bọn họ, mà là những đại gia kia.
Ngươi đã không thể nuôi nó, thì có tư cách gì để nó cho ngươi một cái công đạo. Dù cho có kỹ năng chiến đấu hơn người, lại làm sao chứ!
Có điều, nguyên tắc của trò chơi này cũng không phải là bất biến. Ngươi nếu muốn có một chiến đài công bằng, ngươi hoàn toàn có thể tạo ra, miễn là người chơi tôn trọng tuyệt đối vào cái nguyên tắc được ước định bằng ý thức đấy. Và rồi, Thánh Quang cũng xuất hiện một nơi như vậy. Tên là Đoạn Đầu Đài.
Đoạn Đầu Đài, ý nghĩa như tên, chiến đấu ở đây kết cục cuối cùng, đấy là là đầu rơi, đương nhiên là đầu Tinh giáp. Nhưng cái làm người chú ý đến, là luật chơi đầy công bằng của nó. Ngươi đánh ở đây, chỉ có thể dùng Tinh giáp tiêu chuẩn mà đánh. Mà Tinh giáp tiêu chuẩn của Thánh Quang, được trực tiếp lấy từ Tinh giáp ngoài đời, ngươi nếu chăm chỉ cày cuốc, mua một cái vốn chẳng khó khăn gì. Vậy nên ở Đoạn Đấu Đài, không có khái niệm “tiền đ·ánh c·hết người” chỉ có thực lực cá nhân, vì đó mà tạo ra tính công bằng tuyệt đối.
Đoạn Đầu Đài là một chiến trường tự phát, do Chí Tôn mùa 3 tên Đoạn Đầu khởi xướng, vì nhận ra tính bất cập của xếp hạng Chiến đài. Đoạn Đầu Đài không có phần thưởng chính thức, chỉ có xếp hạng cá nhân, nhưng thứ hạng ở Đoạn Đấu Đài này so với Chiến đài, ở trong mắt kẻ lọc lõi về game, quý giá hơn nhiều lắm. Suy cho cùng, thực lực cá nhân vẫn là thứ dễ thuyết phục lòng người nhất.
Kẻ đạt thứ hạng cực cao trong Đoạn Đầu Đài được ban cho một cái dấu hiệu nhận biết, là cái thủ dấu mà Trương Quyết Sinh vừa làm. Ý nghĩa của nó cũng không đơn giản chỉ là khoe thành tích, mà tột cùng của nó, chính là ám chỉ đối phương, hãy bung ra toàn bộ thực lực. Đã là cao thủ, không ai muốn mình bị khinh thường.
Lý Khắc thấy thủ dấu, không khỏi bất ngờ một phen. Hắn vốn không nghi ngờ tính xác thực của thủ dấu ấy, uy danh Đoạn Đầu Đài, chẳng ai ở Thánh Quang này dám xúc phạm. Chỉ là khó mà tin được, tên kia đứng Top Đoạn Đầu Đài mà vẫn chưa phong Thần.
Điều này nói thẳng ra là vô lí. Những tên Đấu Thần ở Chiến Đài, bảo chúng đi tới Đoạn Đầu Đài xông pha, sẽ chẳng mấy tên dám mạnh miệng tiếp lời. Bởi ai cũng đều hiểu, Đoạn Đầu Đài mới là thánh địa chân chính của thiên kiêu.
Chiến Đài Top100, miễn cưỡng có thể phong Thần. Đoạn Đầu Đài Top1000, dù có là hạng chót, cũng đã sớm vượt qua tiểu chuẩn Đấu Thần. Nhưng gã tân binh trước mặt, thủ dấu được ban, lại không được hệ thống phong Thần, vậy không phải nói, gã leo Top Đoạn Đầu Đài bằng tốc độ tay dưới Đấu Thần ư?
-Đoàn trưởng! Tên này là quái vật sao? Hay cái game này thật sự không “được” rồi?
Đức cũng giống như Lý Khắc, được nắm đấm kia hướng thẳng vào mặt. Hắn lúc này không thể bình tĩnh được nữa, mở miệng hỏi.
Câu hỏi ấy vốn không cần trả lời, cả hai đều tự biết. Thánh Quang dù có bị bugs game, cũng sẽ không sai sót một cách khủng kh·iếp như thế được. Đây là nhiệm vụ ẩn S+ còn có một hệ thống giá·m s·át đằng sau kiểm tra lại thêm mấy lần, tính chính xác sớm đã đạt đến tuyệt đối. Lời trước kia của Đức đơn giản chỉ là xàm ngôn, muốn nâng cao sĩ khí của đồng bạn thêm chút, nhưng đã đến mức này, hắn cũng chẳng biết nên làm gì nữa.
Leo Top Đoạn Đầu Đài mà tốc độ tay dưới Đấu Thần, ý nghĩa chỉ một, kĩ năng chiến đấu của người đó đã đạt đến một cảnh giới cực cao.
Tốc độ tay của Thánh Quang chưa bao giờ là chuẩn mực để đánh giá Tinh giáp sư một cách toàn diện. Nó chỉ biểu thị rằng, kĩ năng cá nhân của ngươi ưu việt mà thôi. Nhưng chiến đấu trên chiến trường đâu thể chỉ bằng kĩ năng cá nhân, nó còn là độ thông hiểu Tinh giáp, khả năng phân tích chiến trường, còn có kinh nghiệm chiến đấu. Nếu những thứ kia ngươi đều có đủ, vậy còn đáng sợ hơn một tên lính mới mang tốc độ tay của Đấu Thần.
Lý Khắc bỗng nhiên cười một cái. Thú vị, quả thật thú vị. Không ngờ trên đời này, hắn còn có thể gặp được đối thủ khiến hắn lưu tâm tới vậy. Hắn từ đầu tới giờ, vốn chưa từng sợ hãi, chỉ là sự thần bí mà gã đối thủ bất ngờ này mang tới làm hắn không khỏi trầm lòng suy tư. Kì sự kiểu này ở Thánh Quang quá ít, tâm trạng cũng không thật sự thoải mái, đâm ra có chút sốt sắng. Giờ bình tĩnh lại mới nhận ra, chiến ý đã mất bao năm nay bỗng nhiên trở về.
Mị Ảnh đang đứng yên, theo nụ cười của Lý Khắc mà bắt đầu cử động. Cánh tay đưa lên, múa may thủ chỉ, nó cùng với hành động ban nãy của Trương Quyết Sinh đồng dạng y đúc, cũng kết thúc bằng một nắm đấm. Nơi nắm đấm ấy hướng tới, là bàn tay bé nhỏ của gã nhân vật nghều ngào kia.
Tên này, ngươi tự tin đến nỗi để ta bung hết sức ư? Quả thật mang dáng dấp của một Chí Tôn. Chỉ là ngươi cũng nên biết một điều, Lý Khắc ta đây...Top1 Đoạn Đầu Đài cũng 8 năm rồi!