Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 17




Biên Lê vặn vặn mình, hơi quay về phía sau, liếc xéo mắt, cứ thế nhìn anh. Cả hai đều không mở miệng lại mà cứ yên lặng nhìn nhau.

Một lúc sau, Biên Lê vội nhanh chóng kéo khóa áo lên, kéo tận đến chóp mũi của cô, chỉ để lộ ra đôi mắt hạnh. Rồi sau đấy, làm bộ như không thấy anh, quay người lại đá vào Tiểu Điện Lư hai cái.

Hạ Vân Tỉnh đang định mở miệng gọi cô, nhưng giây tiếp theo, Biên Lê đã nhanh hơn. Trực tiếp vọt thẳng vào thang máy bên cạnh, không thấy bóng dáng đâu.

Anh khựng người lại, không rõ được thần sắc nơi đáy mắt.

Hạ Vân Tỉnh không ngờ có thể gặp lại Biên Lê ở đây. Sắp đến cuối năm rồi, chiếu theo lệ cũ, trừ tham gia chương trình gameshow ra, thì tất cả mọi người đều nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho sân khấu biểu diễn giao thừa cuối năm.

Anh không tham gia show tạp kỹ một mình, mà ngược lại mấy ngày gần đây toàn là thời gian rảnh. Trước đây nếu không có chuyện gì, hằng ngày anh thường sáng tác nhạc, chạy qua chạy lại hai chiều giữa ký túc xá và công ty. Hôm nay cũng không ngoại lệ, như ngày thường là muốn đến studio, một lòng sáng tác nhạc.

Nào đâu có biết, vừa mới bước vào gara tầng hầm, thì liền trông thấy bóng lưng Biên Lê đang rầu rĩ với Tiểu Điện Lư. Tiểu Điện Lư là anh khiêng xuống xe, có thể đi được hay không anh biết rất rõ.

Có điều nhìn điệu bộ của cô, khả năng cao là quên nạp điện rồi. Anh vốn muốn chở cô một đoạn, nhưng kết quả đối phương đã chuồn ngay.

Trong lòng Hạ Vân Tỉnh hơi khựng lại, cái tâm trạng chẳng rõ nguyên do này cứ lởn vởn quấn lấy anh, cứ thế đến tận buổi tối anh mới quay trở về ký túc xá.

Trời đã khuya, tuy ký túc xá không bật điện nhưng máy chiếu vẫn còn hoạt động, ánh sáng từ màn hình lớn hắt ra, bao trùm một vòng, hiện lên bóng người đang tụ tập trên ghế sofa.

Ninh Tiết Sơ tựa nửa người vào ghế sofa, hai chân bắt chéo vểnh vểnh lên, anh ta mới từ studio về chưa lâu, nên có cơ hội liền buông xõa. Gần đây, anh ta bị công ty đưa đi tham gia chương trình rèn luyện Chân Nhân Tú, mỗi lần đi quay về lại kêu rên không ngừng như bố già. Cũng không phải vì lý do gì, tính anh ta thì vô tư tùy tiện, không biết giữ mồm giữ miệng, gây ra cho nhóm không ít hot search phiền phức.

Công ty hết cách với anh ta, nên quản lý Lý ca nhận chỉ đạo của cấp trên, trực tiếp cho anh ta đi trải nghiệm cuộc sống. Hầu hết trong Chân Nhân Tú đều là những người nghiệp dư, mà phần nhiều toàn là minh tinh vô cùng khỏe khoắn, mỗi mình anh ta là thần tượng vừa cao vừa gầy. May mà việc rèn luyện cơ thể anh ta có thể theo kịp, nếu không thì sẽ phải nếm thêm nhiều đau khổ.

Hạ Vân Tỉnh bước vào cửa chính với cái bộ mặt thất thần, so với trước đây còn lạnh lùng hơn một chút.

Anh giơ tay bật đèn ở phòng khách, nhất thời ánh sáng chiếu sáng khắp tầng một.

Ninh Tiết Sơ không phòng bị, đưa tay lên che ánh sáng đột ngột xuất hiện, hai mắt bị ánh sáng này chiếu vào nên hơi híp lại.

“Làm cái gì vậy! Tự dưng bật đèn lên, không có tí tiếng động nào, dọa chết bố rồi!” Ninh Tiết Sơ giật mình hét lên.

Ánh đèn chiếu lên mặt Hạ Vân Tỉnh, phản lên làn da trắng lạnh của anh một lớp yên tĩnh kỳ lạ.

Ninh Tiết Sơ nghiêng đầu, nhìn về phía Hạ Vân Tỉnh.

Đường nét khuôn mặt căng cứng, quai hàm hóp vào, môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng tắp. Trông có vẻ vừa kiệm lời vừa bạc tình, nhưng vẻ ngoại của anh lại hấp dẫn hơn, khiến cho người ta không để ý đến cái cảm giác khinh khỉnh áp chế nữa.

Và… là ai thì cũng có thể nhận ra lúc này Hạ Vân Tỉnh đang khó ở.

“Lão đại…” Giọng nói khàn khàn trong cổ họng, Ninh Tiết Sơ chợt im bặt, thức thời ngậm ngay miệng lại.

Hạ Vân Tỉnh vẫn như cũ, mặc kệ anh ta, đôi chân dài sải bước đến bàn ăn.

Bình thường anh cũng lạnh lùng, nhưng cảm giác lạnh nhạt bên ngoài ấy chỉ khiến cho người ta nghĩ rằng đó vốn là tính khí của anh. Còn bây giờ lại trông có chút thù định thế này, thực sự là hiếm thấy.

Bình thường anh có hơi xa cách, giờ lại có cái điệu bộ như đừng động đến bố mày, trông cũng có vẻ thú vị.

Ninh Tiết Sơ chết vẫn không tha cố gặng hỏi: “Hôm nay anh bị sao thế, mặt mũi chán đời vậy?”



Hạ Vân Tỉnh mở cho mình một lon bia, đầu ngón tay thon thon móc vào chỗ mở ở bên trên, hơi cúi đầu xuống.

“Không phải chứ, bộ dạng này của anh làm em sợ quá?” Ninh Tiết Sơ cẩn thận nói, “Chẳng lẽ là vì… trên đường có chuyện gì?”

Trong đầu anh ta chợt nhú lên một suy nghĩ, lần trước anh ta có ý, nhắc nhở Biên Lê một chút, không biết có hiệu quả hay không. Ninh Tiết Sơ chưa bao giờ thấy Hạ Vân Tỉnh tiếp xúc với con gái, mà lão này lại hay qua lại với Biên Lê nhiều như vậy, vốn không hề bình thường.

Cho dù là ở trường quay hay là biểu hiện những lúc bình thường găp mặt đối phương, đều cho anh ta biết rằng mọi chuyện không hề đơn giản như thế.

Có điều, hình như chỉ có một mình anh ta là nhìn thấu, những người khác, kể cả là người của đôi bên đều hoàn toàn không phát hiện ra. Ninh Tiết Sơ cảm giác sự bùng nổ ưu việt trở về rồi, máu nóng sục sôi, anh ta luôn thấy như mình biết được một chuyện kinh khủng lắm.

Quả nhiên, Hạ Vân Tỉnh nghe được lời này, ngước mắt lên liếc anh ta, rốt cuộc cũng có phản ứng, giọng điệu lạnh nhạt: “Cậu rất rảnh nhỉ?”

Ninh Tiết Sơ thành thật trả lời: “Đúng vậy, Chân Nhân Tú của em quay xong rồi, mấy ngày nay em phải nuôi dưỡng lại da thịt mịn màng của mình, nên quả thật là rất rảnh rỗi.”

Hạ Vân Tỉnh không nói gì, ngẩng đầu nhấp một hớp bia, một tay tựa lên bệ bếp, bộ dạng thảnh thơi nhìn xa xa, nhưng thật ra thì ánh mắt anh không có điểm dừng, anh đang ngẩn người.

Ninh Tiết Sơ có chút không thể hiểu nổi con người này.

Lại nhìn bộ dạng kín như bưng của anh, không sợ chết lại hỏi thêm câu: “Chẳng lẽ, gần đây anh có xem livestream nào sao?”

Người bình thường không biết wechat của Hạ Vân Tỉnh, nhưng là một đồng đội cùng rèn luyện với anh trong ba năm, Ninh Tiết Sơ đã rất quen thuộc với tên wechat của anh.

Đêm nay Biên Lê lại đột kích bất ngờ, cô livestream ăn điểm tâm ngọt trên sân thượng nhà Đại Hùng.

Ninh Tiết Sơ đã lâu không để ý đến, hôm nay khó lắm mới có thời gian, liền nhấn vào xem giữa lúc đang livestream, thích thú xem được một hồi, rồi donate ít tiền.

Buổi livestream của Biên Lê muộn hơn ngày thường, cô giải thích rằng có chút chuyện, nên đi mua điểm tâm ngọt muộn, hy vọng mọi người bỏ qua cho.

Tất nhiên Ninh Tiết Sơ không để tâm, nhưng nhìn kỹ thì thấy không đúng lắm, lòng hiếu kỳ của anh đều bị đại quân đạn mạc (*) thu hút.

(*) Đạn mạc_弹幕: là một dạng video bình luận có những bình luận hiện thị trực tiếp trên video, được áp dụng trên Bilibili (B trạm)

Cái người có tiền thần bí X, trước đây mỗi lần xuất hiện là đập tiền, chỉ cần vén màn che ra thôi. Các fan đều hỏi cô tại sao hôm nay người thần bí X không đến, Biên Lê chỉ ngơ ngác hỏi ngược lại một câu: “Tại sao người ta phải đến?”

Nhìn cái dáng vẻ này, Ninh Tiết Sơ cũng không thể hiểu nổi hai con người này nữa. Chỉ là anh ta đoán X chính là Hạ Vân Tỉnh, nhưng có đúng hay không vẫn còn phải xác nhận.

Có điều buổi livestream hôm nay của Biên Lê quá dài, có một streamer nổi tiếng mở livestream, thế nên anh ta liền nhảy sang phòng livestream ấy.

Trong căn phòng, Hạ Vân Tỉnh nghe xong lời anh ta nói, cơ thể chỉ hơi khựng lại, không nhanh không chậm nói: “Không có.”

Gần đây quả thật là anh không có.

Ninh Tiết Sơ nói chuyện này, vẫn là nhắc nhở anh.

Nhìn cái điệu bộ như không liên quan gì đến mình của anh, Ninh Tiết Sơ vò đầu bứt tai một lúc: “Lão đại… thật ra… anh muốn ai, em cũng đồng ý hết, nhưng tính tình của anh không tốt lắm, nên sửa đi, rồi lại là ai kia.”

Anh ta có chút tình chị em, chính là kiểu không có sức chống cự với Biên Lê, bất tri bất giác đã muốn giữ của. Thấy Hạ Vân Tỉnh hữu tình vô ý trêu đùa cô em gái trong nhà, ban đầu ngoại trừ cái cảm giác bàng hoàng và không thể tin ra thì anh ta không còn tâm trạng nào khác.

Nhưng bình tĩnh lại, cẩn thận ngẫm lại về lão đại của bọn họ, cũng ít nói một chút, cũng không hiểu chuyện phong tình một chút. Nhưng bàn về phẩm hạnh, không cần phải chọn. Bàn tướng mạo, chỉ có một tiếng tuyệt vời. Bàn về gia thế, cái này tuy không tiết lộ với bên ngoài, nhưng e rồi sẽ có ngày nào đó bị đào ra. Bàn về tài lực, hằng năm phí bản quyền của anh luôn đứng ở top 3.



Đấy là còn chưa kể đến vai rộng, eo nhỏ, chân dài, rồi phương diện nào đó khụ khụ…nhìn kỹ thì hoàn toàn không có vấn đề gì!

Bây giờ con gái không phải thích kiểu trai đẹp như này ư, hình dung thế này được đấy nhỉ, đúng.

Bên ngoài lạnh lùng đến mức không có nhân duyên, bên trong loạn nở cả hoa.

Cái “bên trong kia”, chính là Tiểu Phì Phì được Ninh Tiết Sơ dốc lòng che chở.

Hạ Vân Tỉnh nhíu mày: “Gì mà người ấy, ăn nói cẩn thận.”

Ninh Tiết Sơ: “Anh không cần xấu hổ, em đều hiểu mà.”

Cái bộ dạng tiếp theo của anh ta, cộng thêm cái giọng điệu nghiêm trọng, như thể đột nhiên đưa ra quyết định gì trọng đại lắm. Hạ Vân Tỉnh lạnh nhạt liếc anh ta một cái rồi về thẳng phòng.

Sau khi rửa ráy, người Hạ Vân Tỉnh vẫn còn khô. Rõ ràng là đang mùa rét lạnh, chợt có một loại cảm xúc không thể giải thích nổi nảy nở, quấn quýt lấy đầu óc anh. Hết đợt sóng này đến đợt sóng khác như vỗ lên bờ, hết chìm lại nổi.

Cứ thế tránh né một lần, thì anh hơi khó kiểm soát được bản thân. Hạ Vân Tỉnh ngửa nửa người lên giường, tay đặt lên trước trán, đôi mắt khép hờ.

Trầm mặc một lúc, lòng anh thoáng nghĩ, rồi mở phần mềm Raccoon live ra. Ở đó anh chỉ đặc biệt chú ý đến một người, chỉ một người lặng lặng ở đó.

Sau khi Hạ Vân Tỉnh vào một chút, anh thấy trên đầu trang có một bình luận nóng, tiêu đề đỏ rực, rất dễ khiến người khác thấy.

Anh nheo mắt nhìn, phía trên là những đạn mạc mới nhất đang chuyển động---

“Livestream của Phì Phì sắp hết rồi, mà vị đại ca X thần bí của chúng ta còn chưa xuất hiện…”

“Không sao đâu Phì Phì, đừng buồn, còn có tụi mình che chở cho cậu!”

“Sắp kết thúc rồi, huhuhu thật không nỡ!”

Hạ Vân Tỉnh sau khi về mới chạm đến điện thoại, nhìn thấy mấy lời này, liền mở ngay phòng livestream của Biên Lê ra. Quả nhiên, tiểu cô nương vẫn còn đang livestream, đang đọc đạn mạc, lẩm bẩm nói.

“A? Đều hỏi về nhãn hiệu, đồ uống của mình ư?...Sao mọi người lại để ý đến cái này, hôm nay rõ ràng chủ đề mình livestream ăn uuống là đồ điểm tâm ngọt mà!!”

Hạ Vân Tỉnh nghe thế liền nhìn lên mặt bàn của cô, phía trên bày lên một đống, là cái mà anh nói bồi thường nước soda cho cô.

Biên Lê cầm lên, cẩn thận đưa cho mọi người nhìn: “Không phải mình quảng cáo đâu, đừng report mình đấy, ầy…thật ra là một người hàng xóm tốt bụng cho.”

Trên đạn mạc lại hỏi hàng xóm cô là ai, muốn đi làm quen một phát, Biên Lê giả ngu, vờ như không thấy gì.

“Được rồi, nói không chừng người ta là có chuyện ấy, thông cảm chút đi nào. Hơn nữa, mọi người rốt cuộc đến gặp mình! Hay là tới gặp anh ấy hử!”

Biên Lê cường điệu gọi vài fan hâm mộ, bảo họ đừng luyên thuyên mấy chuyện linh tinh.

Hàng xóm tốt bụng?

Hạ Vân Tỉnh nhẩm thầm trong lòng, rồi sau đó gửi thẳng mười cái tàu sân bay, còn gửi thêm một câu.

“Tất nhiên là tới gặp em.”