Hứa Tường nghe xong tâm tư dao động, không phải nghe lọt tai lời Vô Ưu công chúa khuyên, mà là suy nghĩ đã lệch khỏi quỹ đạo, bay đến một tầng suy nghĩ khác. Đúng vậy, ai nói làm Thái Tử Phi, chính là làm Thái Tử Phi cả đời? Ai nói làm Thái Tử Phi, thì nhất định có thể làm Hoàng Hậu? Từ xưa đến nay trong số Hoàng Hậu, có mấy người đi lên từ Thái Tử Phi?
Nữ tử có thể làm mẫu nghi thiên hạ, chưa chắc chính là tỷ tỷ.
Trong lòng ngầm ngóng trông, nếu thai này của tỷ tỷ không thuận lợi thì tốt rồi. Nghe nói, người đẻ non đặc biệt rất dễ sinh bệnh, nếu lại điều trị không tốt, thương tâm quá độ, thậm chí sẽ……, suy nghĩ càng lúc càng tà ác, có chút không dám suy nghĩ.
Tỉnh táo lại, không khỏi có tí thất vọng nho nhỏ.
Thân thể tỷ tỷ cùng thai thoạt nhìn đều thật sự tốt, căn bản là không thể nào!
Vô Ưu công chúa hừ lạnh nói: “Nhưng còn Trưởng Tôn Hi kia! Đáng giận, làm hại ta bị cấm túc suốt một tháng, hơn nữa hiện tại ta đi tìm phụ hoàng còn phải thông báo! Tức ch·ết ta.” Đá đá hòn đá nhỏ trên mặt đất, “Hừ, ta chỉ chờ phụ hoàng lâm hạnh nàng. Đến lúc đó phong nàng phân vị, mặc kệ là phi tử, hay là mỹ nhân, đều phải dọn đến hậu cung.”
Cho đến lúc đó, mình lại tìm cơ hội thu thập nàng thật tốt, khiến nàng không còn cơ hội xoay người! Nói sau một lúc lâu, không nghe được hồi đáp, không khỏi giương mắt nhìn nhìn đối diện, “Ngươi rốt cuộc có đang nghe hay không nha?”
Tâm tư Hứa Tường loạn vô cùng, nơi nào còn có tâm tình nghe nàng càu nhàu? Chỉ là không thể đắc tội nàng, đáp có lệ: “Có, có, ta nghe mà.”
“Vậy vừa rồi ta nói cái gì?” Vô Ưu công chúa hỏi ngược lại.
Hứa Tường cố nén mất kiên nhẫn, dỗ nàng: “Vô Ưu, lúc này trong lòng ta thật sự phiền, hôm nào lại nói tiếp nha.” Hướng nàng cười cười, “Đa tạ ngươi, vẫn luôn bên cạnh ta, khuyên giải ta, bằng không hôm nay chắc ta khổ sở hỏng người rồi.”
Vô Ưu công chúa tuổi còn nhỏ, tính tình đơn giản, nghe xong lời này tức khắc đã quên chuyện phía trước, vui vẻ nói: “Đúng rồi, ngươi chỉ cần nhớ ta đối với ngươi tốt nhất là được.”
Hứa Tường cùng nàng nói chuyện tào lao trong chốc lát, quay người trở về.
Vốn còn đang nghĩ sẽ nói thêm vài câu cùng Chiêu Hoài Thái Tử, kết quả hai vợ chồng người ta đã đi rồi. Trong lòng thất vọng, lại không có cách nào phát tác, vì thế rầu rĩ không vui ngồi xuống phát ngốc.
Vô Ưu công chúa còn tưởng rằng nàng đang lo lắng vết thương của mẫu thân, cho nên nói: “Không bằng đêm nay ngươi ở lại trong phủ đi, trò chuyện với Đại Cô mẫu, ta đi về trước, ngày mai lại qua đây tìm ngươi.” Lại đi cáo từ Phần Quốc trưởng công chúa, mới rời đi.
Kỳ thật lúc này Hứa Tường không muốn trò chuyện với mẫu thân, chỉ là lại không cam lòng, chờ Vô Ưu công chúa đi rồi, liền tức giận chất vấn mẫu thân: “Nương, có phải người không muốn nhìn thấy con hay không?”
“Nói gì vậy? Đừng nói bậy.” Phần Quốc trưởng công chúa hiện tại tâm tình thật sa sút, ---- độc gi•ết Trưởng Tôn Hi không thành công, Thái Tử Phi hôm nay muốn nói lại thôi khẳng định là đoán được gì đó, Phần Quốc phò mã còn giáng cho mình một bạt tai! Khó chịu nhất chính là, cha ruột Hứa Tường lại bị hoàng đế phái người độc ch·ết.
Hứa Tường bực nói: “Con nói bậy? Chẳng lẽ hôm nay không phải nương cứ luôn lôi kéo tỷ tỷ nói chuyện? Không phải cứ luôn không để ý tới con?” Càng nói càng chua xót ủy khuất, “Con xem như đã nhìn ra rồi, trong lòng nương, vẫn là thương tỷ tỷ nhất.”
Giờ này khắc này, Phần Quốc trưởng công chúa thật sự vô lực ứng phó với oán trách của tiểu nữ nhi. Hơn nữa trong lòng hối hận, lúc này cũng không muốn đối mặt với tiểu nữ nhi thêm nữa, cho nên chỉ nói: “Nương mệt mỏi, muốn ngủ trong chốc lát.”
Lại mệt mỏi? Vừa thấy mình liền mệt mỏi? Hứa Tường tức giận đến gan đau, vung mành căm giận đi ra ngoài.
Ngày hôm qua Giang Lăng Vương chơi thủ đoạn nhỏ, làm Trưởng Tôn Hi được truyền tới Thái Cực Điện, nhưng thật ra lại cho hoàng đế một lời nhắc nhở, ---- đúng vậy, vì sao mỗi lần đều phải đi Ngự Thư Phòng tìm nàng? Cũng có thể gọi nàng lại Thái Cực Điện mà.
Cho nên mấy ngày nay khi nhàn hạ, cũng không đi Ngự Thư Phòng, mà trực tiếp cho người truyền nàng lại đây niết đầu.
Trưởng Tôn Hi ngọai trừ lần đầu tiên còn lo lắng đề phòng, mấy lần sau thấy hoàng đế không có ý gì khác, cũng liền dần dần thả lỏng. Nếu hoàng đế đại nhân lười đi đường, mình đi nhiều một chút cũng không có gì, bất quá là đổi một địa điểm công tác khác mà thôi. Lại nói tiếp, mình còn có thể nhân cơ hội chuồn ra khỏi Ngự Thư Phòng, hít thở không khí.
Liên tiếp mấy ngày, đều là dụng tâm phục vụ theo lời truyền.
Nhưng thật ra có chút kỳ quái, mấy ngày nay không nhìn thấy tiểu thái giám lúc trước, chẳng lẽ là luân phiên nghỉ ngơi? Bất quá tiểu thái giám kia rất đáng yêu, nghĩ nghĩ, không khỏi cười cười. Cúi đầu xoa xoa bàn tay đang mỏi nhừ, đang chuẩn bị về Ngự Thư Phòng nghỉ ngơi, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng “Oa!”, Còn bị người chụp một cái.
Trưởng Tôn Hi kh·iếp sợ, quay đầu về.
Giang Lăng Vương cười hì hì, “Hết hồn chưa?” Dáng vẻ rất đắc ý.
Trưởng Tôn Hi vốn muốn nói không có việc gì, thấy hắn như vậy, đành phải nói theo ý hắn, “Làm ta sợ muốn ch·ết.” Sau đó ra vẻ tức giận xoay mặt, “Ngươi quá xấu rồi, không để ý đến ngươi.”
“Uy!” Giang Lăng Vương nóng nảy, “Ta đang giỡn với ngươi thôi mà.” Chạy nhanh đến trước mặt nàng, xin lỗi, “Ta xin lỗi ngươi, cũng được rồi chứ.” Khẩu khí rất là cao ngạo.
Trưởng Tôn Hi đương nhiên sẽ không bực bối với một thiếu niên mới lớn, ngược lại còn buồn cười, “Ngươi bướng bỉnh như vậy, còn lười biếng ở Thái Cực Điện, sau này lại chọc Hoàng Thượng không cao hứng, phạt đánh ngươi.”
Giang Lăng Vương hừ nói: “Hoàng Thượng mới không giận ta đâu.”
Vì sao? Trưởng Tôn Hi không khỏi hồ nghi liếc mắt đánh giá một cái, bộ dáng……, giống như hoàng đế, lại bừa bãi tùy hứng như vậy, không phải là con bên ngoài của hoàng đế chứ! Từ từ, không đúng, nào có con bên ngoài của hoàng đế lại đi làm thái giám? Chẳng lẽ nói, kỳ thật là một thái giám giả, hoàng đế cố ý giữ lại bên người bảo hộ? Nghĩ như vậy, không khỏi nhìn xuống.
Giang Lăng Vương theo tầm mắt nàng, cúi đầu xuống, không khỏi kinh hô, “Ngươi nhìn chỗ nào vậy chứ?!”
Trưởng Tôn Hi tiến lên phủi phủi áo choàng hắn, nói dối: “Dính bụi.” Sau đó nói sang chuyện khác, cười nói: “Đúng rồi, đồ đưa cho ngươi ta chuẩn bị xong rồi. Mấy ngày nay không gặp ngươi, ngươi chờ chút, ta gọi người trở về Ngự Thư Phòng lấy lại đây.” Xoay người kêu Ngân Châm, “Đi lấy đồ trong phòng của ta tới đây.”
“Vâng.” Ngân Châm nhanh chóng đáp.
“Bảo bối gì vậy?” Tâm tư Giang Lăng Vương tức khắc bị dời đi, ánh mắt hơi lóe, “Mấy món đồ chơi ta cũng không hiếm lạ đâu.”
Trưởng Tôn Hi cười nói: “Bảo bối còn sống.”
Giang Lăng Vương tức khắc kêu to, “Nữ nhân ta không thích đâu!”
“Phốc!” Trưởng Tôn Hi cười đến bụng đau, “Ngươi tuổi còn nhỏ mà nghĩ gì vậy hả? Sao ta lại đưa nữ nhân cho ngươi? Ngươi nha……, thật là, nhất định là xem tạp thư quá nhiều.”
“Mới không có.” Gương mặt trắng nõn như ngọc của Giang Lăng Vương hơi hơi đỏ lên, lầu bầu nói: “Là ngươi, là ngươi nói kỳ cục, làm người nghe hiểu lầm. Còn không biết xấu hổ trách ta? Ta mới không có nghĩ bậy đâu.”
Trưởng Tôn Hi sợ hắn thật sự hỏng mất, không nói, cũng không cười nữa. Ngược lại hỏi chuyện tào lao, “Đúng rồi, quen biết ngươi lâu như vậy, còn chưa biết ngươi tên là gì đâu?”
“Ta? Ta……” Giang Lăng Vương ậm ừ một chút, “Ta kêu là Giang Cửu.”
“Giang Cửu?” Trưởng Tôn Hi gật gật đầu trong lòng, ngược lại giống tên của gia đình nghèo khổ, chỉ luận thứ tự, nhịn không được hỏi thêm một câu, “Nói như vậy, huynh đệ nhà ngươi có chín người?”
“Ừ.” Giang Lăng Vương gật đầu nói: “Bất quá có một vài người không nuôi lớn được đã ch·ết non, con trai chỉ còn lại có một nửa.”
Trưởng Tôn Hi chỉ cho là mùa màng không tốt, các ca ca của đối phương đều bị ch·ết đói, cảm khái nói: “Thật là đáng thương……”
“Cửu đệ.” Có người bỗng nhiên tiếp lời, “Ngươi nói các ca ca mình như vậy, không tốt lắm đâu.” Người nọ môi hơi mỏng ngậm một tia ý cười, mắt phượng hơi nhướng, có vẻ tuấn mỹ mang theo tà khí khác thường.
Sắc mặt Giang Lăng Vương tức khắc biến đổi.
Trưởng Tôn Hi đầu tiên là bị Sở vương vừa đến làm cho hoảng sợ, tiện đà phản ứng với lời hắn nói, càng giật mình hơn, ---- cửu đệ? Vậy vị “Giang Cửu” trước mắt này, chẳng phải chính là Giang Lăng Vương?! Khó trách bộ dáng hắn giống hoàng đế như vậy, lại có thể tùy ý trước ngự tiền như thế, chỉ có mình không biết diện mạo Lư Sơn như thế nào.💥
Vừa định quỳ xuống hành lễ, liền nghe Giang Lăng Vương hướng về phía Sở vương bực bội nói: “Thất hoàng huynh ngươi thật là chán ghét!”
Ân Thiếu Hạo mặc một bộ áo bào to rộng màu tím nhạt, khoác áo khoác chồn tía, đón gió đầu đông, tư thái tản mạn từ từ đi tới. Góc áo hắn tung bay phấp phới trong gió, tay áo to rộng phảng phất như đôi cánh, khiến hắn như chim ưng bay lượn trên chín tầng trời, lộ ra mùi vị nguy hiểm cực độ.
Trưởng Tôn Hi theo bản năng lui về sau mấy bước, cúi đầu nói: “Gặp qua Sở vương điện hạ.”
Ân Thiếu Hạo đi đến bên cạnh nàng, cười nói: “Bổn vương đã biết, nữ nhân nhà ngươi……, một người cũng sẽ không bỏ qua.” Quay đầu nhìn nhìn Giang Lăng Vương, “Chẳng qua cửu đệ tuổi cũng còn quá nhỏ, ngươi cũng xuống tay, thật đúng là sống chín chay mặn đều không tha nha.”
Trưởng Tôn Hi cau mày, “Sở vương điện hạ, xin nói năng cẩn thận!”
“Nói năng cẩn thận?” Ân Thiếu Hạo để sát vào hơn, thấp giọng thì thầm cười nói: “Ngươi nói, nếu nói với Giang Lăng Vương, những cái ôm thắm thiết, những cái triền miên trước đó của ngươi và bổn vương, nga……, còn có những tư vị đó trong miệng ngươi, hắn sẽ nghĩ như thế nào đây? Có thể vẫn giống hiện tại, giả trang tiểu thái giám tìm ngươi chơi hay không?”
Ánh mắt Trưởng Tôn Hi sắc bén nhìn về phía hắn, cười lạnh nói: “Ngươi có tính tình gì, làm người như thế nào? Chẳng lẽ người khác không biết? Ngươi có nói, cũng sẽ không có người tin tưởng.” Ai bảo hắn xưa nay đều có tiếng phong lưu háo sắc, đã sớm vang xa.
Ân Thiếu Hạo híp hai mắt lại, khiêu khích nói: “Không ai tin? Vậy bổn vương thử chút xem sao.”
💥Câu này nằm trong bài thơ "Đề Tây Lâm Bích" của Tô Đông Pha
Hoành khán thành lĩnh trắc thành phong Viễn cận cao đê các bất đồng Bất thức Lư sơn chân diện mục Chỉ duyên thân tại thử sơn trung”.
Nghĩa là: "Nhìn ngang thành dẫy, nhìn nghiêng thành chỏm Do đứng xa, gần, cao, thấp, mà mỗi nhìn mỗi khác Không biết mặt mũi thật của núi Lư nó thế nào Ấy bởi người nhìn đang đứng ngay trong núi ấy."
Tạm diễn: “Nghiêng hòn ngang rặng, một thôi! Nhỏ to cao thấp, tùy nơi đứng nhìn Núi mong chi thấy chân hình Khi ta còn mãi giam mình giữa non...”.