Chương 2: Trong tù vẫn còn cố nhân
Bao năm sống trong mập mờ cùng u tối, nay một lần nữa được đối diện với ánh sáng cường độ cao, đôi mắt Trương Quyết Sinh có chút chưa thích ứng được. Hắn nheo sâu mi mắt, còn lấy tay che, sau một lúc mới có thể bình thường nhìn tới.
Trương Quyết Sinh nhìn căn phòng rộng lớn trước mặt mình, mắt vừa he hé cũng dần mở to, hơi bất ngờ. Vậy ra, hắn vẫn chưa được “gặp lại” ánh sáng tự nhiên.
Căn phòng này rất lớn, được chia thành từng khu, có lẽ là các ban vệ của nhà tù Tây Lâm. Trương Quyết Sinh cảm nhận được cái không khí sặc mùi q·uân đ·ội trong đây, làm nảy sinh đôi chút hoài niệm thơ bé, có điều cũng chẳng nhiều nhặn gì.
Nơi đây phòng ban vốn không tường cao cách vách, nhìn giống như một cái văn phòng bình thường, có khác chỉ là, người ngồi ở đấy không phải mấy gã nhân viên chuyên thở ngắn than dài. Tất cả đều là quân nhân mặc quân phục đen tuyền một mảnh, mày không nhíu một cái, đầu cúi không sai một li. Chỉnh chu, kỷ luật. Kẻ như Trương Quyết Sinh nhìn vào liền cảm thấy ngột ngạt cùng áp lực.
Có người bước vào cũng chẳng làm cái không khí nghiêm túc kia xao động dù chỉ một chút. Gã quản giáo trẻ tuổi run rẩy nay đã chẳng còn, như đã sớm quen thuộc nơi này, chả buồn quan tâm cái không khí nặng nề ấy, mau chóng dẫn Trương Quyết Sinh dọc theo lối nhỏ đi thẳng tới một cánh cửa gỗ nằm tại sát vách.
- Thủ trưởng, tôi đã đưa 612198 đến!
Gã quản giáo trẻ tuổi gõ nhẹ vào cửa gỗ, hô lên.
- Được rồi! Cậu trở về làm việc đi!
Chỉ trong chốc lát, có thanh âm nghiêm nghị từ sau cánh cửa gỗ vọng ra.
Gã quản giáo vừa nghe thấy, liền hô:
- Rõ!
Sau đó hắn quay đầu lại, nhìn Trương Quyết Sinh, nhẹ giọng nói:
- Anh vào đi, thủ tục mọi thứ đều làm ở bên trong, mấy thứ đồ anh gửi cũng cất trong đó. Giờ tôi đã hết nhiệm vụ, chào!
Nhìn khuôn mặt vẫn chứa đầy non nớt từ từ lướt qua người mình, Trương Quyết Sinh thầm chắc chắn hơn về cái suy nghĩ của mình lúc trước. Gã đích thị là một tên “con ông cháu cha”.
Đấy vốn không phải những suy nghĩ chủ quan của một thằng tù rảnh rỗi. Hắn từng thấy qua rất nhiều quân nhân, cũng rõ ràng một quân nhân chính quy sẽ có bộ mặt cùng thái độ như thế nào. Tất nhiên luôn có những trường hợp ngoại lệ, nhưng hắn chưa từng thấy ai như gã quản giáo này, mặt thì trắng bóc chưa xạm đi một tầng, tác phong thì ẻo lả như thằng đói cơm.
Trương Quyết Sinh không tin có kẻ trải qua bao năm tháng huấn luyện khắc nghiệt ngoài thao trường mà không dính một hạt nắng vương. Và cái cơ thể gầy gò kia, không thể nào qua nổi tầng sát hạch cơ bản nhất của một quân nhân chính quy được.
Có điều, đấy chẳng phải thứ hắn nên bận tâm. Cái thế giới này, trước nay vẫn luôn vận hành như vậy, đâu có gì đáng coi là bất ngờ.
Trương Quyết Sinh thuần thục gật đầu cảm ơn một tiếng, rồi cứ đứng đấy mà nhìn theo bóng lưng dần khuất sau u tối.
Chúc một ngày tốt lành!
Lời chúc ấy là thật lòng. Chẳng hiểu sao Trương Quyết Sinh lại có hảo cảm với gã quản giáo trẻ tuổi này, có lẽ là vì vài lời hỏi han ban nãy, hoặc là vì...đồng cảm.
Sâu trong kia, không đơn thuần chỉ là u tối lạnh lẽo, nó còn là...một cái địa ngục.
Gần mười năm trước, có một thiếu niên đi vào, bị những con quỷ trong đó doạ cho phát khóc. Cũng run rẩy như thế, cũng sợ hãi như thế. Nhưng rồi, thiếu niên kia rốt cuộc yên ổn tồn tại ở cái nơi địa ngục ấy. Vì hắn, học được cách để trở thành một con quỷ nhỏ.
Gã quản giáo trẻ tuổi kia, mong là không khóc.
Bóng lưng gầy gò biến mất cũng là lúc Trương Quyết Sinh buông bỏ ánh mắt, khẽ quay đầu nhìn tới cánh cửa gỗ trước mặt, tim hắn bỗng đập nhanh hơn chút. Hắn thấy nâng nâng trong lòng, hồi hộp kia nay đã nhạt, hiện tại chắc nên gọi là mong chờ tự do.
Cánh cửa ban nãy gã quản giáo trẻ tuổi đã mở chốt, Trương Quyết Sinh cũng không suy nghĩ thêm nữa mà đẩy cửa bước vào.
Một mùi thơm dễ chịu đi vào khoang mũi, tâm thần đang hơi chút xao động vậy mà vơi dần sốt sắng. Trương Quyết Sinh khẽ cúi đầu chầm chậm đi qua, cũng chầm chậm đóng lại cửa, nhẹ nhàng đến mức còn chẳng nghe ra tiếng chốt cửa.
- Đây không phải khu biệt giam, còn sợ cái gì? Mà cũng sắp rời khỏi đây rồi, bỏ thói quen đó đi thôi.
Nghe thanh âm ngập tràn quen thuộc ấy, Trương Quyết Sinh bỗng khựng lại, sau giây lát hồi thần, cái khuôn mặt đang ngưng trọng khẽ giãn, nụ cười vui vẻ liền nở trên môi. Hắn vội quay đầu, thấy một lão quân nhân bộ dáng già nua đang ngồi nghiêm chỉnh bên cái bàn đặt ở giữa phòng, cũng đang mỉm cười nhìn mình, nhẹ hô:
- Ông bác!
Người quân nhân già nghe Trương Quyết Sinh gọi, cười càng tươi, đánh mắt về cái ghế đang đặt bên bàn, bình tĩnh nói:
- Đến đây ngồi đi!
Trương Quyết Sinh lúc này vẫn còn chưa hết ngỡ ngàng, từ từ đến bên bàn, kéo ra cái ghế, nhu thuận ngồi xuống. Hắn nhìn tới gương mặt hoà ái trước mặt, vài kí ức tốt đẹp nhỏ nhoi ở cái nhà tù này theo đó mà hiện về.
Dẫu vậy, xúc động cỏn con ấy không lớn đến mức làm hắn lãng quên hiện thực. Hắn cẩn thận quan sát căn phòng sáng sủa, thấy huy chương bằng khen treo khắp, thấy mấy cái tủ tài liệu số nhấp nháy liên hồi, và thấy ông bác mình từng quen thuộc ngồi ngay ngắn nơi ấy, hắn liền vỡ lẽ ra vài điều.
- Cháu vẫn luôn tưởng, bác chỉ là một người quản giáo quá nhân từ.
Trương Quyết Sinh cười gượng gạo nói.
- Bác vẫn luôn là quản giáo. Tuy nhiên, chức quản giáo này của bác, to hơn so với người khác mà thôi.
Nghe cái giọng điệu hào sảng đầy quen thuộc ấy, Trương Quyết Sinh giờ mới dám xác nhận, đây đích thị là ông bác quản giáo hắn từng thân quen.
Mười năm ngồi tù, quản giáo đã nhẵn mặt hết cả, cũng hình thành cho hắn một cái tôn chỉ, đấy là đừng bắt chuyện với quản giáo, và cũng đừng bao giờ nhìn thẳng vào mặt quản giáo. Vì sao ư? Vì sẽ b·ị đ·ánh.
Nhưng sao ngươi lại b·ị đ·ánh? Bởi ở Tây Lâm, mấy thằng tù không cơ không lực, đã chẳng còn được coi là con người nữa. Đã không còn là người, ai lại thèm quan tâm. Cái duy nhất ngươi nên làm, đấy là yên lặng mà sống, dù cho có bị mấy con quỷ trong đây chọc ngoáy, vẫn phải yên lặng. Một kẻ thụ án “ngắn hạn” như Trương Quyết Sinh cũng không ngoại lệ, hắn vốn chỉ là một thằng tù “tép riu” bị đày tới.
Trương Quyết Sinh sớm đã ngộ ra cái “chân lí” ấy, luôn coi đó là lẽ hiển nhiên của cái địa ngục tăm tối. Cho đến một ngày, Tây Lâm nổi cơn b·ạo l·oạn, hắn vô tình cứu được một quản giáo già khỏi lưỡi dao của tên tử tù, chính là người trước mặt này, cũng từ đó, hắn có một ông bác quản giáo.
Sau cái cố sự ấy, cuộc sống của Trương Quyết Sinh trong tù cũng giảm đi mấy phần cơ cực. Nhưng quan trọng nhất đấy là, hắn có thêm người để trò chuyện.
Con người là giống loài bầy đàn, dù có yêu thích đơn độc thì vẫn khó mà chống lại cô đơn tịch mịch tuyệt đối. Trong đây dù cho rất nhiều người, có điều, toàn là quỷ, ai lại dỗi hơi mà tán dóc, vả lại, Trương Quyết Sinh cũng kinh tởm đám quỷ ấy, đương nhiên sẽ bài xích. Vậy là ông bác quản giáo kia trở thành một trong những người bạn ít ỏi của hắn trong cái nơi tăm tối này.
Ba năm trước, ông bác quản giáo đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống ngục tù của Trương Quyết Sinh, hắn dù hụt hẫng nhưng cũng dễ dàng chấp nhận. Ông bác đã già, sớm phải về hưu, không tạm biệt với hắn một câu, vẫn chẳng có gì to tát, hắn vốn không muốn tối tăm của bản thân ám vào bác ấy. Chỉ là, sao tránh khỏi nhớ nhung.
- Cháu cứ nghĩ bác về hưu rồi!
- Mấy năm nay người vào không ít, cực kì bận rộn, không thể thảnh thơi làm quản giáo được.
Lời ông bác có chút bất đắc dĩ, thanh âm cũng mang theo mệt nhọc, làm Trương Quyết Sinh thấy ông bác đã già càng già thêm.
Trương Quyết Sinh nghe lời ấy, liền khẳng định cái suy đoán mà bản thân nãy giờ cân nhắc. Hắn nhìn ông bác, vẫn như năm ấy, có điều tóc đã bạc trắng, chẳng còn lâm râm mấy sợi đen như lúc vừa quen biết, vết chân chim nơi đuôi mắt cũng đã sâu hơn thì phải.
Chẳng hiểu sao lúc này, Trương Quyết Sinh lại sinh ra cảm giác lạ lẫm với ông bác trước mặt. Là vì mấy năm không gặp nên gượng gạo, hay là bởi, ác cảm của hắn với đám người quyền lực của thế giới này, to lớn đến mức gạt đi cả thiện cảm bản thân?
Ông bác nhận ra thay đổi nhỏ bé trên mặt Trương Quyết Sinh, nụ cười trên môi vẫn giữ, thêm vào mấy phần hiền từ, ẩn chút xót xa nhàn nhạt.
- Ra ngoài rồi, cố học nốt trung học, sau này tìm cái nghề cũng dễ.
Ông bác nói đến đây, mở ra ngăn kéo, cầm lên một cái hộp sắt cùng một tấm thẻ kim loại, rồi đặt ngay ngắn trên bàn, nhẹ giọng nói tiếp:
- Đây là thứ năm đó cháu nhờ ta cất hộ. Còn tấm thẻ này, là quà ta mừng cháu “tốt nghiệp” Tây Lâm. Cũng chẳng nhiều nhặn gì nhưng đủ để cháu chống đỡ thời gian đầu.
Trương Quyết Sinh nhìn qua đồ vật trên bàn, rồi ngẩng đầu nhìn tới ông bác, im lặng giây lát rồi lắc đầu nói:
- Tấm lòng của bác cháu xin nhận. Có điều, tấm thẻ ngân hàng kia bác lấy lại đi, dẫu sao tiền của bố mẹ cháu để lại cũng không ít.
- Cháu sẽ dùng tiền của bố mẹ ư?
Nghe câu hỏi ấy, Trương Quyết Sinh lại khẽ cúi đầu. Hắn vừa quên mất rằng, bản thân đã kể cho ông bác nghe không ít chuyện của mình. Đúng vậy, hắn sẽ dùng tiền của bố mẹ sao? Hắn sao dám, mặt mũi của hắn đâu còn.
- Sĩ diện là bản năng đần độn của con người. Cháu sống ở Tây Lâm gần chục năm, phải sớm hiểu cái lí lẽ cỏn con ấy rồi chứ? Một thằng thanh niên mang tiền án trong người, lại còn đi ra từ Tây Lâm, cháu nghĩ sẽ dễ dàng mà sống ư? Mặt mũi là tự ta kiếm lấy, không phải vì người ban phát mà có được, cũng không phải người lấy đi liền lấy được.
Ông bác nói đến đây, khuôn mặt hoà ái thân thuộc bao năm bỗng nhiên trầm lại, nhìn thẳng vào Trương Quyết Sinh lúc này đã cúi đầu xuống, trầm giọng nói tiếp:
- Muốn trở lại Thủ đô, tay không là về không nổi!