Ngự Tiền Nữ Quan

Chương 27: Bóng Dáng




Trưởng Tôn Hi còn đang ngơ ngẩn chưa thể tin được.

Phó Trinh đẩy nàng, thấp giọng nói: “Mau tiếp thánh chỉ.”

Trưởng Tôn Hi như ở trong mộng, như đang lọt giữa sương mù, không có thời gian suy nghĩ nhiều, đôi tay nhanh chóng tiếp thánh chỉ trước, “Nô tỳ lãnh chỉ, khấu tạ Hoàng Thượng ân điển.”

Phó Trinh lôi kéo nàng đứng lên, cười nói cùng thái giám kia: “Vất vả Cát Tường công công.” Từ túi tiền lấy ra một thỏi vàng, đưa qua, “Trưởng Tôn tư tịch mới vừa vào cung không lâu, nếu có chỗ thất lễ, mong công công bỏ qua cho.”

Cát Tường cười nhận, “Không dám, không dám.” Vóc người hắn hơi béo, khi chắp tay khách khí, thoạt nhìn như một tượng phật Di Lặc cười tủm tỉm, “Mọi người đều là người phẩm cấp như nhau, nhà ta lại không thể quý giá như các cô nương, không đảm đương nổi khách khí như vậy đâu, sau này mong được dìu dắt nhiều hơn mới phải.”

Thân phận của hắn là phó tổng quản thái giám chính lục phẩm, tư nhạc, tư tịch cũng là chính lục phẩm, cho nên mới có lời này.

Đương nhiên, đây bất quá chỉ là lời khách khí.

Phó Trinh cũng không dám tin là thật, rốt cuộc đối phương là cận thần trước mặt thiên tử, là đại đồ đệ của Chu Tiến Đức, trên tay có thực quyền, thủ hạ cũng là một đám đồ tử đồ tôn, là nhân vật tuyệt đối không thể đắc tội . Cho nên kéo tay áo Trưởng Tôn Hi, cười nói: “Hôm nay trời lạnh như thế, làm phiền Cát Tường công công vất vả đi một chuyến.”

Trưởng Tôn Hi nói theo: “Vất vả Cát Tường công công.”

“Không vất vả.” Cát Tường cười xua xua tay, kêu một tiểu cung nữ phía sau tiến lên, “Đây là Phạn Âm, được cấp cho Trưởng Tôn tư tịch sai sử.” Để tiểu cung nữ hành lễ, sau đó nói: “Hai vị cô nương, nhà ta có việc cáo từ trước.”

Phó Trinh, Trưởng Tôn Hi cùng nhau khom người, cung tiễn đối phương rời đi.

“Trời ạ, cư nhiên được phong chính lục phẩm tư tịch a!” Tiểu Tước tức khắc vui mừng kinh hô, cực kỳ hâm mộ nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Hi trước mặt, cẩn thận đánh giá, “Ngươi cũng thật có phúc đó.” Tiện đà kêu lên một tiếng, “A nha! Nói như vậy, ta cũng không thể ở chung phòng với ngươi được rồi.”

Trưởng Tôn Hi còn đang ở trạng thái chưa kịp hoàn hồn, cười khổ.

Tiểu Tước lại nói: “Ngươi lúc này mới vào cung, vừa qua giai đoạn nữ quan tân tiến, còn chưa được phân phối, đã trực tiếp thăng chính lục phẩm tư tịch, bổn triều từ trước tới nay chính là người đầu tiên a.” Tiện đà phát giác nói lỡ lời, bất an nhìn nhìn Phó Trinh xin lỗi, “Phó Tư Nhạc……, ta, chỉ là đang rất cao hứng.”

Phải biết rằng, mặc dù trước đó tốc độ thăng nhiệm của Phó Trinh nhanh nhất, cũng là làm trước một năm nữ quan, lại làm chưởng nhạc ba năm, lại làm một năm điển nhạc, cuối cùng mới thăng nhiệm lên tư nhạc. Hơn nữa chỉ là hoàng đế chính miệng ngự điểm, sách phong tư nhạc, căn bản là không có cố ý hạ thánh chỉ như vừa rồi, càng không cần phải nói là do phó tổng quản thái giám tự mình đưa lại đây.

Trưởng Tôn Hi hôm nay nổi bật chính là quá lớn.

Phó Trinh ngược lại rất nhàn nhạt, “Về phòng trước rồi lại nói.”

Trưởng Tôn Hi đi theo nàng về phòng, thật cẩn thận đặt thánh chỉ lên trên bàn thờ, ---- không phải nàng sùng bái hoàng quyền, mà là lo lắng bị người lấy việc này ra nói, sau này lại có tội bất kính với thánh chỉ rớt xuống đầu. Xoay người ngồi xuống trước bàn, uống từng ngụm từng ngụm một chén lớn trà, mới từ từ bình phục nhịp tim đập.

Phó Trinh trầm ngâm nói: “Tuy rằng không biết thánh ý như thế nào, nhưng……, ngươi lên chức chung quy là chuyện tốt.” Nhìn về phía nàng cười cười, “Hiện giờ ngươi là người có chức quan chính lục phẩm tư tịch trong người, lại là thánh chỉ của Hoàng Thượng tự mình sách phong. Sau này mặc kệ là ai, cũng không dám lại tùy ý truyền triệu ngươi, so với việc ở bên người ta còn muốn an toàn hơn nhiều.”

Trưởng Tôn Hi nhẹ nhàng gật đầu.

Phó Trinh lại nói: “Hơn nữa tư tịch và tư nhạc cũng bất đồng, chuyên môn chưởng quản kinh sách sử tịch, giấy bút bàn đọc tại thư phòng của Hoàng Thượng, trên cơ bản chính là người trước mặt Hoàng Thượng.” Không khỏi nhếch khóe miệng, “Ai dám chạy tới Ngự Thư Phòng bắt người? Vậy thuần túy là chán sống.”

---- Cho dù là Hoắc quý phi cùng Sở vương cũng không có lá gan này.

Người trước mặt Hoàng Thượng? Trưởng Tôn Hi chậm nửa nhịp, mới hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng.

Nói cách khác, bản thân mình sau này đều làm việc ở Ngự Thư Phòng? Bảo quản thư tịch, chuẩn bị giấy viết bút nghiên cho hoàng đế, thành nhân viên văn thư trước mặt hoàng đế? Nói sâu một chút, sau này mỗi ngày đều công tác dưới mí mắt của Boss, tình cảnh gần vua như gần cọp, tim đập không khỏi nhanh hơn vài nhịp.

Bất quá lại nói tiếp, hoàng đế rốt cuộc vì sao lại hạ đạo ý chỉ này? Cũng không thể……, là bởi vì khuôn mặt mình trông cũng xinh đẹp chứ? Nếu là như vậy, nên trực tiếp phong cái gì phi tần mỹ nhân mới đúng.

Nhưng nếu nói bởi vì nguyên do khác, thật sự là……, nghĩ nát đầu cũng không nghĩ ra được.

Sáng sớm hôm sau, buổi lâm triều.

Khải Nguyên điện, màn nhung màu hoàng kim từ trên cao buông xuống.

Trên bốn cây cột sơn hồng thật lớn, khắc bàn long* cưỡi mây lướt gió thật dài, uy nghi bốn phía, vây quanh long ỷ nửa hình cung kim bích huy hoàng, cao cao tại thượng không thể chạm đến. Hoàng đế một thân long bào, khí độ ung dung ngồi ở long ỷ, nhìn xuống dưới hỏi: “Nguyên** Tĩnh Quốc công phủ Trưởng Tôn gia bị đoạt tước, có bao nhiêu năm rồi?”

*bàn long: con rồng nằm

**nguyên: trước, cũ

Các vị văn võ đại thần đều sửng sốt.

Này……, vô duyên vô cớ, không thể hiểu được, hoàng đế muốn nhắc tới chuyện gì vậy a?

Lại Bộ thượng thư bước ra khỏi hàng nói: “Hồi Hoàng Thượng, là chuyện năm Nguyên Sóc thứ ba, đến bây giờ đã có mười năm.”

“Nga.” Hoàng đế nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói: “Năm đó vụ án Trưởng Tôn gia rất là phức tạp, khúc chiết cũng không ít, trẫm xử trí có hơi nghiêm khắc một ít.” Quay đầu nhìn về phía Chu Tiến Đức, “Nhà bọn họ còn lại người nào?”

Chu Tiến Đức rõ ràng là hoàng đế đã biết mà cố hỏi, nhưng vẫn nghiêm trang trả lời: “Chỉ còn lại một cô nương Trưởng Tôn Hi, đầu tháng có tham tuyển nữ quan sáu cục, hiện giờ ở Thượng Nghi Cục nhậm chức tư tịch.”

Kỳ thật tin tức Trưởng Tôn Hi nhậm chức tư tịch, hôm qua vừa ra, cũng đã bay nhanh truyền đi khắp nơi.

Các đại thần đều lén nghị luận sôi nổi.

Tuy nói một chức tư tịch không tính là gì, nhưng là hoàng đế tự mình hạ chỉ, tự mình đề bạt, không phải chuyện bọn họ có thể để ý. Nhưng mà làm cho bọn họ không ngờ tới được, chính là hoàng đế không chỉ có hành vi cổ quái, cư nhiên còn nhắc đến chuyện này trên triều.

Nhưng càng khiến bọn hắn ngoài ý muốn còn ở phía sau, hoàng đế thở dài, “Nhà trâm anh, danh môn vọng tộc, hiện giờ lại chỉ còn một nữ tử nhu nhược, cũng là đáng thương.” Bỗng nhiên không hề có dấu hiệu mở miệng rồng, “Truyền ý chỉ của trẫm, bắt đầu từ hôm nay, khôi phục tước vị Trưởng Tôn gia Tĩnh Quốc công.”

A?! Quần chúng thần tử bên dưới mở to hai mắt nhìn nhau, trước mắt mỗi người đều là khiếp sợ, đừng nói tròng mắt sắp mở to hết cỡ, ngay cả cằm đều muốn rơi xuống.

Các vị hoàng tử cũng kinh ngạc không thôi.

Đạo ý chỉ khôi phục tước vị Tĩnh Quốc công phủ, vô cùng cổ quái? Tĩnh Quốc công phủ ngoại trừ một cây độc đinh Trưởng Tôn Hi ra, đã sớm tuyệt tử, căn bản không có nam đinh, phục cái gì tước đây? Ai kế thừa a? Đây không phải hoang đường sao.

Triều đình, tức khắc vang lên một mảnh tiếng nghị luận xì xào xì xào.

Chiêu Hoài Thái Tử than nhẹ trong lòng.

Xem ra trước đó mình không đánh cuộc sai, miếng ngọc bội dương chi đó, đích xác có chút quan hệ sâu xa với Trưởng Tôn Hi, hơn nữa, tuyệt đối không phải là nàng tùy tay nhặt được hoặc là trộm lấy đơn giản như vậy! Nếu không, phụ hoàng cũng sẽ không tự mình triệu kiến nàng, lại phong nàng làm tư tịch, lại khôi phục tước vị Tĩnh Quốc công phủ cho Trưởng Tôn gia.

Mà sở dĩ phụ hoàng khôi phục tước vị cho Tĩnh Quốc công phủ, căn bản không phải vì Trưởng Tôn gia, mà là vì Trưởng Tôn Hi. Tuy nói sau khi Trưởng Tôn gia phục tước, một nữ tử như nàng thực tế không thể kế thừa tước vị, nhưng lại thoát khỏi thân phận nữ nhi tội thần, một lần nữa lại làm¹ thiên kim đại tiểu thư Tĩnh Quốc công phủ.

Bất luận địa vị sau này, còn có nhân duyên, đều sẽ có rất nhiều bất đồng từ đây.

Nhưng đến tột cùng là vì cái gì, làm phụ hoàng không tiếc bỏ công vì Trưởng Tôn Hi như thế? Thậm chí không tiếc kinh thế hãi tục.

Chiêu Hoài Thái Tử nhíu mày, tạm thời không có một chút manh mối nào.

So với hắn, Ân Thiếu Hạo càng không có manh mối.

Ngay cả trước đó, vì sao phụ hoàng đột nhiên triệu kiến Trưởng Tôn Hi vẫn còn chưa kịp hiểu. Hay sao, hôm qua ban cho nàng chức quan tư tịch, hôm nay lại khôi phục tước vị cho Trưởng Tôn gia, rốt cuộc vì cái gì? Thật là không nghĩ ra.

Nhưng trong lòng lại hiểu được một chút, phụ hoàng là che chở Trưởng Tôn Hi, hơn nữa dường như không chỉ che chở nàng!

Hiện giờ Trưởng Tôn Hi là hồng nhân được sủng ái trước ngự tiền, khắp thiên hạ đều đã biết. Hành động này của phụ hoàng nhìn như hoang đường, ---- kỳ thật nói với những người làm bộ không biết Trưởng Tôn Hi là ai, phá hỏng hết những chiêu số muốn xuống tay với nàng! Ai lại chướng mắt với Trưởng Tôn Hi, chính là chướng mắt với người trước ngự tiền, cũng chướng mắt với ý chỉ phụ hoàng.

---- cho dù là mình, sau này cũng không dám lại đắc tội nàng.

Ân Thiếu Hạo đau đầu còn không phải cái này, rốt cuộc cho dù Trưởng Tôn Hi có được lòng vua cũng không thể làm gì hoàng tử, lo lắng chính là, trong đó có cái bí mật cung đình nào không còn chưa biết, mơ màng hồ đồ bị nắm cổ. Nhịn không được liếc nhìn Chiêu Hoài Thái Tử một cái, hắn phản ứng tựa hồ quá mức bình tĩnh.

Chẳng lẽ hắn biết cái gì? Trong lòng khó chịu, lại không có biện pháp cạy đầu Thái Tử ra nhìn xem.

Đang lúc đoán già đoán non như thế này, đột nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên, “Nhi thần……, thay Tĩnh Quốc công phủ cảm tạ ân điển Hoàng Thượng.” Thanh âm kia trung khí mười phần, trầm ổn hữu lực, ngầm mang theo một chút xúc động phẫn nộ, đè ép hết thảy ồn ào cùng âm thanh thần tử nghị luận xuống dưới.

Ân Thiếu Hạo tiến về phía trước nhìn lại, ha hả……, là Việt Vương. Nhiều năm như vậy qua đi, còn chưa quên vương phi của hắn? Nghe nói Trưởng Tôn gia phục tước vị, thế nhưng lại nói thay lời cảm tạ, thật không biết có nên nói hắn si tình không? Hay là nên nói hắn máu dồn mê muội đầu óc? Cũng có lẽ, hắn bất quá là giả bộ làm theo ý từ phụ hoàng thôi.

Trên long ỷ, hoàng đế không biết là có chút mệt mỏi, hay là không kiên nhẫn nghe các thần tử nghị luận, thế nhưng không đợi Chu Tiến Đức tuyên xướng câu “Có chuyện khải tấu, không có việc gì bãi triều”, đã tự mình đứng dậy đi mất.

Lưu lại đám văn võ bá quan hai mặt nhìn nhau, âm thanh nghị luận tức khắc lớn hơn nữa.

“Đây là bắt nguồn từ đâu vậy? Vụ án kia của Trưởng tôn gia, đều là chuyện của 800 năm trước, hôm nay đột nhiên lại nhảy ra chuyện như vậy, quả thực không sao hiểu rõ.”

“Thiên ân khó dò, thiên ân khó dò a.”

Cũng không trách các thần tử không thể hiểu rõ, nhịn không được nghị luận. Phải biết rằng, vị chủ nhân năm đó làm Tĩnh Quốc công phủ trước bị đoạt tước, sau lại bị trảm cả nhà, không phải người khác, mà đúng là vị đế vương mới vừa rời khỏi kia. Trong chốc lát chán ghét đến cực điểm, trong chốc lát tâm địa lại mềm mại, thật hiếm lạ quá a.

“Được rồi, được rồi, đều ít nói vài câu đi.”

“Đúng vậy……”

Chiêu Hoài Thái Tử trầm mặc không lên tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài, Ân Thiếu Hạo đi theo ra đại điện, các thần tử cũng lục tục tản ra, ngay cả bọn thái giám đang làm việc cũng lần lượt rời đi.

Chỉ còn lại có Việt Vương, lẻ loi một người đứng bên trong.

---- nhìn long ỷ thật lâu không chịu dời bước.

Năm đó, nếu phụ hoàng không tàn nhẫn độc ác như vậy, ch•ém tận gi•ết tuyệt, làm cả nhà Trưởng Tôn gia không còn lưu lại một người nào, Cầm Sắt nàng……, sao lại đến nỗi bi thương quá độ sinh bệnh? Làm sao đến nỗi, khi Bạch hoàng hậu cùng Hoắc quý phi tranh phong lại bị dậu đổ bìm leo? Cứ thế cuối cùng nhiễm bệnh trầm kha không cách nào xoay chuyển, hương tiêu ngọc vẫn.