Đi bộ theo nam tử trong núi hơn hai canh giờ, cuối cùng, thật sự bị cảm giác nhàm chán đè nén đếm nhẫn nhịn không nổi nữa lại thêm đường núi gập ghềnh, Tống Ngâm Tuyết quát to một tiếng, lại chơi trò ăn vạ ngồi trên mặt đất không chịu đi!
“Không được, ta đi không nổi nữa! Ta muốn nghỉ ngơi!”Ngồi xổm xuống, dứt khoát nói, Tống Ngâm Tuyết lúc này, cũng không thèm để ý bộ dạng tiêu sái phong lưu của mình, hai mắt buồn bực trừng nam tử, làm mặt xấu.Đương nhiên, với thân thủ của Tống Ngâm Tuyết, muốn nàng đi đoạn đường như vậy, căn bản chính là đơn giản như một bữa ăn sáng mà thôi!Nhưng mà, trời sinh tính tình nàng thích lăn qua lăn lại gây khó dễ , giờ phút này tuyệt đối sẽ không nguyện ý ngoan ngoãn đi như vậy! Bởi vì như vậy, sẽ biểu hiện ra nàng không giống người thường nha! Còn nữa, hôm nay trong mắt nam tử này, chiêu thức nàng mặc dù tốt, nhưng nội lực lại cực kém! Nếu quả thật không cẩn thận thể hiện ra sự cường hãn của mình, đây không phải là tự dưng làm cho người ta hoài nghi sao? Cho nên không chịu! Không chịu đi! Kiên quyết không chịu!“Mới đi một đoạn đã đi không nổi rồi sau?” Rất hiếm có, nam tử vốn giữ chữ như giữ vàng, ít nói ít lời này thấy Tống Ngâm Tuyết như thế, lại trong trẻo nhưng lạnh lùng quay đầu lại, vẻ mặt có vẻ không vui mở miệng hỏi.“Ta không có nội lực! Đương nhiên không thể so với ngươi a!” Tức giận tợn trắng mắt liếc nhìn nam tử, bộ dáng còn ra vẻ rất hung hãn! Tống Ngâm Tuyết lúc này, đơn giản đặt mông ngồi dưới đất, hai tay không ngừng đấm hai cái đùi của mình.“Ai, ngươi cũng ngồi a? Chúng ta nghỉ ngơi một chút lại đi!” Cứ như mình là lão đại chỉ huy người khác.Thấy vậy, nam tử đầu tiên là khẽ nhíu đôi mày tuấn mỹ, tựa hồ có chút suy tư, sau đó giương mắt nhìn trời một chút, tiếp theo từ trong ngực móc ra một khối khăn, chậm rãi trải trên mặt đất, cả người lập tức ngồi lên.“A?”Trợn mắt há hốc mồm! Quả thực là trợn mắt há hốc mồm!Khi Tống Ngâm Tuyết mắt trừng lớn, một bộ dạng không dám tin nhìn nam tử thản nhiên ngồi trên cái khăn, khóe miệng của nàng, tựa hồ có chút run rẩy không thể nhận ra. A, sát thủ mua bán mạng người thấy máu như ăn cơm bữa, cư nhiên còn là một kẻ siêu cấp thích sạch sẽ? Chuyện này có quá châm chọc không?Không nói gì nhìn nam tử, nhìn cái khuôn mặt tuấn mỹ kia, ngoại trừ trong trẻo nhưng lạnh lùng thì không có bất luận cái biểu lộ gì nữa, Tống Ngâm Tuyết lắc đầu, trong nội tâm thở dài. Ai, một đứa trẻ thật tốt? Nhưng lại có cái bệnh quái đản này!Giương mắt cẩn thận dò xét, trong nội tâm không ngừng tán thưởng.Ừm! Nếu bỏ cái bệnh kỳ quái này, đơn thuần chỉ xét tướng mạo, nam tử trước mắt, tuyệt đối không thua bất kỳ một tên nào trong vương phủ trước kia! Thậm chí vì trên người hắn có một loại cảm giác lạnh nhạt tự nhiên trời sinh, khiến cả người hắn thoạt nhìn tạo ra cảm giác xa cách và thần bí, cho nên về hình thể, nói tóm lại so sánh với mấy tên kia còn hơn một chút!Ha ha, thật sự là không thể tưởng tượng được a, mỹ nam anh tuấn lạnh lùng, rõ ràng lại thích sạch sẽ! Trong mắt, đã tràn ngập ý cười, Tống Ngâm Tuyết lúc này, nhìn mặt bên tuấn mỹ của nam tử, cùng đường cong hoàn mỹ không một tì vết , trên miệng, không khỏi khẽ cười nói:“Này , ta gọi là Mạc Doãn!Ngươi tên gì?”Mạc Doãn!”Mạc” —— lấy từ họ mẫu thân của Nhữ Dương quận chúa ( Mạc Ngọc ) , “Doãn” cùng âm với Ngâm, làm tên, hôm nay hai chữ Mạc Doãn này, chính là tên giả dùng để lừa bịp người ngoài của Tống Ngâm Tuyết!“Này, ngươi tên gì? Cũng không thể cứ để cho ta ‘ này này ’ gọi ngươi mãi a!” Nháy mắt, nở nụ cười nhìn hắn. Nói thật, Tống Ngâm Tuyết lúc này, đối với nam tử trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng thích sạch sẽ trước mắt này, trong lòng tràn đầy hứng thú, không ngại trêu chọc hắn chơi!“Tịch Mặc Lương!” Ngắn gọn, thật không có một lời nói dư thừa, nam tử lạnh lùng mở miệng, ánh mắt không khỏi chuyển sang chỗ khác, không nhìn tới vẻ mặt sáng lạng của Tống Ngâm Tuyết.“Hử?” Vốn chỉ muốn trêu chọc hắn, không phải thật sự muốn biết tên của hắn, dù sao theo biểu hiện của hắn lúc trước, không giống như là nguyện ý đem chi tiết tên họ bẩm báo cho người khác, nhưng ai ngờ hắn lại ——”Ngươi là Tịch Mặc Lương?” Mở to cặp mắt vui vẻ, Tống Ngâm Tuyết trêu chọc mà nói: “Ai? Lúc trước ta hỏi tên ngươi, ngươi đều lạnh lùng xa cách, làm hại ta nghĩ ngươi vĩnh viễn sẽ không nói cho ta biết chứ! Tại sao hiện tại. . . . . .”Trêu chọc mà nói, cộng thêm thần sắc khiêu khích, Tống Ngâm Tuyết quyết định tiếp tục trêu chọc hắn, chính là lúc này, Tịch Mặc Lương tựa hồ không có một chút phản ứng, mặt lạnh, bộ dạng đương nhiên mở miệng nói: “Lần trước ngươi nói không phải tên thật, cho nên ta cũng không cần phải nói cho ngươi biết!” “A! Vậy bây giờ sao ngươi lại biết ta nói tên thật?” Nhếch mày, vẻ mặt chế nhạo, trong lòng Tống Ngâm Tuyết thật không ngờ, thì ra nam nhân mặt ngoài lãnh khốc, nói không nhiều lắm này, lại là tên già mồm cãi láo như vậy!“Trực giác!” Lại giải thích bằng hai chữ đơn giản. Tịch Mặc Lương lúc này, đối mặt với sự châm chọc của Tống Ngâm Tuyết thì hắn biểu hiện muốn giải quyết cho xong nợ, vô cùng bình thản! Đương nhiên, bình thản không phải vì hắn tu dưỡng tốt, mà hắn căn bản là lười nói.“Lại là trực giác? Ta phát hiện đường đường là đại nam nhân tại sao cứ như nữ nhân nói chuyện trực giác!” Cho tới bây giờ cũng chưa từng đụng phải loại người như vậy, Tống Ngâm Tuyết cảm thấy mới lạ, trong nội tâm cũng không nhịn được tăng thêmvài phần nghiền ngẫm, nhiều thêm vài phần hào hứng.Nàng biết đại danh Tịch Mặc Lương hắn, thiên hạ đệ nhất sát thủ, lãnh khốc, ít nói, tuấn mỹ phi phàm! Đối với việc làm ăn, luôn luôn hoặc là không tiếp, đã tiếp nhận tuyệt đối sẽ không thất thủ!Hơn nữa nghe nói hắn có một điểm cổ quái, đó là, tuy hắn không tranh danh, không quan tâm cách nhìn cùng đánh giá của bất luận kẻ nào đối với mình, nhưng hắn đối với tiền, nhưng lại phi thường chấp nhất!Đương nhiên, tiền này, cũng không phải thể hiện bản thân hắn tham tiền tài, mà là nói rõ sự lạnh lùng cùng coi trọng thù lao của hắn! Bởi vì Tịch Mặc Lương hắn, cũng không mua bán lỗ vốn! Là của hắn, chính là của hắn, hắn nhất định phải lấy được! Mà đối với thứ không phải của hắn, thì hắn chẳng thèm ngó tới!Chính là bởi vì chấp nhất với tiền thù lao, đã khiến hắn chưa bao giờ thất thủ, mà chính là vì hắn chưa từng thất thủ, cũng cam đoan hắn luôn luôn nhận được tiền thù lao!Toàn bộ đều làm việc bằng trực giác, cái nào giá cao, hắn tiếp cái đó! Đây là phong cách làm việc trước sau như một của Tịch Mặc Lương! Cho nên kim bài thiên hạ đệ nhất sát thủ này, theo đạo lý mà nói, cũng không phải hư danh!Ha ha, không thể tưởng tượng được Tư Đồ lão tặc, lần này chịu mất một số tiền lớn như vậy vì phương thuốc? Thật đúng là không phải dễ dàng a! Tống Ngâm Tuyết cử động tròng mắt nhìn nhìn, vui vẻ nói: ” Cả nhà Hàn gia không phải ta giết, là do Tư Đồ lão tặc giết!” “Là ai giết không quan hệ đến ta. Ta chỉ lấy tiền thù lao của ta thôi!”Quả nhiên! Tống Ngâm Tuyết thử nói, liền nghe được câu trả lời không ngoài dự liệu của Tịch Mặc Lương. Tống Ngâm Tuyết không nói gì cong cong khóe môi, nói: “Ngươi thật đúng là thẳng thắn!” “Ngươi nói nhiều quá!” Lạnh lùng quay đầu lại, Tịch Mặc Lương thẳng tắp nhìn Tống Ngâm Tuyết nét mặt tươi cười như hoa, tướng mạo tuấn tú bất phàm, nhưng chung quy vẫn mơ hồ lộ ra sự thanh tú của nữ tử, hai đạo mày kiếm đẹp mắt không khỏi nhíu lại một chỗ.“Này , ngươi nói cái gì!”Bất mãn với lời nói của Tịch Mặc Lương, Tống Ngâm Tuyết trừng mắt hỏi lại, chính là không để nàng nhiều lời thêm, Tịch Mặc Lương trực tiếp đứng dậy, bắt đầu ưu nhã thu hồi cái khăn trên mặt đất.” Nghỉ ngơi cũng đủ rồi, nên đi thôi!” Đứng lên, thu khăn vào trong ngực, Tịch Mặc Lương lạnh lùng nói. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết chưa từng bị người khác không đếm xỉa như vậy, lập tức không vui nhặn mặt, bất mãn: “Này, Tiểu Lương Lương, ta còn chưa nghỉ ngơi đủ!” “Câm miệng!”Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết không biết sống chết kêu “Tiểu Lương Lương”, đầu lông mày Tịch Mặc Lương lại có chút không tự chủ được mà co lại. Hắn phụng phịu, chống lại khuôn mặt tươi cười vô cùng đáng đánh đòn trước mắt, hắn lạnh lùng tiến lên, một tay lấy vỏ kiếm để trên cổ Tống Ngâm Tuyết nói: “Chớ để cho ta nghe đến cái tên này nữa, nếu không. . . . . .”“Được, được, được! Ta không gọi là được chứ gì?” Một tay dùng cây quạt đẩy vỏ kiếm ra, Tống Ngâm Tuyết đứng lên vẻ mặt cười cười bất đắc dĩ, lập tức nàng lắc đầu, trừng mắt nhìn Tịch Mặc Lương thấp giọng nói thầm: “Này, đừng có xúc động được không! Đao kiếm không có mắt, nhỡ không cẩn thận lại làm ta bị thương!”Trong lời nói của Tống Ngâm Tuyết là uy hiếp ngược lại, bảo hắn đừng có kiêu ngạo với mình như vậy, chú ý mình mà có chuyện gì hắn sẽ không có tiền mà cầm! Chính là nghe vậy, Tịch Mặc Lương vẫn bình thản không thèm động đậy, hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn, tiếp đó chuyển hướng, không nói một lời đi thẳng về phía trước.“Haiii! Nhìn thì cũng đẹp trai, kết quả lại là kẻ chán ngắt không biết khôi hài là gì! Tên Tiểu Lương Lương thật dễ nghe a? Vậy mà không chịu! Chẳng lẽ muốn ta gọi ngươi là Tiểu Mặc Mặc chắc? Thật là!”Nói thầm, vừa đi vừa lầm bầm, lúc này Tống Ngâm Tuyết không có phát hiện, phía trước nàng, trên gương mặt tuấn mỹ phi phàm của Tịch Mặc Lương, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, đã biến thành càng thêm lạnh lùng.. . . . . . Cứ như vậy, Tống Ngâm Tuyết một đường nói thầm còn Tịch Mặc Lương một đường trong trẻo nhưng lạnh lùng, bất giác màn đêm đã buông xuống.“Ai nha, sắc trời đã tối, ta muốn nghỉ ngơi! Chúng ta tìm chỗ nghỉ qua đêm a!” Dứt lời la hét muốn nghỉ ngơi, Tống Ngâm Tuyết lúc này, dùng đôi mắt tinh nghịch đánh giá bốn phía, tìm kiếm mọi nơi một chỗ có thể nghỉ qua đêm.Thấy vậy, Tịch Mặc Lương hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn trời nói: “Đi thêm chốc lát, phía trước có một cái khách điếm.” “Hả? Có khách sđiếm? Vậy được a, chúng ta đi nhanh đi!”Thoáng cái giống như tinh thần tỉnh táo lại, Tống Ngâm Tuyết vừa nghe nói phía trước có khách điếm, tất nhiên là lòng tràn đầy vui sướng chạy lên phía trước.Kỳ thật, nàng cũng không phải không biết là phía trước có khách điếm, chỉ là cố ý muốn đùa giỡn Tịch Mặc Lương! Nam tử thích sạch sẽ như hắn vậy, nếu muốn hắn đóng quân dã ngoại bên ngoài, chỉ sợ sẽ rất là khó khăn a!Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tịch Mặc Lương bởi vì vừa rồi đề nghị của mình mà hiện lên một tia chán ghét, Tống Ngâm Tuyết tâm tình rất tốt cười cười, tiếp đó đi lên phía trước.“Lão bản, mang rượu và thức ăn tốt nhất lên đây!” Vào khách điếm, còn chưa ngồi xuống, Tống Ngâm Tuyết liền căng yết hầu hướng chủ quán hô. “Dạ, Dạ! đến ngay! Đến ngay!” Vừa thấy hai công tử tuấn tú phi phàm đi vào, điếm lão bản lập tức tiến lên thân thiện nghênh đón.“Đồ ăn tùy tiện là được! Nhưng sương phòng, chuẩn bị cho chúng ta một gian tốt nhất!” Bước vào cánh cửa, Tịch Mặc Lương mặt không biểu tình lạnh lùng nói với điếm lão bản, tiếp đó, liền lập tức tìm cái bàn ngồi xuống.Vừa nghe Tịch Mặc Lương yêu cầu như thế, điếm lão bản cũng không nói gì nữa, trực tiếp hiểu ý xoay ngườiđi an bài.Bên cạnh, Tống Ngâm Tuyết cau mày bất mãn nói: “Tại sao đồ ăn lại tùy tiện? Đi một ngày rồi, ta sắp đói chết! Còn nữa, tại sao chỉ một gian phòng? Ta không có thói quen ngủ chung với người khác!”Liên tiếp phát tiết, Tịch Mặc Lương nghe xong nhíu mày. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết, không nói gì thêm, chỉ khi chủ quán tiến đến hồi báo gian phòng cùng nước ấm đều đã chuẩn bị xong thì hắn lắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Tống Ngâm Tuyết, lập tức đứng dậy. “Đem đồ ăn đến trong phòng đi!”Lạnh lùng vứt xuống một câu, lôi kéo Tống Ngâm Tuyết đi lên lầu, đẩy cửa phòng ra, kéo nàng đến bên cạnh bàn, Tịch Mặc Lương lập tức nhấc áo lên ngồi xuống.“Ngươi muốn cùng ta ở chung một gian phòng thật a?” Ngồi xuống theo, sau khi chủ quán đem đồ ăn lên, Tống Ngâm Tuyết vừa ăn, vừa không ngừng hỏi.“Là ngươi ở chung một phòng với ta!” không vui lên tiếng sửa quan hệ lại chủ và khách , Tịch Mặc Lương lạnh lùng ăn cơm. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười cười nói: “Được rồi, bất kể là ai ở chung phòng với ai? Nhưng kết quả đều là hai chúng ta phải ngủ chung! Ta rất không đồng ý! Bản công tử ta tuy nói là bị ngươi bắt, nhưng cũng không thể vì thế mà mất danh tiết!”Ngẩng đầu lên, đúng lý hợp tình nói, lúc này, Tịch Mặc Lương thấy Tống Ngâm Tuyết như vậy, trên khuôn mặt tuấn tú mơ hồ hiện lên một tia buồn bực.“Ngươi là nam tử!” “Nam tử thì sao? Nam tử cũng có danh tiết!” Ăn sạch miếng cơm cuối cùng, đẩy bát đũa ra, nàng thẳng thắn sắm vai kẻ vô lại.Thấy vậy, Tịch Mặc Lương mặt lạnh, quyết định không để ý tới nữa, hắn xoay người, sau khi phân phó chủ quán dọn bát đũa, lại bảo hắn đưa nước ấm tới, để tắm rửa một phen.“Ngươi muốn tắm rửa sao?” Nhếch mày, ngồi trên giường, nhìn chằm chằm Tịch Mặc Lương chậm rãi cởi bỏ y phục trước thùng tắm, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt nghiền ngẫm nói.Đương nhiên, chính cô ta nhất định sẽ không chú ý chuyện miễn phí thưởng thức mỹ nam tắm rửa, chính là không biết sau này Tịch Mặc Lương biết mình đã từng hành động vô cùng vĩ đại như vậy, có buồn bực vì lỗ vốn hay không. “Chậc chậc! Thân hình của ngươi thật đúng là không tệ!” Mắt thấy Tịch Mặc Lương thích sạch sẽ, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi từng kiện từng kiện cởi bỏ y phục của mình, lộ ra dáng người trơn bóng thon dài cùng lồng ngực đẹp đẽ rắn chắc, con mắt Tống Ngâm Tuyết không khỏi có chút sững sờ, gương mặt cũng hơi ửng đỏ.Dù sao, dù sao nàng cũng là xử nữ chưa hiểu việc đời, tuy loại hình ảnh này nàng đã từng xem không ít, nhưng cũng không phải tận mắt chứng kiến, cho nên cảm giác không mãnh liệt kích thích như thế này!Hơn nữa, thân mình Tịch Mặc Lương lớn lên thật cực phẩm, lại thêm trường kỳ rèn luyện, cho nên dáng người so với người bình thường càng thêm tráng kiện đẹp mắt, vô cùng gợi cảm.“Ngươi. . . . . .” Mặt hơi đỏ lên nhìn Tịch Mặc Lương toàn thân trần truồng, nhấc chân bước vào trong thùng tắm, Tống Ngâm Tuyết liền tranh thủ chuyển mắt qua một bên, tránh để mình nhìn bộ vị riêng tư của hắn.“Tư. . . . . .” Nhìn công tử tuấn tú nhắm mắt mà dưỡng thần trong thùng tắm, Tống Ngâm Tuyết điều chỉnh hô hấp, để dòng suy nghĩ miên man của mình bình tĩnh trở lại.“Tư Đồ lão tặc kia lần này nhờ ngươi tới giết ta, rốt cuộc trả ngươi bao nhiêu tiền?” Giương khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt tất nhiên là nghiền ngẫm, Tống Ngâm Tuyết lúc này chậm rãi nói.“Giá tiền là bí mật!” Tựa bên thùng, nhàn nhạt nói.Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cười cười nói, “Ta ra giá cao gấp hai hắn mời ngươi đi giết hắn, vụ buôn bán này ngươi tiếp không?”“Tiếp! Nhưng phải đợi sau khi ta giao ngươi cho hắn, hơn nữa ngươi còn mạng lấy tiền thù lao trả ta!” Ngắn gọn, nói ra tôn chỉ cùng nguyên tắc tiếp nhận vụ của chính mình.Lúc này, Tống Ngâm Tuyết thấy hắn như vậy, không khỏi mỉm cười, lập tức thật thật giả giả gật đầu nói: “Được! Cứ quyết định như thế!”Quay người lại, nằm xuống, nhìn tường, dù sao cái nên xem đã xem rồi, cái cần nhìn đã nhìn rồi! Cho nên hiện tại, chuyện duy nhất nàng cần làm, chính là ngủ!Nằm ở trên giường, cảm thấy người đứng phía tắm xong, mặc quần áo, động tác ưu nhã, chậm rãi, không có bất kỳ một chút mất tự nhiên nào. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết giương miệng cười cười, thần sắc vui vẻ, tiếp đó, cũng không để ý tới nữa, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.Rời đi ba tháng, thành công lừa gạt con mắt của bất luận kẻ nào, một chiêu chiêu “giả chết”, làm cho nàng triệt để thoát khỏi thân phận Nhữ Dương quận chúa, dùng thân phận “Tuyết công tử” Mạc Doãn xuất hiện trên giang hồ.Chiêu “giả chết” này, Nhữ Dương quận chúa trước đây đã cùng Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền thương lượng ổn thỏa! Lấy cái chết che mắt, mượn cơ hội thoát ra khỏi sự bố trí, chờ đợi thời cơ tốt nhất đến.Chưa bao giờ nghĩ tới thế lực Nhữ Dương quận chúa đúng là to lớn như vậy, nếu không phải mình kế thừa trí nhớ của nàng, chỉ sợ cả đời này, cũng không cách nào tưởng tượng những năm này, nàng đến tột cùng đã âm thầm làm cái gì.Ám các Thất Sát, tổ chức thần bí cường đại như vậy, lại do Nhữ Dương sáng lập, chính là nhờ trí nhớ hiện lên, nàng mới biết, những thứ nàng chứng kiến chỉ là đỉnh của tảng băng chìm!Nhữ Dương quận chúa, ngươi thật sự là rất đáng sợ! Ngươi còn nhỏ tuổi, lại có lòng dạ như vậy! Thành tựu như vậy! Vì lời thề, hứa hẹn trong lòng ngươi, ngươi lại có thể làm được như thế? Điều này không khỏi làm cho ta khâm phục, không thể không khiến ta bị thuyết phục hoàn toàn!Là thật tâm thành ý, cũng là bất đắc dĩ! Nàng lựa chọn tuần hoàn theo những xếp đặt của Nhữ Dương quận chúa mà làm việc!Bởi vì nàng biết, chính cô ta một mặt là đau lòng hết thảy những sự cố gắng của Nhữ Dương quận chúa trước đây, không hy vọng kế hoạch vất vả xây dựng của một nữ rữ vì thân nhân mà ẩn nhẫn một đời, buông tha cho cả đời bị uổng phí! Còn một phương diện đó là, nàng hôm nay thân là Nhữ Dương quận chúa, nếu như không làm như vậy, nàng cuối cùng sẽ chết trên tay Tống Vũ Thiên, cả đời gánh vác xú danh !Nàng không cần! Nàng không cần! Nàng không muốn bị người khác quản chế, không muốn thấy người khác cuối cùng từng bước một đưa mình lên đoạn đầu đài! Cho nên, nàng phản kích, nàng phải phản kích.Ba tháng này, nàng đã tại chậm rãi bố trí hết thảy.Hành quân chiến tranh, nhất định phải bị thương, nhưng bởi vì có Vô Song, hắn có thể chế luyện thành một loại thuốc đặc hiệu có thể giúp miệng vết thương khép lại nhanh hơn! Chỉ là loại thuốc này, trước mắt còn thiếu một vị thuốc dẫn, mà vị thuốc dẫn, lại đúng là bí phương gia truyền của Hàn phủ Kiều quốc.Vì tìm phương thuốc này, tháng trước, nàng theo kế hoạch an bài tốt trước đó đi Hàn phủ Kiều quốc trộm phương thuốc, nhưng ai biết lúc nàng đến Hàn phủ thì chỗ đó đã bị Tư Đồ Phong giết hại sạch sẽ, chỉ để lại Hàn phủ chủ một mình liều chết.Nàng tiến lên giúp đỡ, cứu Phủ chủ, trong hỗn loạn, làm cho Tư Đồ lão tặc trốn thoát, vốn định đem Hàn phủ chủ trở về, truy vấn phương thuốc, chính là bởi vì thương thế của hắn thật sự quá nặng, trước khi tắt thở, hắn giao nửa phương thuốc mà hắn bảo vệ cho nàng, muốn nàng báo thù cho cả nhà!Tư Đồ lão tặc ngay từ đầu cho rằng đã lấy được cả phương thuốc, hốt hoảng đào thoát, nào biết sau khi trở về mới phát hiện, hắn mất nửa ngày công phu mà chỉ lấy được có nửa phương thuốc! Vì vậy mà thẹn quá hoá giận, hắn khắp nơi gieo tin rằng Tuyết công tử giết hết cả nhà Hàn gia, còn tìm sát thủ đệ nhất thiên hạ tới giết nàng!Kỳ thật Tư Đồ lão tặc làm như vậy cũng tốt! Dù sao nàng cũng đang muốn tìm hắn! Thứ nhất là báo thù cho Hàn phủ, thứ hai là đoạt lại nửa phương thuốc kia! Nhờ đó mà giúpo nàng bớt đi không ít chuyện! Hôm nay, nàng chỉ cần đi theo Mặc Lương, nhất định có thể tìm được hắn.Tống Ngâm Tuyết nghĩ tới đây, lúc này ánh mắt u ám mà âm trầm, nhìn thẳng vách tường, mơ hồ lưu động.Hôm nay Tống Vũ Thiên một lòng nhận định là nàng chết, cho nên sự phòng bị nhất định sẽ lơi lỏng hơn so với trước kia. Cho nên, chỉ cần nàng từng bước xắp xếp hết thảy, hành sự theo hoàn cảnh, đến lúc đó liên hợp với Tống Vũ Huyền, cho dù Tống Vũ Thiên hắn thế lực có lớn hơn, sâu hơn nữa, vẫn có thể đối phó. Kế thừa trí nhớ của Nhữ Dương quận chúa , liền tiện thể kế thừa hết thảy cảm tình của nàng đối với người khác! Kể cả sự yêu mến đối với Tống Vũ Huyền, hận thù với Tống Vũ Thiên, còn có cảm giác đối với đám phu quân trong phủ.Kỳ thật ngoại trừ Vô Song, do Nhữ Dương quận chúa nhất thời cao hứng lừa gạt về, đối với những người khác, nàng tựa hồ cũng không có cái cảm tình đặc thù gì!Bảo vệ Thư Ly cùng Kỳ Nguyệt, chỉ là không đành lòng chứng kiến bọn họ bị thương tổn, mà đối với Lâm Phong, hắn đã muốn tìm nơi tránh gió, nàng liền vừa vặn mượn hoa danh của hắn để thực hiện kế hoạch.Sự xuất hiện của Tử Sở, căn bản là do Tống Vũ Thiên áp đặt, cho nên đối với vị hoàng tử thanh cao này, nàng tất nhiên là không có cảm tình gì.Bất quá phải nói lại, những điều này là cảm giác của Nhữ Dương quận chúa, đối với Tống Ngâm Tuyết hiện tại mà nói, cái nàng vâng theo là cảm giác của chính bản thân nàng.Trong lòng nàng, dù sao cũng sớm chiều tương đối lâu như vậy, ít nhiều gì cũng phải có tí xíu cảm tình! Lần này nàng giả chết, tuy đã lừa gạt được mọi người, nhưng lại không th ểđào thoát khỏi con mắt của Vô Song, điều này làm cho lòng nàng, mơ hồ rung động.Vân Vô Song, nam nhân lạnh nhạt tỏa ra mùi thuốc kia, nghĩ tới những hành động của hắn trong ba tháng này, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết liền vui vẻ một hồi.Ta nên tin tưởng ngươi ư, Vân Vô Song? Ta có thể tin tưởng ngươi chứ, Vân Vô Song? Ở thế giới xa lạ nguy cơ tứ phía, đề phòng lẫn nhau này, ngoại trừ ca ca, người ta có thể tin tưởng, có thể là ngươi sao?Bên tai, một tiếng kêu của chim Thải Tước vang lên ngoài phòng, Tống Ngâm Tuyết nghe vậy khóe miệng khẽ giương lên, trên mặt mơ hồ có sự vui vẻ. Bởi vì nàng biết, Thải nhi ở gần đây, vậy hắn, cũng nhất định sẽ đến đây. . . . . .