[Ngôn Tình] Cưng Chiều

Chương 57




Dung Hoan lo lắng đi qua đi lại trong phòng khách phía dưới lầu, cô nhìn lên cửa phòng làm việc đóng chặt trên lầu kia, trong lòng cảm thấy như có hàng ngàn con kiến đang bò, ngực vừa khó chịu vừa rối loạn.

Ông nội sẽ mắng chú Phó sao? Hay là hai người họ sẽ gây nhau vì cô...

Cô không dám nghĩ nhiều, nhưng lại không khống chế được bản thân mình.

Vào lúc này, cửa phòng mở ra, Phó Tư Diễn xuất hiện trong tầm mắt cô.

Cô lập tức chạy nhanh lên lầu, chạy đến trước mặt anh: "Tư Diễn, ông nội và anh, hai người nói gì thế..."

Anh giơ tay lên xoa xoa đầu cô gái nhỏ, khóe miệng cong lên nụ cười: "Lo lắng thế làm gì?"

Anh kéo cô xuống lầu, dịu dàng an ủi: "Anh nói hết rồi, Hoan Hoan đừng lo, anh sẽ xử lý tốt thôi."

"Thế ông nội---"

"Ông ấy nói muốn nghỉ ngơi, sẽ ăn cơm trưa trễ một chút. Em ngoan ngoãn ăn cơm trước đi, nhé?"

"... Được."

-

Sau khi ăn cơm trưa xong, trong lòng Dung Hoan vẫn thấy lo lắng, nên cô gọi điện cho Hề Phán, kể lại chuyện này cho cô ấy nghe, Hề Phán nói: "Hay là cậu tìm thời gian thích hợp đến nói với ông nội cậu một chút? Dùng khổ nhục kế gì đấy, ông nội cậu thương cậu như thế, chắc chắn không thể kiên quyết ngăn cản cậu và chú cậu ở bên nhau đâu."

Dung Hoan cũng cảm thấy thế, không nên để cho Phó Tư Diễn một mình gánh vác mọi chuyện, dù có thế nào cô cũng phải làm chút gì đấy.

Vì thế một lát sau, cô bưng thức ăn đến gõ cửa phòng làm việc.

Bên trong truyền ra giọng nói nghe có chút mệt mỏi, cô đẩy cửa vào, thấy Dung Khang Đạt đang nhắm mắt im lặng suy nghĩ, ngón tay vuốt ve đầu rồng trên cây gậy.

Cô để thức ăn ở trước bàn làm việc, nhỏ giọng gọi: "Ông nội."

Dung Khang Đạt mở mắt ra, Dung Hoan nói: "Ông không thể không ăn cơm trưa được, ăn trước một chút được không ạ?"

Dung Khang Đạt nhìn cô, một hồi lâu sau lại thở dài một tiếng: "Hoan Hoan."

Trong giọng nói của ông bao gồm cả chút chua xót và bất lực, lập tức khiến khóe mắt Dung Hoan nóng bừng lên, cô đi đến, cầm lấy tay ông nội, giọng nghẹn ngào nói: "Ông nội, cháu sai rồi, là cháu không nghe lời ông. Nhưng mà cháu... thật sự rất thích chú Phó, cháu muốn cùng chú ấy ở bên nhau, dù nhiều năm qua rồi nhưng cháu vẫn không thể quên được chú ấy.

Chú Phó đối với cháu rất tốt, mặc dù lớn hơn cháu rất nhiều tuổi, nhưng ở bên cạnh chú ấy khiến cháu cực kỳ vui vẻ, cháu cảm thấy nếu như bỏ lỡ... Thì sẽ không còn gặp được người khiến cháu thích như thế nữa."

Cô ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn ông, giọng cầu khẩn nói: "Ông nội, ông đừng nóng giận có được không ạ?"

Dung Khang Đạt nhìn cô, lửa giận trong lòng cũng đã bị mấy giọt nước mắt này dập tắt, lòng bàn tay đầy nếp nhăn xoa vệt nước mắt trên mặt cô: "Cháu gái ngốc này, chuyện này có gì hay mà khóc chứ..."

Dung Khang Đạt là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô, cô không muốn hôn nhân của cô không có được lời chúc phúc từ ông. Mà trong trái tim già nua của ông cụ đã mất đứa con trai của mình, thì Dung Hoan chính là người thân ruột thịt duy nhất trên thế giới này của ông, là một nỗi đau lớn.

"Lúc đó ông nội cảm thấy tuổi cháu còn nhỏ, chưa phân biệt rõ tình cảm nam nữ sợ cháu sẽ phải chịu tủi thân."

"Cháu phân biệt rõ..."

Dung Khang Đạt gật đầu, lộ ra nếp nhăn ở vùng thái dương nói: "Ông nội biết Hoan Hoan đã lớn rồi, có một số việc ông nội không thể xen vào được nữa. Nếu hai đứa đã bên nhau rồi, ông cũng không thể chia rẽ hai đứa nữa..."

Dung Hoan ngẩn ra: "Ông nội, ông đồng ý sao?!"

"Ông có thể không đồng ý được sao?" Thật ra thì lúc nãy khi Phó Tư Diễn nói chuyện với ông, Dung Khang Đạt đã hoàn toàn nhìn thấy rõ thái độ của hai người đối với việc này rồi. Đây cũng là chuyện không phải không thể đồng ý.

Mà ông cụ quả thật cũng phát hiện được, Phó Tư Diễn đối với Dung Hoan rất nghiêm túc, dựa vào sự hiểu biết của ông đối với Phó Tư Diễn từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, Dung Khang Đạt cũng rất yên tâm khi giao Dung Hoan cho anh.

Cô vui vẻ ôm lấy ông: "Ông nội, ông là tốt nhất!"

"Kêu Phó Tư Diễn vào đây." Ông nói.

Cô gật đầu một cái, rồi lập tức đi tìm Phó Tư Diễn, hai người trở về phòng làm việc, mặc dù sắc mặt của Dung Khang Đạt vẫn còn nặng nề, nhưng vẫn nhìn Phó Tư Diễn nói: "Nếu cháu không chăm sóc Hoan Hoan cẩn thận, bác sẽ tới hỏi tội cháu."

"Bác Dung mong bác yên tâm."

Hai người nhìn nhau rồi cười.

-

Dung Hoan cũng không biết chuyện này lại dễ giải quyết như thế, cô cảm thấy cả người vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng đặt xuống được. Buổi tối cơm nước xong, Dung Hoan và Phó Tư Diễn tiếp tục ở lại biệt thự.

Hơn mười giờ tối, Dung Hoan mang sữa bò nóng đến phòng Phó Tư Diễn.

Vừa mở cửa ra, thấy anh vừa mới tắm xong, dáng người hoàn hảo hiện ra trước mặt cô, cô nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác, miệng thì ấp a ấp úng nói: "Sữa bò... Giúp anh ngủ ngon đấy."

Anh cong môi cười, một tay nhận lấy sữa bò, một tay khác ôm lấy eo cô kéo cô vào phòng, đè cô dựa vào cửa nói: "Uống sữa tươi làm gì? Em còn giúp ngủ ngon hơn."

Anh cúi đầu cắn môi cô, tỉ mỉ thưởng thức cánh môi của cô, mùi bạc hà thoang thoảng tản ra từ răng cô.

Cô đỏ mặt đẩy anh ra: "Em phải về..."

"Về đâu?" Anh đặt ly sữa bò lên bàn, ôm lấy cô ném lên giường: "Tối nay ở đây."

"Không được!" Mặt cô đỏ bừng lên: "Đâu có ở nhà đâu, ông nội..."

"Em cảm thấy bây giờ ông ấy sẽ quản lý chuyện này sao?"

Dung Hoan bị nụ hôn của anh làm cho mất bình tĩnh, vòng tay ôm lấy eo anh, ai ngờ nghe thấy anh "shzzz" một tiếng nho nhỏ, rồi sau đó cô mò đến bên hông anh thì thấy đã sưng lên, lập tức cúi đầu kiểm tra: "Eo anh sao thế này?"

Dưới ánh đèn hiện lên một mảnh bầm tím trên eo anh, cô cau mày nói: "Chuyện gì xảy ra thế này?!"

Anh tắt đèn không để cô nhìn thấy nữa, cười ôm lấy cô: "Không sao đâu cục cưng à."

Cô bị thái độ này của anh làm cho vừa lo lắng vừa tức giận, cuối cùng Phó Tư Diễn không thể làm gì khác đành phải nói thật cho cô biết: "... Ông nội đánh hai cái, giải tỏa cảm xúc, đây là chuyện tốt."

"Có phải rất đau không..." Cô đau lòng chết mất, cô nói muốn đi lấy thuốc thoa cho anh, Phó Tư Diễn không thể lay chuyển được cô, chỉ chỉ ngăn kéo, cô cầm chai dầu xoa bóp ra.

Cô thoa thuốc anh anh, giúp anh xoa n.ắn, miệng không ngừng nói: "Chuyện thế này cũng chẳng nói cho em."

"Nói để em lo lắng sao?"

Cô bĩu môi, anh vươn tay sang chọc chọc mặt cô nói: "Được rồi, sau này cho dù anh có bị gì, cũng sẽ báo cáo với em đầu tiên."

Thoa xong thuốc, cô nói anh nằm yên đừng lộn xộn, giọng anh còn mang theo chút tủi thân: "Anh muốn ôm em."

Cô ngạc nhiên một chút, rồi nằm xuống bên cạnh anh, sau đó xoay người chủ động ôm lấy anh: "Thế này được chưa?"

"Ừ, tốt lắm." Anh mỉm cười nói.

Anh kéo lấy bả vai cô, ngủ cùng với cô.

-

Sáng sớm hôm sau, Dung Hoan và Phó Tư Diễn thức dậy rồi cùng nhau xuống lầu, Dung Khang Đạt đã ngồi dưới phòng ăn ăn sáng rồi.

Ông cụ nhìn thấy hai người, thôi không nhìn nữa ho khan một tiếng, sắc mặt Dung Hoan nóng bừng lên, xong rồi chắc chắn ông nội biết rồi...

"Ông nội, chào buổi sáng ạ."

Dung Khang Đạt chỉ chỗ nói: "Ngồi xuống ăn sáng đi."

Dung Hoan và Phó Tư Diễn ngồi đối diện nhau, cô vùi đầu vào ăn sáng, một lát sau trước mặt là một trái trứng đã được lột vỏ sẵn, cô ngẩng đầu nhìn Phó Tư Diễn: "Ăn đi."

"À."

Cô cắn một miếng thật to, bên tai truyền đến giọng nói của đàn ông: "Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn."

Dung Khang Đạt yên lặng không nói gì nhìn hai người nói qua nói lại, kìm nén khóe miệng đang muốn cong lên. Hồi lâu sau, ông mới trầm giọng nói: "Hai đứa đấy, cũng đừng làm ra mấy chuyện xằng bậy gì đấy."

Dung Hoan nhìn ông với vẻ khó hiểu.

Mặt ông cụ có chút vi diệu nói: "Buổi tối."

"Khụ khụ khụ..." Dung Hoan xém chút nữa đã bị sặc sữa bò nói: "Ông nội ông nói bậy bạ gì thế!"

Phó Tư Diễn mỉm cười giải thích: "Bác hiểu lầm Dung Hoan rồi, tối hôm qua Hoan Hoan chỉ vô tình ngủ ở phòng cháu thôi."

Dung Hoan:??? Chú thật biết cách nói chuyện ha.

"Mấy đứa trẻ tuổi các cháu còn muốn gạt ông à? Nếu thật sự muốn làm một vài chuyện gì đấy thì cũng phải đợi kết hôn trước rồi nói sau."

Dung Hoan:...

-

Suốt cả bữa ăn, Dung Hoan cảm giác mặt muốn chôn sâu vào dĩa rồi, sau khi Dung Khang Đạt lên lầu, cô trừng mắt nhìn Phó Tư Diễn một cái, trong mắt như muốn nói: "Sau này anh đừng có mơ mà dụ em đến phòng của anh nữa, không có cửa đâu!

Cô đứng dậy, mang dĩa thức ăn đến bồn rửa chén, Phó Tư Diễn từ sau bước đến, hai tay chống hai bên người cô, bao vây cô giữa anh và bồn rửa chén.

"Này..."

"Hoan Hoan, hôm nay còn chưa có nụ hôn chào buổi sáng đâu đấy."

Cô đánh anh, giọng hờn dỗi nói: "Không cho anh."

Anh cong người tự chủ động hôn lên môi cô, sau đó cười nói: "Không sao tự anh làm được."

"Sau này ở nhà, chúng ta ngủ phòng riêng đi, nghe không."

"Em không ôm anh, anh ngủ không được." Vẻ mặt anh như kiểu đang nói lý chẳng sợ gì.

"..."

Dung Hoan phát hiện mình thật sự không thể cãi lại anh, cho dù trước kia với quan hệ chú cháu hay bây giờ đã là bạn trai bạn gái, anh cũng luôn là người chiếm vị trí chủ đạo.

Anh xoa xoa mặt cô: "Hôm nay em ngoan ngoãn ở nhà nhé, anh đến DC một chuyến, để họp."

"Thế khi nào anh về?"

"Sẽ tranh thủ về trước lúc ăn cơm tối."

Sau khi Phó Tư Diễn đi, Dung Hoan ở nhà vừa luyện đàn vừa đợi, lúc xế chiều có khách đến nhà. Có một chủ tịch tập đoàn xây dựng tới nhà trước tiên là hỏi thăm sức khỏe của Dung Khang Đạt, còn mang theo cháu ngoại gái của mình đến.

Dung Khang Đạt từ trên lầu đi xuống, vội vàng bắt tay với người chủ tịch này: "Ông Lưu sao hôm nay lại đến đây thế, không phải trước đó ông còn nói mình bị thương ở chân sao?"

"Ôi trời tốt hơn nhiều rồi, hôm nay tôi đến để thăm ông chút đó mà." Ông Lưu đẩy cháu gái mình về phía trước: "Con bé này chính là cháu ngoại tôi, Lam Duẫn. Người này chính là ông Dung - người mà ông đã nói với cháu."

"Chào ông Dung ạ, cháu tên là Lưu Lam Duẫn, ông cứ gọi Lam Duẫn là được rồi ạ." Lưu Lam Duẫn vươn cánh tay để bên cạnh ra, đôi môi đỏ mọng mấp máy.

Dung Khang Đạt cười dịu dàng: "Thật xinh đẹp, nét mặt rất giống ông nội cháu đấy ha ha. Nào nào nào, ngồi xuống trước đã."

Ông cụ Lưu kiêu ngạo nhìn Dung Khang Đạt nói cháu ngoại của ông ấy đang đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc của công ty, tuổi còn trẻ đã phải thay ông ấy chịu trách nhiệm với nhiều phòng ban rồi. Lưu Lam Duẫn thật sự là tuổi trẻ tài cao, dáng người thanh cao động lòng người, lại rất có tài quản lý.

"Đúng là hậu sinh khả úy nha." Dung Khang Đạt gật đầu.

"Cháu gái ông không phải vừa từ nước ngoài trở về sao, con bé đang làm gì thế."

"À, con bé đàn piano."

"Là người nghệ thuật à."

Hai ông cụ nói chuyện rất sôi nổi, dì Tĩnh đưa trà đến, Dung Khang Đạt nói bà ấy lên lầu gọi Dung Hoan xuống.

Ông Lưu nói: "Cháu gái ông ở nhà à, thế cậu Phó đâu rồi?"

"Nó ở công ty."

Sau đó, ông Lưu lại hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến Phó Tư Diễn, biết Phó Tư Diễn cũng thích đầu tư, ông ấy xúc động nói: "Lam Duẫn cũng thế, Lam Duẫn cũng rất thích đầu tư, hai người còn rất nhiều sở thích chung nữa đấy."

Dung Khang Đạt nhanh chóng nhận ra hướng đi của câu chuyện không đúng, bạn cũ của ông là muốn đến để cho cháu ngoại... xem mắt à?

Lúc này Dung Hoan từ trên lầu đi xuống, Dung Hoan chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống cạnh ông cụ.

Ông Lưu nói một hồi, rồi vỗ tay Lưu Lam Duẫn, rồi nhìn Dung Khang Đạt cười nói: "Ông Dung này, tôi không nói vòng vo với ông nữa, tôi nói thẳng vậy. Duẫn Duẫn nhà tôi cực kỳ ưu tú, mắt nhìn người cũng rất cao. Tôi thấy Tư Diễn nhà ông cũng rất thích hợp, hay là để hai đứa nhỏ quen biết một chút, được không?"

Dung Khang Đạt: "..."

Dung Hoan: "???"

Dung Khang Đạt ho khan hai tiếng: "Cái này..."

Ông còn chưa nói hết câu, ngoài huyền quan đã truyền đến tiếng động, có người đẩy cửa vào, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn ra ngoài, lại là Phó Tư Diễn.

Áo khoác len với hai hàng cúc màu đen tinh xảo, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, ánh mắt quét qua là lạnh lùng mà lãnh đạm.

Dung Hoan không ngờ anh về sớm như thế!

Phó Tư Diễn đi đến, ánh mắt ông Lưu tỏa sáng: "Đây chính là Tư Diễn sao?" Ánh mắt ông ấy như đang hỏi: Đây chính là cháu rể tương lai của tôi sao?

"Đúng thế, Tư Diễn nhanh đến giới thiệu chút nào."

Lưu Lam Duẫn bắt tay với Phó Tư Diễn, sắc mặt đã đỏ bừng lên, ông Lưu ngồi bên cạnh cười chọc: "Nhìn Duẫn Duẫn này, mới bắt tay một chút đã xấu hổ thế rồi."

Phó Tư Diễn nghe được hàm ý sâu trong câu nói này, nhíu mày, nhìn sang Dung Khang Đạt.

Dung Khang Đạt: Bác không biết bác thật sự vô tội đấy.

Phó Tư Diễn bắt tay xong, đi đến chỗ Dung Hoan, đưa hộp bánh ngọt trong tay cho cô, xoa đầu cô nói: "Tối hôm qua em nói với anh muốn ăn, đúng không?"

"Hì hì."

Anh xoa đầu cô, nắm lấy tay cô, xoay người nhìn hai ông cháu của Lưu thị nói: "Xin lỗi không tiếp chuyện được ạ, tôi phải cùng bạn gái mình ăn bánh ngọt rồi."

Ông Lưu, Lưu Lam Duẫn: "??!!"