Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ngục Đồ

Chương 1: Tây Lâm có kẻ hoàn thành thụ án




Chương 1: Tây Lâm có kẻ hoàn thành thụ án

Hành lang nhập nhoè ánh sáng bỗng vang lên những tiếng bước chân chầm chậm. Cái hành lang này mọi khi vốn luôn tẻ nhạt, nay có người qua, quả thật có chút đặc biệt, cũng là lạ lẫm.

Nhà tù Tây Lâm nổi tiếng, vậy mà có kẻ hoàn thành thụ án đi ra.

Trương Quyết Sinh bình tĩnh đảo bước, vừa đi vừa nhìn bóng lưng vị quản giáo trẻ tuổi đang đi trước mặt, cảm thấy rất thú vị.

Gã hơi gầy, người cũng nghều ngào, khoác lên bộ quân phục rộng rãi lại không thể giấu đi bộ dạng run rẩy của mình. Làm cái tác phong q·uân đ·ội mà đám quản giáo nơi đây luôn tự hào, trông chẳng khác nào một con chuột cống vừa lội nước chui lên.

- Cán bộ!

Bỗng nhiên Truơng Quyết Sinh gọi người quản giáo trẻ tuổi. Thanh âm ấy tuy không lớn, cũng chẳng ẩn chứa ý vị sâu xa gì, nhưng trong cái hành lang tối tăm chật hẹp này, lại làm người kia không giữ nổi sốt sắng mà giật mình.

- 612198...tôi nghiêm túc cảnh cáo anh...về thái độ đối với quản giáo. Nơi này vẫn là Tây Lâm...cẩn thận hành động của mình.

Nhìn họng súng lạnh lẽo đang chĩa thẳng vào mình, nhìn đôi tay cầm súng đang không ngừng run rẩy, Trương Quyết Sinh trong lòng cũng chỉ biết cười khổ. Dũng khí này, lại có thể gia nhập q·uân đ·ội? Con cáy ngày này, đi làm quản giáo được? “Cái ô” trên đầu gã, chẳng biết là to đến mức nào. Còn nữa, đâu thể tùy tiện dí súng vào người khác như vậy chứ!

Thanh niên trẻ tuổi trước mặt, trông qua liền biết mới vào nghề, tuổi chưa chắc đã bằng Trương Quyết Sinh, cũng chẳng biết là lính nghĩa vụ hay là đám học viên đần độn của mấy học viện quân sự kia nữa. Nhưng dù sao, Trương Quyết Sinh đã bao năm ngồi tù, vẫn biết ứng đối như nào cho êm thuận. Hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười công nghiệp đúng nghĩa. Đủ phần hoà ái, đủ phần khép nép, đủ phần ăn năn. Hai cánh tay thuần thục giơ lên ngang ngực, người cũng khúm núm theo, thành khẩn nói:

- Cán bộ! Tôi chỉ muốn hỏi anh chút chuyện, đâu có cái thái độ “lồi lõm” gì chứ!

Nhìn gương mặt rón rén, thấy vẻ thành khẩn thập phần chân thành, còn nhìn ra cả sợ hãi trong đó, gã quản giáo trẻ tuổi rốt cuộc cũng lấy lại được bình tĩnh. Hắn thầm thở một hơi, súng trong tay từ từ dắt vào bao, nhưng cái run rẩy kia vẫn còn chưa hết.

- Rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì?



Sau khi hồi thần lại, gã quản giáo trẻ tuổi liền cao giọng hỏi.

Nghe cái thanh âm đầy gượng gạo ấy của gã quản giáo, Trương Quyết Sinh chợt sinh ra chút thương hại bé nhỏ. Ngu như vậy, nhát như vậy, sống trong đây sẽ là ác mộng. Dù có là quản giáo, vẫn là ác mộng mà thôi. Hắn đương nhiên không ngu như gã mà nói mấy lời đó ra. Gương mặt khép nép càng thêm nhu thuận, rón rén đáp lời:

- Đồ vật cá nhân tôi từng nhờ trại giạm cất giữ, không biết giờ đã có thể lấy đi.

- Hoàn thành xong thủ tục cấp lại quyền công dân, anh có thể lấy lại.

Dường như thái độ rón rén của Trương Quyết Sinh làm gã quản giáo trẻ tuổi trở nên bạo dạn hơn chút, thanh âm cùng ngữ điệu đã mang theo vài phần phong thái.

Trương Quyết Sinh gật đầu cảm ơn, không nói gì nữa.

Gã quản giáo kia cũng gật đầu, khuôn mặt lại bắt đầu rặn ra cái b·iểu t·ình nghiêm nghị gượng gạo ban nãy, xoay người, chầm chậm bước đi.

- Anh thụ án bao năm rồi?

Đang đi, chợt vị quản giáo trẻ tuổi kia mở lời hỏi.

Vẻ bất ngờ khẽ hiện lên trên mặt Trương Quyết Sinh, câu hỏi này có hơi đường đột với hắn. Sống ở nơi tối tăm này đã quen, mấy gã quản giáo coi như đã thông hiểu tính tình, đều là mấy kẻ già đời, lươn lẹo đã thành thói, đối xử với tù nhân sẽ không dùng đến ngang hàng mà đối đãi.

Nói như vậy thực ra cũng chẳng có gì đáng phải phàn nàn. Ở cái nơi chứa toàn t·ội p·hạm, lại còn là những kẻ thân mang t·rọng t·ội, thụ án chờ tử hình cũng không ít, vốn chẳng cần quan tâm đến ứng xử làm sao cho đúng chuẩn mực. Nói nặng lòng hơn một chút, đấy là không xứng được đối xử tốt đẹp. Bởi vì bị nhốt Tây Lâm, đa phần là những kẻ đã không thể quay đầu. Chỉ là, bao năm nhàm chán như vậy, giờ bỗng có kẻ mang danh quản giáo đến hỏi han, vẫn có cái gì đó khác lạ, hơn nữa là hiếu kì.

Cái “thành tích” mười năm hoàn thành thụ án của Trương Quyết Sinh hắn ở nhà tù Tây Lâm này, nên được coi là nổi tiếng. Gã quản giáo trẻ tuổi trước mặt hỏi vậy, có điều hơi không hợp lẽ. Nhưng cái thừa thãi ấy tất nhiên có nguyên do. Hoặc là gã mới điều chuyển công tác, hay có thể đơn thuần là một cái cớ để bắt chuyện. Chỉ là hắn không hiểu, nói chuyện với một thằng tù có cái gì mà hứng thú. Vậy chẳng nhẽ cái gã dặt dẹo trước mặt, trước khi dẫn hắn đi, thật sự còn chưa nhìn qua tiền án của hắn.



- Tới tháng sáu năm nay, là tròn mười năm.

Trương Quyết Sinh dù có điều thắc mắc, vẫn bình tĩnh đáp.

- Là g·iết người sao?

Thanh âm mang theo hiếu kì hỏi lại.

Ánh mắt Trương Quyết Sinh khẽ động, lại nhìn qua thanh niên trước mặt một lần nữa, thầm nghĩ cái tên này có vẻ ngu hơn nhiều so với đánh giá ban đầu của hắn. Nhưng rồi ánh mắt ấy dần ảm đạm, ẩn hiện chút tiêu điều, còn nhiều nhặn hơn đấy là...cay đắng. Sau một hồi im lặng trầm tư, thấp giọng đáp:

- Vâng!

Gã quản giáo trẻ tuổi vừa đi vừa khẽ gật đầu. Vào nhà tù Tây Lâm, kẻ nào chả là máu nhuộm đầy tay. Nhưng mà tên phạm nhân mà hắn đang dẫn đi sau lưng này, mười năm hoàn thành thụ án, đó là tiền lệ trước nay chưa từng có ở Tây Lâm. Không phải nơi đây không thể đi ra, chỉ là cực ít, xoè hai bàn tay ra đếm vẫn còn thừa mấy ngón. Lúc ra được, tuổi cũng đã gần đất xa trời hết cả. Trẻ như gã, quả thật làm hắn hiếu kì.

- Anh là n·gộ s·át hả?

Gã quản giáo nói ra phán đoán của mình.

- Không! Là g·iết người, có điều, n·ạn n·hân chưa c·hết mà thôi.

Lời kia nói ra thực sự bình thản, nghe đến là hiển nhiên.

Gã quản giáo trẻ tuổi chẳng hiểu sao nghe thấy lời ấy lại có cảm giác lạnh cả gáy, bỗng run run trong lòng. Là vì kẻ sau lưng nói đến g·iết người quá bình thản, hay là bản năng sợ hãi với cái nơi toàn tội ác này của hắn, đã lớn tới quá sức chịu đựng rồi?



Hơi thở của gã quản giáo bỗng dưng nặng nề, nhưng hứng thú trong gã đâu nhỏ nhặn như thế, liền bình tĩnh lại tâm tình tụt dốc, cố trầm giọng hỏi tiếp:

- Anh cũng phải hơn ba mươi rồi nhỉ?

- Tháng mười hai này, là tròn hai tám.

Tiết tấu của tiếng chân trong hành lang nhá nhem sau câu nói ấy của Trương Quyết Sinh chợt đổi. Đã chậm lại càng chậm hơn.

Trương Quyết Sinh đi chậm lại, tựa như cho bản thân chút thời gian ngẫm nghĩ. Hiện tại, phải chăng nên là tiếc nuối cho tháng ngày thanh xuân đã lãng xẹt đi mất, hay là muốn thông tỏ, rằng có nên dùng hối hận để nhìn về cố sự năm ấy.

Trương Quyết Sinh bỗng nhoẻn miệng cười, một nụ cười tự giễu. Thứ cảm xúc vô dụng hiện tại, đâu thể giúp hắn lấy lại được những gì đã mất.

Gã quản giáo trùng hợp cũng đi chậm lại, chẳng phải xuýt xoa cái gì, đúng hơn là sợ hãi. Người thanh niên sau lưng hắn, chưa đủ mười tám đã muốn g·iết người. Tội phạm trước nay vốn không phân tuổi tác, dù cái môn tâm lý t·ội p·hạm hắn học không thông, ít ra vẫn nhớ được cái kiến thức cỏn con ấy. Có điều, gã ta là g·iết người không thành, năm ấy tuổi vẫn còn vị thành niên, tội tính ra có lớn nhưng không đến mức phải thụ án ở cái nhà tù Tây Lâm khủng bố này.

Nguyên do cho cái sự tình éo le ấy thật ra không khó hình dung với hắn. Đắc tội người không nên đắc tội, vậy là muốn tự n·gược đ·ãi bản thân rồi. Hắn sáng nay mới nhận công tác ở đây, vốn chưa có thời gian đọc qua tiền án của gã, nhưng nghe mấy đồng nghiệp nói gã xuất thân từ Thủ đô. Nơi toàn quý nhân đó, đúng là chẳng khó khăn gì để đưa một kẻ chướng mắt vào đây.

Hiếu kì trong lòng gã quản giáo trẻ tuổi mỗi lúc một to lớn. Lại thắc mắc thêm rằng, người thanh niên này là bất chấp thân thế đối phương mà xuống tay ác độc, hay chỉ là một cái vô tình rồi thành ra đại tội. Nhưng hắn bỗng nhớ ra khuôn mặt không lạnh không nhạt sau lưng mình. Trầm ổn như vậy, có khi là cố tình đi!

Gã quản giáo trẻ tuổi trong lòng thở dài một hơi, sát khí kiểu này, hắn có một phần nhỏ cũng đủ rồi. Có điều, cái bản mặt của tên thanh niên này, sao già như mấy ông chú vậy?

Chân chậm bước chỉ là khoảnh khắc, ngay sau đó liền rảo bước mà đi.

Điểm sáng nơi cuối hành lang rốt cuộc đã rõ ràng. Trương Quyết Sinh lòng máy động, nói đúng hơn là hồi hộp.

Thụ án mười năm, cũng là từng ấy năm không thấy ánh mặt trời, không tiếp xúc với thế giới, khiến cái khái niệm về cuộc sống ngoài kia vẫn chỉ dừng lại ở cái tuổi mười bảy bồng bột. Giờ hắn đi ra, nhưng thế giới ấy, đâu còn như mười năm trước. Và hắn, sẽ phải đối diện với nó...một mình.

Chỉ là, cái cảm giác thấp thỏm cùng hồi hộp này, sao bỗng dưng lại quay về. Chẳng phải mười năm đối diện với đám người ác độc trong đây, đã dạy hắn vứt bỏ cái bản năng sợ hãi ngu ngốc ấy rồi.

Trương Quyết Sinh hít sâu một hơi, cũng vứt đi cái cảm giác mà hắn xem là đần độn đó, bước khỏi tối tăm, đi vào ánh sáng.