Ngự Tỷ Toàn Năng Lại Bị Phá Mã Giáp

Chương 59: Bọn họ chính là ghen tị với sắc đẹp của cậu




Diệp Cẩn Văn mờ mịt ngẩng đầu lên, thoáng nghiêng người nhìn về phía đối diện.

Tiêu Kỳ Mặc ở bàn làm việc đối diện ung dung thong thả thu hồi hai tay khỏi máy tính trước mặt, hơi ngả người về phía sau, đôi con ngươi đen kịt dưới lớp thấu kính toát ra ánh sáng u ám.

Diệp Cẩn Văn cảm nhận được hơi thở của anh dường như có chút khác thường.

“Thất ca, là anh xóa hả ?”

Đại lão im lặng không lên tiếng, xem như đã thừa nhận.

Diệp Cẩn Văn thò người qua, cách bàn làm việc sáp tới gần Tiêu Kỳ Mặc, bản mặt nhiều chuyện nói.

“Thất ca, anh đối với Lục Miên dường như không giống lắm nha ? Chỉ vì cô ấy là manh mối duy nhất tìm thấy người thần bí kia sao ? Nào là thay người ta trút giận, nào là đưa người ta về nhà, hiện tại còn lặng lẽ xóa bài đăng này nữa, thật không giống với phong cách của anh……”
Anh ta rất am hiểu con người của Tiêu Kỳ Mặc, nhìn thì có vẻ ôn văn nho nhã cứ như một người không có bao nhiêu dao động cảm xúc, nhưng thực tế lại là một người đàn ông cao lãnh xa cách từ trong xương tủy, sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn vô tình.

Bạn đã từng gặp qua loại người vừa ưu nhã thưởng trà vừa hạ lệnh ném người vào trong đầm cá sấu chưa ?

Anh ta đã gặp qua rồi.

Lúc anh ta đang nói chuyện thì Tiêu Kỳ Mặc đã đứng lên, anh duỗi ngón tay thon dài ra câu lấy áo khoác âu phục mặc lên người.

“Tôi là chủ nhiệm giáo vụ, những việc này đều nằm trong phận sự của tôi.” Anh vừa nói vừa bước ra khỏi văn phòng.

Diệp Cẩn Văn cạn lời rồi, anh mẹ nó bảo tôi ném phòng khám bệnh tâm lý sang một bên, lúc anh lừa tôi chạy đến trung học Côn Bằng sao không thấy anh nói vậy đó !
Bài đăng liên quan đến Lục Miên trên diễn đàn Tieba của trường học cũng giống như cục đá được ném xuống hồ vậy, sau khi nhẹ nhàng khuấy động một lớp sóng lăn tăn trên mặt hồ liền khôi phục lại yên tĩnh. Tiêu Kỳ Mặc đã nhanh tay xóa đi bài đăng trước khi có nhiều người xem hơn.

Thế nhưng phòng được Internet lại không phòng được miệng lưỡi người đời.

Tin đồn Lục Miên mắc bệnh tâm lý rất nhanh đã lan truyền khắp các lớp.

Thậm chí còn có một vài phụ huynh liên hệ với nhà trường, yêu cầu phía trường học nhất định phải đuổi học loại học sinh có nguy hiểm tiềm tàng như thế này, bằng không sẽ không đảm bảo an toàn cho con em của bọn họ.

Phòng học lớp 10A25.

Hạo gầy bàn trước lo lắng nhìn Lục Miên, thấy cô điềm nhiên như không vẫn lật tiểu thuyết, xoay bút bi đều đều, như thể tất cả ngoài kia không có một xu quan hệ gì với cô cả.
“Miên ca, cậu đừng đặt những chuyện đó ở trong lòng. Trên Tieba toàn là những thứ linh tinh xàm xí !” Cậu ta nói là nói vậy thôi chứ chính bản thân cậu ta vẫn nhớ như in từng dòng bình luận ‘Lục Miên cút khỏi trung học Côn Bằng’ của đám người kia cơ mà.

Bạo lực ngôn từ như thế ai có thể chịu đựng nổi cơ chứ ?

“Miên ca, bọn họ chính là ghen tị với sắc đẹp của cậu.”

Lời này khiến Lục Miên khẽ cười thành tiếng.

Cô không xoay bút nữa, nhẹ nhàng cọ cán bút lên gò má mình, rất nghiêm túc gật đầu: “Chính là ghen tị.”

Gò má Hạo gầy bỗng chốc đỏ bừng, thật đẹp thật đẹp thật xinh đẹp……

“……Có điều bài đăng đó hiện tại đã bị xóa rồi, không ai thấy nữa !” Cậu ta cố gắng tìm về giọng nói của mình.

“Xóa rồi ?”

Lục Miên còn muốn lần theo ID để tìm người mà, không ngờ lại bị kẻ khác xuống tay trước một bước. Hẳn không phải là quản trị viên của Tieba trường học đâu nhỉ, nếu là bọn họ thì ngay từ đầu đã không duyệt loại bài đăng này rồi.
Cô có chút khó hiểu, đứng dậy đi về phía toilet.

Cô lặng lẽ gửi cho Linh một tin nhắn truy hỏi, thế nhưng Linh lại hồi âm rằng cậu ta căn bản không biết chuyện này.

Không phải người của cô, còn có thể là ai đây ?

Trong toilet, nữ sinh đang tụm năm tụm ba với nhau.

Lúc bọn họ nhìn thấy Lục Miên, ai nấy đều cách cô xa nhất có thể, cứ như cô là dịch bệnh không bằng, bất cứ lúc nào cũng có thể truyền nhiễm bệnh cho bọn họ.

Trong đó có một nữ sinh dường như đã sớm bất mãn với Lục Miên, rất anh dũng bước ra.

“Lục Miên ! Cậu đừng hù dọa bọn họ ! Bản thân cậu có bệnh, hẳn là không nên đi ra ngoài dọa người - -”

Lục Miên buồn bực cất điện thoại đi, nghiêng đầu liền nhìn thấy một nữ sinh đang nhe nanh múa vuốt về phía mình, nói năng sắc bén.

Có chút quen mặt nhưng không tài nào nhớ ra là ai.