Ngọc Lâu Xuân

Ngọc Lâu Xuân - Chương 8





Chuyển ngữ: Hiểu Vân


“Đừng sợ, đến gọi một tiếng, xong rồi chúng ta có thể đi.”


Từ Bang Đạt thấy tân thê tử của mình cứ mãi gục mặt xuống, nghĩ rằng nàng sợ hãi tên đàn ông thô lỗ như bọn hạ nhân vừa xông vào, sau khi nghe mẫu thân mình gọi, hắn liền đến nói bên tai nàng, dùng giọng nói chỉ vừa đủ cho nàng nghe thấy, an ủi một câu như vậy.


Từ Nhược Lân rốt cuộc cũng xoay người, không hề kiêng dè gì, nhìn thẳng vào thiếu nữ Sơ Niệm đang đứng trước mặt mình. Y thấy nàng toàn thân mặc màu hồng tươi vui đứng ở nơi đó, bờ vai gầy yếu, thân hình còn chưa đầy đặn như khi mười tám tuổi, nhưng lại bé nhỏ đáng yêu, người thấy liền thương. Y nhìn thấy đệ đệ của mình, tân hôn trượng phu của nàng, giờ phút này đang dùng một loại tư thái vô cùng thân thiết mà tự nhiên kề sát bên tai nàng, thì thầm với nàng lời gì đó. Sau đó, y lại nhìn thấy nàng rốt cuộc cũng ngước khuôn mặt quen thuộc kia lên, mắt hạnh má đào, môi son đỏ thắm. Nàng khẽ gật đầu với tân hôn trượng phu của nàng, nét mặt thẹn thùng cùng nhu thuận ____ Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy nàng lộ ra vẻ mặt như vậy. Trong cái thế giới đã trôi qua như mưa bụi như ánh chớp, y chưa từng thấy qua dáng vẻ này của nàng, một lần cũng không có. Mà giờ đây, thiếu nữ đêm qua vừa mới trở thành đệ muội của y này, dưới sự khích lệ của trượng phu nàng, cuối cùng cũng dám đón nhận ánh mắt của y, từ từ đi về phía y, trên mặt lộ vẻ xa lạ mà nở nụ cười ngượng ngùng yếu ớt.


Từ Nhược Lân nhìn thấy tất cả trước mắt, vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng cánh tay bên dưới tay áo kia, đã sớm nắm chặt thành quyền, nổi cả gân xanh.


Y thúc ngựa như bay trên đường lớn giữa hoàng thành vào lúc trời hửng sáng, cuối cùng khi một chân sải bước tiến vào cổng lớn của Quốc công phủ này, nghênh đón trước mắt y là đèn lồng đỏ chói hân hoan treo đầy khắp sân. Vốn trong lòng y còn ôm một tia hy vọng, trông chờ người con gái kia cũng giống như y, lịch qua một kiếp, còn nhớ chuyện kiếp trước từng xảy ra. Nhưng mà hiện tại, chỉ một lần nhìn vào ánh mắt của nàng, y đã biết ngay rằng đây chỉ là hy vọng may mắn của chính mình mà thôi, kết quả chỉ là hèn mọn cùng vô vọng mà thôi ____ Người lịch qua một kiếp chính là y, nhớ kỹ mọi chuyện cùng lời thề trước kia cũng là y. Mà nàng, chẳng qua chỉ là một thiếu nữ trong sáng tựa như sương mai không chút tỳ vết, bây giờ đang dịu dàng đứng trước mặt, dùng ánh mắt xa lạ rụt rè đánh giá y.


Một loại cảm giác cô đơn tuyệt vọng như vùi thân xuống đáy biển tối đen lạnh băng dần dần sản sinh trong lòng y. Giống như có thanh đao cùn, từng chút từng chút cứa vào nơi đang đập đều đều trong ngực y. Nơi đó rất nhỏ, chỉ cỡ nắm tay của y, nhưng cảm giác thống khổ sâu sắc dần dần truyền đi, thẳng đến từng ngóc ngách khắp tứ chi bách hài. (bách hài: trăm xương)


Y nhớ rõ mọi chuyện về nàng, khi nàng cười, khi nàng khóc, nhủ danh của nàng, thậm chí mỗi một chi tiết nhỏ trên tấm thân nàng. Còn nàng lại hoàn toàn không biết y là ai.


Nếu đây là trừng phạt cho sự thất ước của y, vậy thì loại trừng phạt này, so với vạn tiễn xuyên tâm càng khiến người ta đau đến tận xương tủy.





Sơ Niệm tới trước mặt Từ Nhược Lân, cách y vài bước chân, cung kính hành lễ, khẽ hé môi, nói: “Ra mắt đại bá ca.” Thái độ nàng tự nhiên, không làm mất đi phong phạm khuê tú của phủ Bá tước, tuy vẫn có thoáng chút e thẹn của tân nương, không ai có thể tìm được chỗ nào để chỉ trích.



Từ Nhược Lân rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, có chút gấp gáp chật vật nói: “Đệ… muội không cần khách khí…”


Sơ Niệm cúi đầu với y một cái, rồi nhanh chóng xoay người trở lại ổn định bên cạnh trượng phu mình. Sau đó dưới ánh mắt nhìn chăm chú của người kia, nàng cùng Từ Bang Đạt cùng nhau từ biệt tôn trưởng, hai người sóng vai rời đi.


Từ Nhược Lân vẫn nhìn theo bóng dáng của đôi tân nhân, thẳng đến khi họ ra khỏi nhà chính, qua hàng hiên, cùng với một đám nha đầu bà tử theo phía sau, biến mất qua một chỗ rẽ thứ nhất trong ánh nắng vàng ảm đạm. Lúc này, Tư quốc thái được người giúp đỡ đứng lên, nói: “Đại lang trở về là tốt rồi. Lâu ngày không gặp mặt cháu, chỉ sợ Quả nhi cũng không nhận ra cháu. Đã về rồi thì lần này ở lại lâu ngày một chút, đừng đi vội, để cho mọi người trong nhà có dịp gần gũi nhau hơn.


Từ Nhược Lân cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tổ mẫu của mình, nói: “Tổ mẫu giáo huấn rất đúng. Lần này cháu trở về, cũng là muốn ở lâu thêm ít ngày.”


Ánh mắt Tư quốc thái lướt qua sắc mặt sắp cứng ngắt của Liêu thị, ừ một tiếng. Liêu thị lại trưng ra sắc mặt hòa nhã, tiếp lời: “Như thế thì còn gì tốt hơn. Chỉ là đoạn thời gian trước, người trong phủ, từ trên xuống dưới đều bận bịu chuẩn bị cho hôn sự của Nhị đệ con, hơn nữa trước đó cũng không nhận được tin con sẽ về, nên nhân thủ trong viện của con thiếu vài người. Cái này để ta bảo quản gia điều người đi qua…” Một bên nói, một bên kêu Thôi Đa Phúc đang đứng hầu ngoài cửa.


Từ Nhược Lân thoáng cười, nói: “Mẫu thân không cần phải mất công, một mình ta mà thôi, không cần có người hầu hạ, xin mẫu thân cho người quét dọn lau chùi phòng ta nghỉ ngơi sạch sẽ là được rồi.”


Liêu thị nói: “Điều này sao được. Tốt xấu gì con cũng là Đại công tử của Quốc công phủ, thân phận hiển nhiên. Nếu đã trở lại, sao có thể để con giống như ở bên ngoài? Truyền ra ngoài cũng sẽ bị chê cười!” Dứt lời liền lệnh cho Thôi Đa Phúc: “Mau mau điều mấy đứa lanh lợi sang viện của Đại gia đi, không thể thất lễ đại gia!”


Thôi Đa Phúc vội vâng dạ, xoay người liền đi.


Từ Diệu Tổ nói: “Tốt, tốt. Vậy an tâm ở nhà đi. Nếu con đi đường mệt mỏi, thì về phòng nghỉ ngơi trước đi, đến khi rảnh rỗi, sẽ nói chuyện với con.”


Từ Nhược Lân kính cẩn dạ một tiếng. Nhìn thấy mọi người né qua chuỗi vết chân lấm bùn do chính mình mang vào khi nãy để ra ngoài, lúc này y mới nhìn về phía nữ nhi vẫn đang nhìn mình, cười với con bé: “Quả nhi, cha đưa con quay về phòng.”





Sơ Niệm đi theo Từ Bang Đạt ngồi trên liễn quay trở lại Trạc Cẩm viện, cùng bọn nha đầu hầu hạ hắn thay quần áo, dìu hắn lên giường nghỉ ngơi, cho hắn uống một chén thuốc không nóng không lạnh, chính mình sau đó cũng thay bộ quần áo lúc sáng ra. Chờ mọi chuyện đều xong xuôi, trong lòng bởi vì cuộc chạm trán không hẹn mà gặp vừa rồi mà kinh hoảng bất an mới thoáng bình tĩnh lại một chút.


Nếu trận mưa khi mình xuất môn có thể tạnh, đêm động phòng tối qua cũng bất đồng với kiếp trước, như vậy thì Từ Nhược Lân hiện tại cũng hoàn toàn có thể trở lại. Giờ phút này chính mình, đối với y mà nói, chính là một người xa lạ mới gặp lần đầu, thê tử mới cưới của đệ đệ y mà thôi. Cho nên chỉ cần sau này chính mình cẩn thận chú ý, tuyệt đối sẽ không đi sai nửa bước.


Sơ Niệm không ngừng an ủi chính mình như vậy. Nàng còn hồi tưởng lại lúc mình ra mắt y ban nãy, đủ loại chi tiết, từ ánh mắt, vẻ mặt, giọng nói lớn nhỏ, thậm chí cả tốc độ bước chân, xác định chính mình quả thật đã làm đúng mức, không có chỗ nào không thích đáng, lúc này rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra.


“Các ngươi lui hết ra ngoài đi.”


Từ Bang Đạt nằm trên giường cho lui hết mọi người trong phòng, khi chỉ còn một mình Sơ Niệm, hắn ngoắc bảo nàng đến ngồi xuống bên cạnh. Đón nhận ánh mắt khó hiểu của Sơ Niệm, hắn cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói: “Ta thấy nàng sau khi trở về, phảng phất hình như có chút tâm thần không yên, chẳng lẽ là nàng bị người kia dọa sợ rồi?”


Sơ Niệm đương nhiên biết “người kia” trong miệng hắn là ai. Giật mình. Nàng không ngờ hắn lại tinh tế mẫn cảm như thế, đang muốn lắc đầu phủ nhận, Từ Bang Đạt đã thoáng nhíu mày, nói: “Nàng không cần sợ y.” Suy nghĩ một chút, hắn lại nói: “Nàng nếu đã vào nhà của ta, chuyện trong nhà, cũng nên cho nàng được biết. Y tuy là đại ca của ta, nhưng không phải do mẫu thân ta sinh ra. Mẹ y là một nữ nhân người Hồ. Cha ta khi còn trẻ đi chinh phạt một bộ lạc ở phía Tây, một quan thổ ty ở nơi đó đã dâng tặng nữ nhi nhi của mình lên, cho nên mới sinh ra y…”


Từ Bang Đạt nói tới đây, trong mắt ánh lên vẻ chán ghét nhàn nhạt. “Y vẫn luôn sống cùng người phụ nữ đã sinh ra y ở bộ lạc đó, nghe nói bà ta đã chết, khi y bảy tuổi mới được cha ta mang về Từ gia nhận tổ quy tông. Ta nghe mẫu thân nói, y từ nhỏ đã hung bạo, không nghe lời dạy dỗ, giống như con ngựa hoang vậy. Y vừa tới phủ không bao lâu liền làm cho ma ma giáo dưỡng y bị gãy tay. Cả nhà từ trên xuống dưới không ai không phiền, chỉ có cha ta là che chở, mẫu thân cũng không dám làm gì. Sau đó đến năm mười bốn tuổi, y nhập ngũ đến phương Bắc, đi theo dưới trướng Bình vương.”


“Bình vương kia tuy là thập tứ đệ của hoàng thượng, nhưng trước đây khi thái thượng hoàng còn tại vị, ông ta đã bị phái đến phương Bắc phòng thủ biên cương, một lần đi mà đã hai mươi năm, bất quá là một phiên vương mà thôi, chỉ có y mới dừng chân ở chỗ của Bình vương, với xuất thân như vậy cũng coi như đã khá lắm rồi. Sau này tổ mẫu làm chủ, để y cưới một đường tỷ bên Tư gia nhà nàng. Y liền đưa nàng ấy đến Yến kinh. Không đầy hai năm, đường tỷ nàng liền bệnh mà qua đời. Mẫu thân ta nói y mệnh ngạnh (cứng rắn), là do y khắc chết. Sau khi Quả nhi được gửi về đây, mấy năm nay y cũng rất ít quay về Kim Lăng. Lần này chúng ta thành hôn, ta không dự đoán được y thế mà lại cố ý quay về. Sáng sớm khi y tiến vào, chuyện như vậy quả thật khiến cho mọi người nhìn thấy muốn rớt cả mắt. Nàng trước giờ sống trong khuê phòng, chưa gặp qua người như vậy, bị dọa sợ tất nhiên là chuyện khó tránh. Sau này không cần sợ y, nếu gặp, cứ tránh ra xa là được…”


Từ Bang Đạt chắc là rất ít khi nói một hơi nhiều như vậy, sau khi nói xong, hơi thở cũng có chút không đều.


Những chuyện xưa này nọ của quốc công phủ trong miệng hắn, Sơ Niệm bây giờ đã trải qua cuộc sống ba năm, trừ những chuyện xấu của Từ Nhược Lân, phần lớn những chuyện khác nàng đều biết. Chẳng qua không phải biết được từ miệng Từ Bang Đạt mà thôi. Giờ phút này nghe hắn nói như vậy, trong lòng nàng có chút không muốn nghe lại, lại thấy hắn nói một hơi không thở nổi nữa, nàng vội ngắt lời, nói: “Ta hiểu rồi. Sau này ta nhất định sẽ tránh y. Chàng nghỉ ngơi đi, ta lấy chút nước cho chàng uống.” Dứt lời nàng đứng dậy rót cho hắn chén trà, sau khi thử qua độ nóng, mới nâng hắn dậy đưa đến bên miệng.


Từ Bang Đạt thấy Sơ Niệm ôn nhu hiền thục, trong lòng rất vừa lòng. Sau khi uống mấy ngụm nước, bởi vì buổi sáng thức dậy sớm, bây giờ quả thật cũng mệt mỏi, hắn nằm xuống liền nhanh chóng đi vào giấc ngủ.


Sơ Niệm nhìn dung mạo hắn khi ngủ, xuất thần một hồi, sau đó nhẹ chân đi ra khỏi phòng, gọi hai nha đầu đang đứng cùng nhau bên ngoài hành lang là Xích Tố và Vân Bình, nói: “Hai ngươi đi theo ta.”


Sơ Niệm đi vào một gian bên cạnh thường ngày vẫn dùng làm phòng sinh hoạt, sau khi đóng cửa, nàng nhìn hai nha đầu đang có vẻ mặt khó hiểu, nói: “Xích Tố, Vân Bình, hai ngươi đều đã đi theo ta từ nhỏ đến bây giờ. Ta gả đến nơi đây, tuy rằng cũng mang theo những người khác, nhưng thật sự có thể tin tưởng để mà nói chuyện này, cũng chỉ có hai người các ngươi thôi.”


Xích Tố và Vân Bình lúc bắt đầu thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, trong lòng đang có chút lo sợ. Giờ nghe thấy nàng nói như vậy, đều nhẹ nhàng thở ra, cùng nói: “Mợ hai an tâm, chúng ta nhất định sẽ hết sức tận tâm với mợ hai.”


Sơ Niệm gật đầu nói: “Ta đương nhiên hiểu được điều này. Hôm nay gọi hai ngươi đến đây, là muốn hai ngươi chú ý nhớ kỹ, có chút lời giờ phải sớm nói cho các ngươi rõ. Nơi này không giống như nhà của chúng ta, nhiều người hỗn tạp đầy tai mắt, làm việc gì cũng phải cẩn thận, không nên nhìn cái không nên nhìn, không nên nói thì không nên nói. Trừ những thứ này, còn có hai điều, hai ngươi nhất định phải nhớ cho thật kỹ.”


Sơ Niệm nói đến đây, nhìn sang Vân Bình, nhấn mạnh nói: “Thứ nhất, từ nay về sau, bất luận là ai, nếu là lén lút sau lưng mọi người bảo các ngươi truyền tin cho ta, ta lặp lại lần nữa, bất kể là người nào trong phủ này, các ngươi cũng không được đáp ứng. Thứ hai, mặc kệ là ai, nếu lén hỏi các ngươi về những chuyện có liên quan đến hành tung hay việc làm của ta, các ngươi cũng phải trả lời không biết, một chữ cũng không cho nói. Ta đã nói ra miệng, các ngươi nhất định phải nhớ thật kỹ. Nếu dám phạm vào, đừng trách ta không niệm tình xưa, sẽ đuổi người phạm lỗi đó về Tư gia ngay lập tức. Đã nghe rõ chưa?”


Xích Tố gật đầu, Vân Bình lần đầu tiên thấy Sơ Niệm dùng khẩu khí nghiêm túc như vậy để nói chuyện, mà dường như còn nhìn chắm chằm vào chính mình, hoảng sợ, sau một lúc lâu mới phản ứng lại được, vội gật đầu nói: “Mợ hai yên tâm, mợ đã căn dặn như vậy, tuyệt đối sẽ không làm việc này sau lưng mợ hai!”


Sơ Niệm thở ra một cái, gật đầu nói: “Như vậy là tốt rồi. Không có việc gì nữa, các ngươi đều lui ra ngoài đi, trông cho Nhị gia, thấy hắn tỉnh dậy thì báo cho ta.”


Hai nha đầu vâng dạ rồi trước sau đi ra ngoài, Sơ Niệm đẩy cửa sổ ra, một mình ngồi trước cửa sổ, nhìn một gốc cây tử đằng đang nở hoa rực rỡ trong sân, nàng hơi hơi nhíu mày, tinh thần có chút hoảng hốt.


Kiếp trước trước khi nàng chết, Thẩm bà tử đã nói kết cục của hai nha đầu này, hai ngày nay trong lòng nàng cứ quanh quẩn mãi điều này. Xích Tố vô tội đã bị liên lụy, còn bi thảm hơn chính bản thân mình, nàng rất cảm động cộng thêm chút áy náy. Về phần Vân Bình, kỳ thật Sơ Niệm cũng không hận nàng. Ai cũng sẽ có thời điểm yếu đuối. Dưới tình huống như vậy, đổi lại là chính mình cũng chưa chắc chịu đựng được. Mà nàng cũng không thể gạt bỏ hoàn toàn phần tình cảm nàng ấy đã hầu hạ mình từ nhỏ đến lớn. Nói đến nói đi, mầm tai họa căn bản đã biết rồi. Cũng may lần này, nàng chẳng những phải bảo vệ chặt chẽ cho bản thân mình, người bên cạnh cũng sớm phòng bị chu đáo. Hai bút cùng vẽ, nàng cho rằng nhất định sẽ không lại rơi vào tay nam nhân kia để bị nhục nhã thêm một lần nữa.