Ngọc Lâu Xuân

Ngọc Lâu Xuân - Chương 48-2




Từ Nhược Lân chỉ thản nhiên ờ một tiếng, bước chân chẳng hề chậm lại, lập tức đi tới trước cửa lều lớn, một phen vén lên màn trướng, khom người đi vào.



Trong lều còn chưa thắp nến, cho nên ánh sáng khá ảm đạm. Nhưng Từ Nhược Lân chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy, phụ thân của y, cũng là địch thủ của y trong trận chiến này – Từ Diệu Tổ, hiện đang bị trói vào thân cột to dùng để chống lều, ông ta tóc tai bù xù, mặt đầy vết máu, tìm đâu thấy nét tiên phong đạo cốt ngày trước?



Từ Diệu Tổ bỗng hất đầu lên, thấy Từ Nhược Lân đi vào, nhất thời mắt như sắp nứt ra, chửi ầm lên, đến cả lều lớn còn muốn rung rung.



“Đồ tiểu súc sinh nhà ngươi! Thì ra trước đó một đường bại lui, chính vì muốn dẫn dụ quân ta tới bờ sông này! Ngươi cái đồ nghiệp chướng! Dám dùng kế với lão tử! Có bản lĩnh thì thả ta ra! Lão tử lại thống thống khoái khoái đại chiến với ngươi một hồi!”



Từ Nhược Lân chậm rãi đi tới trước mặt ông ta, đứng khoanh tay trước ngực. Một đôi mắt màu đỏ gay gắt nhìn ông. Bỗng nhiên tặc lưỡi, nói: “Binh bất yếm trá. Từ Đại tướng quân ông đi qua cầu còn nhiều hơn ta đi đường bộ. Trên chiến trường số người chết dưới mưu kế của ông không thể ít hơn so với ta được. Sao khi tới lượt ông, cũng chỉ cho châu quan phóng hỏa, lại cấm dân chúng đốt đèn? Còn muốn ta thả ông ra chiến lại một trận? Ta thấy ông chắc là tu tiên tu đến hồ đồ, đang ban ngày nằm mơ chăng?”



Cặp mắt Từ Diệu Tổ cũng sung huyết như y lúc này trừng to như ngưu linh, hai cơ gò má vặn vẹo run rẩy, lớn tiếng mắng: “Tiểu súc sinh! Người như nương của ngươi, sao lại sinh ra ngươi cái đồ nghiệt chủng khi quân diệt tổ như vậy chứ! Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước khi nương ngươi sinh ngươi ra, ta nên một đao kết liễu ngươi đi, đỡ phải hôm nay liên lụy đến nước này!” Một mạch “nghiệt chủng”, “tiểu súc sinh” mắng không ngừng.



Ánh nhìn của Từ Nhược Lân bỗng nhiên chuyển sang rét lạnh. Y hơi hơi nheo mắt lại. Thấp giọng nói: “Ông lại mắng một tiếng nữa thử xem?”



Từ Diệu Tổ xì một tiếng khinh miệt, cả giận nói: “Nghiệp chướng! Lão tử còn không được mắng tiểu súc sinh ngươi?”



Từ Nhược Lân nhìn ông chòng chọc, sát một tiếng, hàn quang chợt lóe, y đã rút ra nhạn linh trường đao, giơ tay chém xuống. Từ Diệu Tổ chỉ cảm thấy chỗ hai má một làn hơi mát, cúi đầu thì thấy chòm râu của mình đã bay xuống trên mặt đất, đúng là bị y chém rớt.





“Ông còn mắng một tiếng nữa, có tin lần này ta cạo trọc đầu ông hay không?”



Từ Nhược Lân nhe răng cười nói.



Từ Diệu Tổ căm hận phát điên lên, giận dữ hét: “Trói buộc lão tử như vậy thì là anh hùng hảo hán gì chứ? Có bản lĩnh thì thả ta ra, để xem lão tử có đánh chết đồ nghiệp chướng nhà ngươi hay không! Khỏi phải giữ lại gây họa cho người nhà!”




Từ Nhược Lân bỗng nhiên thu lại nụ cười, lạnh lùng tà nghễ Từ Diệu Tổ: “Lão già kia! Ông tưởng rằng ta không dám đánh với ông sao? Ta đã muốn dần ông lâu rồi!” Trong lúc nói, y một đao chém đứt dây thừng quấn quanh cột trụ, keng một tiếng quẳng đi trường đao trong tay, co tay thành nắm đấm mạnh vào mặt Từ Diệu Tổ. Từ Diệu Tổ lệch cả mặt ra, cả người bị chấn động bởi lực đạo hung mãnh đó, lảo đảo ngã ra sau, nện vào cái bàn thấp trong lều, rầm rầm một tiếng, cái bàn ngay lập tức gãy vụn trên mặt đất. Thấy ông ta giãy dụa đứng lên từ nền đất, lau vết máu trên khóe miệng, hai mắt phun hỏa nhìn mình, Từ Nhược Lân nói: “Một quyền này là thay nương ta. Đánh ông tên đồ đệ vô lại cưỡng đoạt tình yêu của người khác !”



Từ Diệu Tổ nổi giận gầm lên một tiếng, từ trên mặt đất bật bắn người lên, đánh về phía Từ Nhược Lân. Từ Nhược Lân chặn ngang chộp lấy một quyền nghênh diện mà ông ta vung đến, cùng lúc chính y tàn nhẫn tung thẳng một cú thiết quyền vào mặt ông ta. Tức thì, hốc mắt Từ Diệu Tổ nhất thời vỡ tan, máu tươi dính đầy mặt, tình trạng vô cùng đáng sợ.



“Một quyền này, cũng là tính thay cho nương ta. Đánh tên bạc hạnh bội tình bạc nghĩa như ông!”



Từ Nhược Lân từ trên cao nhìn xuống Từ Diệu Tổ đang ngã trên đất, thần tình dữ tợn.



Từ Diệu Tổ ở trên ngựa, mặc dù còn có thể lấy một chọi mười. Nhưng dù sao tuổi đã cao, có thể chịu được hai cú thiết quyền mà Từ Nhược Lân đã dùng hết toàn lực sao? Lúc ngã xuống đất, ông ta chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, bên tai ông ông ù đi. Giãy giụa đứng lên một lần nữa, bất quá chỉ lảo đảo được hai bước, lại gục ngã xuống đất.




“Không phải ông muốn đánh chết ta sao? Lão già kia! Đứng lên cho ta! Giả chết có thể lãng tránh quá khứ sao?”



Từ Nhược Lân ngồi xổm bên chân ông ta, nghiến răng nghiến lợi nói.



Từ Diệu Tổ vẫn gục trên mặt đất không nhúc nhích, nhắm mắt nghe đứa con ở bên tai dùng những lời đại nghịch bất đạo tiếp tục khiêu khích chính mình. Có lẽ bởi vì tình trạng kiệt sức, cũng có lẽ cơ thể thật sự quá mức đau đớn. Thời khắc này, ngọn lửa giận ngùn ngụt sinh ra vì một hồi đại chiến thảm thiết trước đó cũng theo khí lực xói mòn mà dần dần hạ xuống. Thời điểm nằm ngưỡng mặt trên đất, ông thậm chí còn có cảm giác thống khoái của sự giải thoát đang đến gần.



Một lần nữa đi công thành đoạt đất, phải chém giết với chính con trai của mình, đều không phải là ý muốn của ông. Nhưng tình thế ép buộc, ông không thể không lâm vào. Mà một khi đã sải bước leo lên lưng ngựa, ông đã biết ông không hề có đường lui. Điều duy nhất có thể làm chính là có trách nhiệm đối với chiến sĩ nghe theo hiệu lệnh của mình, dùng hết toàn lực tiến tiến lên, để vị hoàng đế đang nổi giận đùng đùng kia nhìn thấy lòng tận trung của Từ gia. Đến giờ, ông đã thất bại, nhưng ông quả thật đã dốc hết sức. Còn có thể như thế nào? Mặc dù Kim Lăng không chịu lượng giải, chỉ riêng chiến sự mà nói, ông không thẹn với lương tâm.



Ông thở dốc từng hơi từng hơi, nhìn con trai người đang ngồi xổm trước ông, nhìn xuống ông, màu đỏ đậm trong đôi mắt phảng phất như có thể nảy ra lửa, bỗng nhiên ông thấp giọng nói: “Ngươi đánh đúng lắm. Nếu thế có thể giải mối hận của mẫu thân ngươi, dù ngươi đánh chết ta, ta cũng không oán.” Dứt lời, ông nhắm mắt lại.



Từ Nhược Lân xiết chặt nắm tay kêu răng rắc, gân xanh trên trán giựt liên hồi. Y nhìn chằm chằm người đàn ông dưới chân mình, lúc này vẻ mặt đã tan rã dường như mặc y xử lý. Sau một hồi lâu, rốt cục y chậm rãi đứng lên, sau khi hít vào mấy hơi thở sâu, y gọi ra bên ngoài: “Người tới!”




Một trận trời long đất lỡ mới rồi trong lều, đã sớm rơi vào tai đám người Trâu Tùng Long bên ngoài, cả đám đều xiết nghiêm mặt, đứng cách khá xa, chỉ coi như không có nghe được. Chờ tiếng động dần dần ngừng hẳn, truyền đến tiếng Từ Nhược Lân gọi vào, mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi vào, nói: “Đại nhân có gì phân phó?”



Màu đỏ trong mắt Từ Nhược Lân vẫn hừng hực, âm điệu lại như băng hàn, y nói: “Mang theo tín vật của ta, bí mật đưa người này đến Lạt Dịch bộ ở Vân Nam, giao cho thổ ty (*) Thái Bố Đáp. Tùy ông ấy xử trí.”




(*) thổ ty: là một chức quan trong một bộ tộc nhỏ



Mí mắt Từ Diệu Tổ hơi hơi động đậy, dường như muốn mở mắt ra. Nhưng rồi vẫn không mở, chỉ im lặng thở dài.



Trâu Tùng Long nhanh chóng liếc mắt nhìn Từ Diệu Tổ vẫn đang ngã gục trên nền đất, chần chờ.



Lạt Dịch bộ đó, nằm ở vùng tây nam, đại đa số bộ tộc phần lớn mặc dù đều quy phục đại sở hạt, nhưng phía nam tiếp giáp Bồ Châu lại không cam lòng cúi đầu làm nước chư hầu, quan hệ phức tạp. Từ Nhược Lân lúc nhỏ đến từ Lạt Dịch bộ, hắn tự nhiên rõ ràng. Nhưng lúc này, đưa Từ Diệu Tổ đến nơi đó…



Trâu Tùng Long nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng rất nhanh đáp ứng, đi ra ngoài gọi người vào trong dùng cán nâng Từ Diệu Tổ đi, xong tới cạnh y, đưa một phong thơ đi qua, nói: “Kim Lăng mới vừa gửi đến.”



Từ Nhược Lân nhận lấy, xé mở, sau khi nhanh chóng xem hết nội dung được thuật trong thư, gương mặt âm trầm rốt cục chuyển biến, màu đỏ trong mắt dần dần cũng bắt đầu tản đi.



Trâu Tùng Long biết đây là thư do Chu Chí trong Quốc công phủ gửi tới cho y. Hầu như một hai tháng sẽ có một lần. Thấy y xem thư xong, tâm tình dường như tốt hơn rất nhiều, hắn cũng không hỏi trong thư đề cập chuyện gì, chỉ là mượn cơ hội nói ra nghi ngờ vừa nãy của mình, nói: “Đại nhân, đưa Từ Đại tướng quân đến nơi đó, thật sự thích hợp sao?”



Từ Nhược Lân xem lại một lần nữa nội dung trong thư, cuối cùng ngẩn lên, lúc này mới thản nhiên nói: “Một tướng quân bại trận bị bắt, giờ ngoại trừ nơi đó, còn có thể đưa ông ta đi nơi nào được? Ngoại tổ phụ của ta đương nhiên rất hận ông ta. Muốn dùng lễ đối đãi như xưa thì không có khả năng, nhưng thiết nghĩ cũng không đến nỗi lấy mạng ông ta.”