Ngự Tiền Nữ Quan

Chương 33-2 : Quân Ân




Hả? Kỹ thuật của mình cũng thật tốt quá đi.

Trưởng Tôn Hi thử nhẹ nhàng dời tay, hoàng đế không lên tiếng, lại dừng, hoàng đế vẫn không nói gì, xem ra thật sự đã ngủ rồi. Không khỏi lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay chân nhẹ nhàng, tìm một cái chăn mỏng trên giường đắp cho hoàng đế, sau đó rón rén đi ra ngoài.

Hơn nữa, gặp mặt hoàng đế cũng thật nhiều lần, nhưng đều không dám mở to mắt nhìn hắn.

Sắp đến cửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

---- không khỏi ngạc nhiên ngơ ngẩn.

Trời ạ! Trưởng Tôn Hi tức khắc sững sờ ngay lập tức.

Khuôn mặt hoàng đế lạnh lùng mà nghiêm nghị, phảng phất như ngọn núi cô độc trong ngàn vạn đỉnh núi, cao cao không người với tới, cùng khí thế đế vương quanh thân hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Đây hẳn cũng không hiếm lạ. Nhưng hai hàng lông mày thon dài như lưỡi kiếm, hơi hơi chếch về khóe mắt, cùng với sóng mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, hơi giống một người nha.

Không phải người khác, chính là tiểu thái giám mi thanh mục tú đã gặp lần trước.

Đây là có chuyện gì? Trưởng Tôn Hi có chút không phản ứng kịp.

Chu Tiến Đức ở bên ngoài vẫy tay, nhỏ giọng hô: “Trưởng Tôn tư tịch……”

Trưởng Tôn Hi tâm tình cổ quái đi ra.

Chu Tiến Đức thử hỏi: “Hoàng Thượng đâu?” Vẻ mặt có chút khẩn trương.

Trưởng Tôn Hi thất thần nói: “Ngủ.”

“Ngủ?!” Chu Tiến Đức mở to hai mắt nhìn, sau đó từ trên xuống dưới đánh giá nàng, y phục chỉnh tề, tóc mai không rối, không giống bộ dạng đã hưởng ân mưa móc. Chính là, Hoàng Thượng ngủ một mình bên trong ngủ là sao? Hoàng đế đặc biệt chọn thời gian nhàn rỗi lại Ngự Thư Phòng này, không phải vì gặp nàng sao? Vậy mà lại ngủ!

Trưởng Tôn Hi bị hắn nhìn đến có chút bực, “Hoàng Thượng mệt mỏi, ngủ một lát.” Vừa quay người, tự mình đi phòng cạnh bên.

Chu Tiến Đức vội vàng đuổi theo, cười nói: “Trưởng Tôn tư tịch……” Cười giải thích, “Ngươi không biết, Hoàng Thượng mấy năm nay có tật đau đầu, vẫn luôn khó ngủ trưa, nhiều nhất chỉ nhắm mắt lại dưỡng thần. Hôm nay lão nô đột nhiên nghe nói Hoàng Thượng ngủ, cảm thấy vô cùng hiếm lạ.”

Nô cái gì mà nô? Mình lại không phải phi tần nương nương, làm sao xứng để đại tổng quản ngự tiền tự xưng lão nô? Trưởng Tôn Hi muốn trừng mắt liếc hắn một cái, lại không thích hợp, chỉ có thể quay đầu đi cầm sách, “Ta có chút mệt, nghỉ một lát.”

Chu Tiến Đức cân nhắc trong lòng một vòng.

Nếu hoàng đế coi trọng sắc đẹp của nàng, lâm hạnh nàng, vậy cũng không tính hiếm lạ. Chính là không nhận ra được, vị Trưởng Tôn thị lại có thủ đoạn như thế, giúp hoàng đế xoa bóp vài cái, lại có thể khiến hoàng đế ngủ sâu. Nếu nàng lại bò lên giường hoàng đế, vậy chẳng phải càng thêm khó lường?

Ngẫm nghĩ lại, bảo hộ và chú ý của hoàng đế đối với Trưởng Tôn thị, so với nương nàng, cũng chỉ có hơn chứ không kém. Vị này lại là đại khuê nữ thanh bạch, không giống Hứa thị sớm đã gả cho người, không chừng còn có tạo hóa lớn nào khác đâu.

Nghĩ như vậy, cho nên càng thêm khách khí với Trưởng Tôn Hi, xoay người rót trà cho nàng, “Trưởng Tôn tư tịch xoa bóp cho Hoàng Thượng lâu như vậy, nhất định vừa mệt vừa khát, uống ly trà giải khát đi.”

Trưởng Tôn Hi tuy rằng không biết ý nghĩ trong lòng hắn, nhưng cũng đại khái đoán ra được, khẳng định không phải cái gì tốt. Trong lòng vừa tức giận lại vừa buồn cười, chỉ ghế, “Đại tổng quản mau mời ngồi, đừng làm ta tổn thọ.”

Chu Tiến Đức cười hì hì ngồi xuống bên cạnh, hỏi mấy chuyện tào lao, “Trưởng Tôn tư tịch tuổi còn trẻ, ngốc ở Ngự Thư Phòng chắc chắn cảm thấy buồn đến hoảng. Có muốn ăn gì, muốn chơi gì, chỉ cần nói với lão nô, còn không thì nói với mấy tên nhãi ranh Cát Tường, Như Ý, để bọn họ đi làm cho ngươi là được.”

Trưởng Tôn Hi liếc xéo hắn một cái, tức giận nói: “Ta đang muốn ăn thịt người đây.”

Ai da, má ơi! Chu Tiến Đức bị đôi mắt sóng nước long lanh kia liếc một cái, tức khắc cảm thấy cả người tê dại hơn nửa, người tàn phế như mình đều như thế, huống chi nam nhân bình thường? Vị này thật đúng là mị cốt trời sinh không tự biết nha.

Trưởng Tôn Hi lười nói chuyện tiếp với hắn, cúi đầu đọc sách.

Chu Tiến Đức còn ở bên cạnh nói giỡn: “Thịt người cũng có thể, thân này của lão nô sợ là không thể ăn, sau này lại chọn người khác, cắt vài miếng cho Trưởng Tôn tư tịch, nhưng chỉ sợ chua lè chua lét thôi.” Nói mấy lời vô nghĩa một hồi, sau đó cười nói: “Lát nữa lão nô cho người mua mấy món điểm tâm trở về, đưa Trưởng Tôn tư tịch nếm thử.”

“Ừm, đa tạ đại tổng quản.” Trưởng Tôn Hi không thể không để ý tới hắn, tùy tiện ứng phó vài câu.

Ước chừng hơn một canh giờ (2h) qua đi, ghế nằm bên trong truyền đến một trận động tĩnh "Cọt cọt kẹt kẹt", như là hoàng đế ngủ trưa đã tỉnh.

Chu Tiến Đức nhanh chóng tiến vào, vén mành lên, “Hoàng Thượng……”

Trưởng Tôn Hi cũng buông sách đứng lên.

Hoàng đế thoạt nhìn là ngủ không tồi, vóc người đề bạt, khí vũ hiên ngang, sải bước đi ra, tinh thần có vẻ đặc biệt sáng láng. Hắn nhàn nhạt liếc nhìn Trưởng Tôn Hi một cái, chưa nói gì, liền dẫn đám người Chu Tiến Đức rời đi.

“Cung tiễn Hoàng Thượng.” Trưởng Tôn Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chính là……, ngày hôm sau, hoàng đế cũng lại đây để nàng xoa bóp.

Trưởng Tôn Hi không thể làm gì, đành phải tạm thời kiêm luôn công tác sư phụ xoa bóp. Ờ thì……, dù sao mình làm công ăn lương, cầm bổng lộc, nhàn rỗi cũng có nhàn rỗi, xem như làm chó săn cho hoàng đế đại nhân thôi.

Nàng nghĩ thoáng, nhưng phi tần hậu cung đều luẩn quẩn trong lòng.

Như thế mười ngày trôi qua, bởi vì mỗi ngày hoàng đế đều đi Ngự Thư Phòng ngủ trưa trong chốc lát, tin tức dần dần truyền ra ngoài, toàn bộ hậu cung tức khắc như nồi nổ tung! Những phi tần phân vị thấp bé ghen ghét không cần phải nói, cho dù là mấy người có tuổi, hay phi tần có phẩm cấp địa vị cao, cũng lén buông câu oán hận.

Như Hoắc quý phi kiêu ngạo khinh cuồng, sớm đã thăm hỏi liệt đại tổ tông mười tám đời của Trưởng Tôn Hi một lần.

Mặc dù là người luôn luôn thành thật không tranh không giành cùng đời - mẫu thân Việt Vương, Doãn tần, trong lén lút, cũng cùng tâm phúc châm chọc: “Này thật đúng là giang sơn lớn lại ra được người tài, sóng này cao còn sóng khác cao hơn.”

Bên trong lời nói, khó nén ý châm chọc khinh thường đối với Trưởng Tôn Hi.

Chỉ là Trưởng Tôn Hi không nghe được, mặc dù biết, cũng sẽ không coi như chuyện gì lớn. Miệng người ta mình không quản được, nếu vì cái này sầu muộn suốt cả ngày, bất quá là bực bội không không mà thôi. Hiện tại thật ra cũng hơi lo lắng, hoàng đế đẩy mình tới nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng mong là đừng nhất thời cảm thấy mới mẻ, nếu không sau này một khi hắn buông tay, mình chỉ có thể ch·ết thẳng cẳng.

Aiz……, các nương nương hậu cung, các hoàng tử, còn có công chúa, người mình đắc tội thật sự quá nhiều.

Trước mắt lo lắng nhất, chính là bởi vì chuyện nhân sâm kia, Phần Quốc trưởng công chúa sẽ làm ra tiếp chuyện quỷ quái gì đây, ---- không biết nàng thả gì bên trong nhân sâm, làm hại Hứa Tường, vậy mà lại hận không thể gi·ết mình. Bất quá nàng không thể đến Ngự Thư Phòng, mình chỉ cần trốn tránh không ra ngoài, vậy chắc cũng được?

Vô cùng được, cả đời ngốc tại Ngự Thư Phòng cũng rất sẵn lòng.

Hoàng đế gần đây rất nguyện ý tới Ngự Thư Phòng, chỉ cần có chút thời gian rảnh, giữa trưa liền tới đây cho Trưởng Tôn Hi niết đầu, làm cái ghế nằm kia ngược lại thành nơi chuyên dụng của hắn, Nghê tư tịch cũng không dám chạm vào.

“Bên trái mạnh tay một chút.” Thường xuyên qua lại, hoàng đế còn bắt đầu có yêu cầu.

“Vâng, đã biết.” Đầu Trưởng Tôn Hi đầy hắc tuyến, mình đã mạnh tay như vậy rồi, còn mạnh tay nữa……, aiz, chắc phải ăn thuốc tăng trọng bổ sung lực thôi. Ở phía sau yên lặng mát xa cho hoàng đế, tăng mạnh lực tay, hoàng đế thì vừa lòng, còn nàng thì rã rời cánh tay, trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Sau một lúc lâu, hoàng đế bỗng nhiên ngồi dậy quay đầu lại, nhìn về phía nàng, “Có phải mệt rồi hay không?”

Trưởng Tôn Hi cười trừ nói: “Không mệt, không mệt.”

Không hề báo trước, hoàng đế bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, “Mỏi sao?”

Trưởng Tôn Hi trừng lớn đôi mắt sáng, không tự chủ được, chân mềm nhũn, “Bùm” quỳ xuống. Nàng cúi đầu nằm trên mặt đất, một bàn tay còn bị hoàng đế nhẹ nhàng nắm, lại không dám rút ra, trên người run nhè nhẹ không thôi.

Giọng nói hoàng đế, như đám mây trôi nổi lại đây, “Ngươi……, không muốn lưu lại bên người trẫm?”

Trong lòng Trưởng Tôn Hi rõ ràng, nếu mình đáp sai một chữ chỉ sợ cũng là ch·ết, lắp bắp nói, “Nguyện, nguyện ý, nguyện ý, nguyện ý……” Mồ hôi trên trán nàng chảy thẳng xuống, chảy vào trong mắt, dính dính làm nàng thực không thoải mái. Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một trận ủy khuất, không biết làm sao, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói lời thật, “Nô tỳ không muốn.”

Á! Xong rồi, chọc giận hoàng đế rồi.

Hoàng đế chậm rãi buông lỏng tay nàng ra, yên lặng một hồi, sau đó khẽ than thở, “…… Nàng cũng không muốn.” Như là lầm bầm lầu bầu cười cười, “Là trẫm sai, cho rằng tâm tư của mình, chính là tâm tư của nàng, thì ra là trẫm sai rồi.”

Đây là nói ai? Mẫu thân nguyên chủ sao? Trưởng Tôn Hi lại đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.

Hoàng đế không nói nữa, chợt đứng dậy bước nhanh rời đi.

Trưởng Tôn Hi lập tức mềm oặt ngồi dưới đất.

Ngày hôm sau, giữa trưa hoàng đế chưa từng tới Ngự Thư Phòng. Ngày thứ ba, ngày thứ tư……, liên tiếp năm, sáu ngày, hoàng đế đều không lại đây, phảng phất câu hỏi lúc trước chỉ là ảo giác. Thậm chí đã quên mất, Ngự Thư Phòng còn có một người như vậy tồn tại, hết thảy gió êm sóng lặng.

Sau khi Trưởng Tôn Hi trải qua mấy ngày lo lắng đề phòng, cảm giác hoàng đế không có ý muốn gi•ết mình, tâm tình lại thả lỏng. Hoàng đế là đế vương cao cao tại thượng vô cùng tôn quý, kiêu ngạo nhất thiên hạ, sao có thể chịu đựng bị một nữ nhân cự tuyệt? Tự nhiên là bực, không bao giờ để ý tới mình nữa.

Cũng tốt, chỉ cần hoàng đế không gi·ết mình, vẫn giữ mình ở Ngự Thư Phòng là được.

---- như vậy ngược lại càng tốt.

Trưởng Tôn Hi chậm rãi khôi phục cuộc sống trước kia, cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào, vẫn cứ theo lẽ thường mỗi ngày bận việc ở Ngự Thư Phòng, nhàn hạ rất nhiều, liền đến hoa viên nhỏ phía sau đi bộ. Ngẩng đầu nhìn bốn bức cung tường đỏ thẫm, bầu trời xanh thẳm làm thành một cái nắp chụp nho nhỏ, như một cái lồng sắt, mình chính là chú chim trong lồng sắt.

Kỳ thật làm một con chim hoàng yến không có gì không tốt.

Ít nhất áo cơm không lo, không có nguy hiểm, cứ như vậy từ từ già đi, sống cả đời như vậy cũng không tồi.

---- kỳ vọng của nàng thực mau bị người đánh vỡ.

“Nghe nói, Trưởng Tôn tư tịch sắp làm nương nương?” Có người cười nói.

Trưởng Tôn Hi tức khắc như là bị rắn độc cắn một cái, đột nhiên quay đầu lại.

Ân Thiếu Hạo trường thân ngọc lập đứng ngay hành lang, tóc đen như mực, mặt mày phong lưu, hơi hơi nhếch khóe miệng, phác họa ra một nụ cười vô cùng châm chọc, “Chúc mừng, chúc mừng, Trưởng Tôn tư tịch.”

Trưởng Tôn Hi căn bản là không muốn nhìn đến hắn, xoay người bước đi.

Ân Thiếu Hạo nhanh chóng tiến lên, bắt được nàng, bực bội chất vấn: “Trốn? Ngươi thấy bổn vương né tránh là được? Làm bộ không nhớ chuyện trước kia là được?” Ngay cả hắn, cũng không biết cơn tức lớn như vậy từ đâu tới.

“Buông ra!” Trưởng Tôn Hi lạnh lùng nói.

“Ha hả.” Ân Thiếu Hạo giận quá hóa cười, “Ngươi còn kiêu ngạo?!”

Trưởng Tôn Hi không muốn nhìn hắn dù chỉ một cái, cũng không muốn nói với hắn thêm một câu, chỉ là buồn bực, hoàng đế sao lại không hạn chế cả các hoàng tử luôn một thể? Đều không xuất hiện trong phạm vi Ngự Thư Phòng mới là tốt.

Thấy rõ dựa vào sức lực là không thể ném hắn ra, cho nên cười lạnh nói: “Nếu Sở vương điện hạ cái gì cũng đã biết, sao còn dám không mau buông tay?” Ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng qua, dứt khoát kéo hoàng đế làm tấm chắn, gằn từng chữ một nói: “Ngươi nghĩ kỹ đi, đùa giỡn thứ mẫu chính là tội lớn nhân luân!”

Thứ mẫu?! Ân Thiếu Hạo nghe vậy tức giận càng sâu.

“Còn không buông tay?” Trưởng Tôn Hi phiền không chịu nổi, khiêu khích nói: “Còn không buông tay, ta sẽ kêu người lại đây.”

Kỳ thật không cần nàng kêu, Phạn Âm cùng Kim Châm, Ngân Châm, đã sớm vây quanh trên hành lang. Chỉ là còn chưa tới thời khắc vạn bất đắc dĩ, không tiện trực tiếp tiến lên lôi kéo Sở vương mà thôi.

Ân Thiếu Hạo tức giận đến đôi mắt đỏ bừng bừng, như là ngọn lửa, muốn đốt cháy sạch sẽ hết thảy trước mặt.