Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 40




Biên Lê dừng lại, xung quanh đều là mấy nhân viên đang bận bận rộn rộn, căn bản không có ai nhìn về phía bên này cả.

Cô liếc nhìn Hạ Vân Tỉnh, rồi sau đó hơi há miệng, ăn luôn phần ở giữa dưa hấu kia.

Sau khi thấy cô thế, Hạ Vân Tỉnh đửng thẳng dậy, xoay lòng bàn chân, rồi ngồi xuống bên cạnh Biên Lê.

“Ôi, thìa của anh làm sao bây giờ…” Biên Lê sau khi ăn xong mới phát hiện ra môi cô lại có thể chạm vào thìa của người ta.

Thế này cũng quá…

Cũng không biết trước đấy Hạ Vân Tỉnh đã dùng nó chưa.

Nếu thật sự dùng nó rồi, thế há chẳng phải là hôn gián tiếp sao.

Nhưng nếu chưa dùng…

Biên Lê nhìn quả dưa của anh, bị khoét mất một thìa nhỏ ở giữa, chắc là chưa dùng.

“Thìa của anh làm sao à?” Hạ Vân Tỉnh giọng điệu lười nhác, mí mắt khép hờ, lời nói không nhanh không chậm.

Bàn tay thon mảnh cầm lấy chiếc thìa, tự mình nhấp một miếng.

“Cái này em ăn mất rồi.” Giọng điệu của Biên Lê vô cùng thành khẩn.

“Thế nên là, em muốn nói cái gì?” Hạ Vân Tỉnh nói xong lại xúc cho mình một thìa.

Cô trừng mắt nhìn: “Thôi được, nếu anh thích, cũng không phải không được.”

Như vậy còn chưa đủ, Biên Lê chọc chọc dưa hấu của mình, không thiết tha ăn hết nữa, nói tiếp: “Anh… cũng sẽ cho người khác ăn lõi dưa hấu của mình như thế này sao?”

Hạ Vân Tỉnh dừng hành động trên tay, nghiêng mặt lại, nhìn cô không rõ ý gì.

Sau đấy hàng mày của anh khẽ động: “Em cảm thấy anh sẽ thế không?”

“Ai mà biết được.” Biên Lê quay mặt đi, rồi nhỏ giọng bức bách một câu: “Chẳng qua anh đối xử thế này với mấy cô gái khác thì không ổn lắm.”

Lúc này Hạ Vân Tỉnh cười khẽ một tiếng.

Chính là nụ cười nhẹ nhõm thế ấy, làm Biên Lê khó hiểu thẹn đỏ cả mặt.

“ Không ổn lắm ư…” Hạ Vân Tỉnh lặp lại câu Biên Lê nói, “Em là người con gái khác à?”

Biên Lê sờ sờ mặt, làm bộ như không nghe thấy. Còn lặng lẽ dịch sang bên trái.

Thật ra Hạ Vân Tỉnh ngồi như thế này, trông vừa kỳ quặc vừa buồn cười. Thanh niên thân cao chân dài, ngồi xuống lưng cũng thẳng tắp, hai chân dài hơi cong lên, ngồi xuống chắc là không thoải mái lắm.

Tay anh lại bê nửa trái dưa hấu nên hơi đáng yêu.

Biên Lê giả vờ tránh mấy lời ban nãy của anh, nhưng Hạ Vân Tỉnh cũng không có ý định buông tha cho cô.

“Anh không làm thế với người khác.” Hạ Vân Tỉnh chậm rãi lên tiếng. “Chỉ làm thế với người của mình.”

Mang tai Biên Lê hồng lên đầu tiên, rồi cái phần hơi nóng kia từ cổ lan chậm lên, ngay lập tức tất cả như đều cùng bấm phím tăng tốc, máu sôi sùng sục, xông thẳng lên tận đỉnh đầu.

Cả người cô “bùm” một phát được nhuộm lên màu cà chua, bóng hình so ra còn đỏ hơn cả đèn lồng đỏ.

Biên Lê đứng dậy phủi bụi đất, ôm nửa trái dưa hấu, chạy thẳng.

Lịch trình quay phim vẫn còn tiếp tục, vào đoàn được hai tuần, Biên Lê như cọc đá bị mài nhẵn, lúc nào cũng muốn bị thúc giục.

Biên Lê vào đoàn đã được một thời gian dài, hứng chịu mức độ dày vò từ Biên Trần Ngôn biết bao là nhiêu.

May mà, vai khách mời nhỏ bé của các cô cũng không quan trọng lắm, Biên Trần Ngôn cũng không thể tóm hết từng người mà chê bai được, lặp lại một hai lần còn có thể hiểu, chứ lặp lại tận năm sáu bảy tám lần, thì chính là anh không đúng rồi.

Biên Lê may mắn qua được cửa mấy bận, nhưng vẫn bị nắm được nhược điểm (*) với bị cảnh cáo một cách hung dữ thì nhiều không đếm xuể.

(*)Nguyên văn_辫子: bím tóc, tóc đuôi sam, điểm yếu, nhược điểm.

Ngoài mặt thì cô nhún nhường, nhưng lại thầm lén không bằng lòng với lý lẽ của Biên Trần Ngôn. Cô đã cố hết sức rồi, hơn nữa bản thân lại không phải là diễn viên chuyên nghiệp, anh bắt chẹt phân cảnh của cô, còn nghiêm khắc hơn so với mấy cảnh quay của diễn viên chính nữa.

“Có phải Biên Trần Ngôn này muốn em đóng vai chính trong bộ phim tiếp theo của anh ta không nhỉ?”, sau khi Biên Lê bị vùi dập không thương tiếc thêm lần nữa, cô lại đón được một câu thế này.

“Sao lại nói thế?”



“Vì anh ta chỉ cue mỗi em, em với diễn viên đóng chính đều cùng một kiểu đối xử.”

Không nói còn tốt, nói ra Biên Lê liền bực mình, cô khoanh tay, lạnh lùng bảo: “Đóng vai chính? Vậy thì em thật sự phải cảm ơn anh ấy rồi, nhưng mà anh ấy đánh giá cao em quá, người khác thấy hiếm lạ chứ em thì không. Em thà chết, chết bên ngoài, cũng không làm nữ chính của anh ấy!”

Vừa dứt lời, Biên Lê cảm thấy sau lưng lành lạnh.

Trong ánh mắt của Nguyễn Tương Nghi như muốn nói rồi lại thôi, cô hơi ngoái đầu lại, thì nhìn thấy sắc mặt cực tệ của Biên Trần Ngôn.

Sự thật chứng minh, kể cả người này có là anh trai ruột nhà mình, thì bị bắt quả tang nói xấu người ta sau lưng ngay tại trận cũng sẽ vô cùng xấu hổ.

“Chào đạo diễn Biên…” Biên Lê nhoẻn miệng cười.

Nhưng năng lực thích ứng về mặt tâm lý của Biên Lê tốt, hòng lừa gạt để qua ải.

Biên Trần Ngôn hừ lạnh một tiếng: “Đừng có làm mấy việc không đâu, anh sẽ nói chuyện cẩn thận với em, lát nữa đến buồng nghỉ của anh một chuyến.”

Nói rồi, anh liền dẫn theo đoàn đội của mình, như ngàn vì sao ôm lấy mặt trăng, sải chân bước thẳng.

Nhân viên công tác bốn phía xem náo nhiệt ngay từ đầu, vốn muốn xem màn đặc sắc tiếp sau, kết quả tình tiết câu chuyện lại đột ngột dừng lại ở cao trào, lưng lửng nửa vời, làm người ta thấy khó chịu.

Nhưng Biên Lê nhìn kiểu gì cũng đều là thấy bị mắng xối xả, nghĩ tới đây, họ đều đổ dồn ánh nhìn thông cảm dến.

Nguyễn Tương Nghi tỏ ra rất đồng tình: “Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, họa từ miệng mà ra, đây không phải ở ký túc xá, đi đi thêm chút bài học cũng tốt.”

Thêm bài học?

Vậy nhưng Biên Lê, cái con người cần thêm một bài học, lúc tiếp sau ấy, lại ngồi trong buồng nghỉ của Biên Trần Ngôn, nửa nằm nửa ngồi một cách tùy tiện, hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận của đối phương.

Lại là trà sữa, lại là nắn chân.

“Em xem như hiểu thấu rồi, anh cho em vài cái bạt tai, rồi lại cho em một miếng mứt táo chứ gì.” Biên Lê nhấp một ngụm trà sữa, nghĩ kiểu gì cũng đều cảm thấy bản thân đoán trúng điểm đen rồi.

Hành động trong tay Biên Trần Ngôn vẫn tiếp tục: “Nào có, cái này gọi là khổ trước sướng sau, là anh trai em đây, đối với kế hoạch cuộc sống trong tương lai của em, muốn em bắt buộc phải trải qua mài dũa.”

“Ngài có thể nói chuyện bình thường được không, tôi thấy hơi chóng mặt.”

“Không thể.”

Biên Trần Ngôn lanh lẹ từ chối, sau đó vỗ vỗ vai Biên Lê, ra hiệu cho cô ngồi xuống, không cần đứng thành dáng ngay ngắn này.

“Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy.”

Biên Lê gật đầu, chống nửa người, tỏ ý rửa tai xin nghe.

“Mai em không ở đoàn phim nữa, sau này chắc lâu lắm cũng sẽ không gặp được anh trai rồi.” Biên Trần Ngôn mở miệng nói.

Biên Lê vẫn không đổi sắc, vẻ mặt không nhìn ra được chút không nỡ nào, dưới cằm, một tay nghịch điện thoại, trông ra sao cũng thấy đang gắng gượng.

Thế này so với cô em gái dính như keo trước đây của anh, thật sự là khác rất nhiều.

Quả là gái lớn biết đề phòng rồi.

“Sao lại làm ngơ anh rồi? Anh thừa nhận, đúng là lúc quay phim có hơi nghiêm khắc với em chút, nhưng nếu xả ra hết mức thì mới là không đúng với em. Cũng đừng nhắc tới cái gì mà chuyên nghiệp không đối ứng được, ví như ngoài định mức trong giới có biết bao nhiêu, vốn đâu phải ai cũng xuất thân chính quy.”

Biên Trần Ngôn vẫn thao thao bất tuyệt: “Em thật sự cho rằng tiếp theo đây công ty em sẽ không cho thần tượng như em đi đóng phim ư? Ngây thơ. Bất kể nói sao, sớm học một bài học chẳng hề sai.”

Hiếm khi anh nói nhiều như vậy, lại còn không phải kiểu mắng người chỉ trích kia. Biên Trần Ngôn sau khi nói xong còn tự thấy phục chính mình.

Thế mà qua một lúc lâu, Biên Lê mới phản ứng lại mấy lời anh nói, gật đầu như gà mổ thóc, rồi ánh mắt lại nhanh chóng chuyển về chiếc điện thoại trên tay.

Sự chú ý của cô cứ luôn tập trung trên màn hình.

Hai mắt Biên Trần Ngôn nheo lại, lặng lẽ không tiếng động tiến đến gần.

Mặc dù giao diện điện thoại của Biên Lê vẫn luôn trượt, nhưng lại không bì được với ánh mắt lợi hại của Biên Trần Ngôn.

Ánh mắt anh sắc bén, tuy động tác lướt màn hình của cô vừa liên tục vừa nhanh, nhưng không thoát nổi gương mặt ngàn năm không đổi.

Đều chỉ hướng về một người – Hạ Vân Tỉnh.

“Em để ý Hạ Vân Tỉnh như thế à?”

Bên tai Biên Lê bỗng vang lên một câu không đầu không đuôi nhẹ tênh như thế, còn đáng sợ hơn nhìn thấy quỷ.



Cô sợ tới độ cả người run lên, đầu vành tai hơi động.

“Ai để ý đến anh ấy, dạo hot search nên vô tình lướt phải.” Kinh sợ qua đi, Biên Lê trấn tĩnh nói, ngữ khí còn nghiêm túc hơn kẻ khác, tự giải vây cho chính mình.

Biên Trần Ngôn gần như là bực đến bật cười.

Tên vô ơn!

Đáng lẽ không nên mua trà sữa cho cô!

Biên Trần Ngôn đứng dậy, ngồi sang một bên sofa, cặp chân thanh niên ưu nha cong lên, biểu cảm hết sức tự cao tự đại.

Anh thật khó khăn lắm mới nắm lại quyền chủ động, nói sao cũng không bỏ qua cơ hội lần này.

Nghĩ đến đây, Biên Trần Ngôn bắt đầu đào sâu vấn đề anh vừa nhìn thấy, rồi lại dựa vào đó đề ra câu hỏi của mình.

“Ồ thế à? Vậy nên em dạo hot search, còn có thể dạo vào siêu thoại của người ta hả?”

Biên Trần Ngôn không phải trẻ con ngây ngô trên mấy phương diện vui chơi giải trí, vài ứng dụng chức năng trên Weibo, về cơ bản anh cũng hiểu rõ.

Nhắc tới những gió tanh mưa máu hở tí là náo loạn của minh tinh trong giới giải trí, Biên Trần Ngôn quả thực không thể sánh bằng. Nhưng nhiệt độ lưu lượng của anh không hề kém cạnh so với mấy tiểu sinh tiểu hoa đang nổi bấy giờ.

Mà nay, lần đầu tiên anh nghi ngờ sức hấp dẫn của chính mình.

Cuối cùng Biên Lê lại lung lay vì sự cuốn hút của Hạ Vân Tỉnh.

Chẳng qua Biên Trần Ngôn khoe khoang là hiểu rõ được một vài nguyên nhân, cô em gái nhà mình chắc hơn nửa là bị cái vẻ ngoài hạn hẹp của Hạ Vân Tỉnh làm cho choáng luôn rồi, cũng không phải là không có thuốc chữa.

Anh vốn định ra mười phần sức uy hiếp đánh phủ đầu, thì chợt nghe Biên Lê vốn đang bị nghi vấn của anh làm cho không cách nào phản bác lại chầm chậm mở miệng: “Anh, Hạ Vân Tỉnh rốt cuộc làm gì anh rồi, anh vẫn luôn tỏ vẻ không thích anh ấy, em cảm thấy người ta… dẫu sao không có gì không tốt cả.”

Lòng Biên Trần Ngôn nghẽn lại, nào thể nói anh nghi ngờ kẻ kia có mưu đồ bất chính với cô.

Nếu như cứ thế nói ra, hai người tâm đầu ý hợp, tâm ý lập tức tương thông, thế chẳng phải lợi bất cập hại ư.

Thần sắc Biên Trần Ngôn chợt “cô đơn”, tay như có như không đỡ lấy lồng ngực mình, giữa hàng mày hơi nhăn lại: “Cũng không phải nói là ghét, chỉ là khi bé anh quanh năm ở nước ngoài, không thể cùng em trưởng thành, còn cậu ta lại đến nhiều lần, bên em không ít thời gian, bây giờ em cứ để tâm cậu ta, anh nghĩ thế thôi, trong lòng chẳng được mùi vị gì.”

Lần trước về nhà, từ miệng mẹ Biên biết được kha khá. Đấy là còn chưa kể đến cô em gái nhà mình còn gọi người khác là anh trai khi nhỏ nữa.

Đúng như đoán, Biên Lê nghe xong lời này, cũng không nhìn điện thoại nữa, mà chạy ngay đến, vùi vào trong ngực Biên Trần Ngôn như thường lệ.

Thật ra, cô cảm thấy mấy lời của Biên Trần Ngôn có chút kỳ lạ, nhưng nói không ra được cụ thể không đúng ở điểm nào.

Sao trong miệng anh, Hạ Vân Tỉnh giống như khách quý hay ở lại nhà họ vậy.

Thực ra, tổng cộng người ta đến có mấy lần, trong trí nhớ mơ hồ lúc bé, Hạ Vân Tỉnh cũng đâu có chiếm quá nhiều bút mực.

Nhưng đây không phải là mấu chốt, quan trọng nhất là an ủi anh trai.

“Trông em còn nhớ đến phần của anh, chuyện khi trước trong đoàn phim, một gạch xóa hết vậy.”

“Chỉ là chuyện trong đoàn phim ư? Hạ Vân Tỉnh?” Nói rồi, Biên Trần Ngôn nhẹ nhàng ấn ngực trái của mình, vẻ mặt dưới ánh đèn hiện lên một nét tái nhợt.

Anh không nói tới mới tốt, cứ nhắc Hạ Vân Tỉnh rồi Hạ Vân Tỉnh bên tai cô, thể nào Biên Lê cũng nghi ngờ động cơ của anh.

ACE ở lại đoàn phim hay ngày rồi đi, sau đó hai người gần nửa tháng cũng không gặp lại nhau.

Cô có chút không hiểu ý nghĩ của ông anh trai nhà mình.

“Hạ Vân Tỉnh làm sao?” Biên Lê không nghĩ ra lý do gì, bèn hỏi ngược lại.

Tay Biên Trần Ngôn còn đặt trên ngực trái, hơi ấn vẫn giữ nguyên tư thế, tiếp tục nhấn mạnh điều mà anh nói trước đó: “Cách cậu ta xa chút.”

Biên Lê không trả lời, cô đưa tay lên, chạm vào mu bàn tay của Biên Trần Ngôn, ấn lên bên trái ngực anh, không nặng không nhẹ.

Theo động tác của cô Biên Trần Ngôn hơi nhăn mày, cực kỳ phối hợp kêu lên tiếng đau.

Biên Lê nhìn chằm chằm ông anh trai nhà mình một chốc, rồi bỗng dưng, cười “xì” một tiếng, mắt mày cong cong, trông như hai trăng lưỡi liềm tí hon.

Nhưng mà, cô cười ngọt ngào như thế, lời nói ra lại không được ngọt như vậy.

“Anh, anh coi mình là búp bê bơm hơi à? Ấn một cái là kêu một tiếng.”

Biên Trần Ngôn: “…”