Ngọc Lâu Xuân

Ngọc Lâu Xuân - Chương 20




Chuyển ngữ: Hiểu Vân



Thiếu niên này chính là Bình vương thế tử – Triệu Vô Dạng. Hắn lúc nhỏ ở Yến Kinh theo Từ Nhược Lân học cưỡi ngựa bắn cung. Vì thế mà dù chưa từng làm lễ bái sư, nhưng đối với Từ Nhược Lân, hắn vẫn xem như sư phụ. Tối nay tử cung nghỉ tại lô điện, nghi thức tế điện cả đêm không dứt, phu thê Bình vương cùng thế tử đương nhiên phải trông coi ở bên hông lô điện. Thế mà Triệu Vô Dạng biến mất chẳng thấy người đâu, khi đó Từ Nhược Lân mới tự mình đi tìm. Tìm thật lâu, giờ cuối cùng cũng tóm được hắn, không ngờ có thể ngẫu nhiên gặp gỡ nàng.



Đây là lần thứ hai gặp được nàng từ khi Từ Nhược Lân quay về kinh.



Y chậm rãi buông lỏng cánh tay đang kềm Triệu Vô Dạng, nhìn nàng cầm chiếc đèn lồng trắng, trong ánh sáng lắc lư, người dưới bóng cây đang từ từ đi tới, đi thẳng đến phụ cận, sau đó nhìn y khách khí mà lãnh đạm gọi một tiếng “Đại bá”, không đợi y đáp lời, đã cúi mắt xuống, đi lướt qua y.



Nàng lướt qua, để lại trong không khí phảng phất hương thơm. Y đối với mùi hương này cũng không xa lạ. Đó là huân y hương mà nàng vẫn quen dùng. Qua năm này tháng nọ, hương khí không ngừng thấm qua làn áo, tiếp xúc đến da thịt, dường như cũng ngấm được mấy phần.



Từ Nhược Lân cảm giác được, nàng không thích bị chính mình nhìn chăm chú. Cho nên lần trước khi gặp nàng ở cổng hoàng cung, ngoại trừ lúc đầu nhìn qua một cái, sau đó y không nhìn nàng thêm lần nào nữa. Nhưng tối nay, có lẽ do bóng đêm tĩnh mịch, có lẽ bị hương hoa dẫn dắt, đôi mắt y không tự chủ được đi theo bóng dáng của nàng, không thể thu về.



“Ê, ngươi còn chưa trả lời ta mà!”



Triệu Vô Dạng xoa cánh tay, giương mắt nhìn Sơ Niệm sắp đi vào, quát một tiếng.



“Ta nghe theo lời Tổ mẫu mà làm thôi, sao phải sợ nhiều thứ như vậy.”



Sơ Niệm không quay đầu lại, thuận miệng nói một câu như vậy, nhấc váy lên, chân liền bước vào cổng.



Từ Nhược Lân nhìn theo dáng hình vừa biến mất sau cánh cổng, thẳng đến phía trước không còn chút dấu vết. Áp chế trong lòng khó chịu, y chuyển tầm mắt sang thiếu niên trước mặt mình lúc này còn mãi nhìn về hướng nàng đã đi, thấy hắn rốt cuộc cũng quay lại, nói: “Sư phụ, lúc nãy khi ta từ trên cây lộn ngược xuống, hình như đã dọa khiến nàng ấy rất kinh hoảng. Lần tới nếu người nhìn thấy nàng, thay ta nói xin lỗi.”



Từ Nhược Lân ờ một tiếng, nói: “Ngươi sắp mười bốn, sau này cần phải ổn trọng. Còn như vậy, coi chừng bị vương gia trách phạt.”



Trên mặt Triệu Vô Dạng lập tức hiện vẻ bất mãn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta còn ổn trọng để làm gì? Trong lòng ông ta từ lâu đã không có ta với mẹ ta…”



“Nói bậy!”



Từ Nhược Lân khẽ nhíu mày, cúi đầu quát một tiếng.



Triệu Vô Dạng ngậm miệng, nghiêng đầu lại ngó qua cánh cổng khi nãy Sơ Niệm đi vào, chuyển sang cười hì nói: “Sư phụ, nàng ấy thật là đẹp, mới vừa rồi khi đèn lồng chiếu tới, ta thiếu chút nữa thì từ trên cây rớt xuống, ta chưa thấy qua nữ nhân nào xinh đẹp như vậy. Có phải không?”



Từ Nhược Lân vươn tay, không nể tình búng một cái thật mạnh vào trán hắn. Trong tiếng rên đau của hắn, y nghiêm mặt nói: “Sao ngươi lại chuồn đến nơi này? Vương gia, Vương phi đang tìm ngươi, nhanh trở về đi!”



Triệu Vô Dạng ôm trán, ờ một tiếng, xoay người rũ rượi cúi đầu mà đi.



Từ Nhược Lân khẽ lắc đầu, đi theo hắn về phía lô điện.



— —



Thúy Hoa ôm bụng đi một đoạn, vừa rẽ sang góc khác liền buông tay, rồi nhìn phải nhìn trái xung quanh. Từ sau đám cây cối bỗng nhảy ra một người, từ phía sau ôm lấy thắt lưng nàng ta kéo đi. Đến chỗ góc tường, hai tay người nọ đã lần mò khắp người nàng, miệng sáp lại, hàm hồ hỗn độn nói: “Muội tử thân ái, nhớ ngươi chết mất…”



Thúy Hoa tức giận, dùng sức đẩy người nọ ra, đè thấp giọng trách mắng: “Ngươi, cái đồ vô liêm sỉ không biết sống chết! Cũng không nhìn xem giờ là lúc nào, cả cái đầu chỉ toàn những thứ này! Còn tiếp tục hồ đồ nữa thì chết như thế nào cũng không biết!”



Người giả kêu cúc cu dụ nàng ta ra đây, chính là con trai của quản sự Lý Thập Nhất ở Kim Đài viên, gọi là Lý Thiện Bảo, hắn cùng với Thúy Hoa có qua lại lén lút. Lúc này cầu hoan bị cự tuyệt, trong lòng uất ức, hắn nói: “Chẳng phải tại ta nhớ ngươi hay sao? Đã hai ba tháng, mà ngươi chẳng đến gặp ta…”



“Hứ!”



Thúy Hoa cắt ngang lời y, hừ lạnh: “Ngươi còn tưởng rằng chuyện giữa ta với ngươi không ai biết? Nằm mơ đi!”



Lý Thiện Bảo giật mình kinh ngạc, lòng dạ mây mưa mới nãy chợt tan biến, chậm chạp ngồi xổm xuống, hỏi: “Ai, ai biết?”



Thúy Hoa nói: “Ngươi còn mãi hồ đồ tới chết thôi! Để ta nói ngươi biết, tháng trước khi ta theo lão thái thái, mợ hai đến Hộ quốc tự, Chu Chí nói ngươi ở sau núi đợi ta, ta liền đi qua, phát hiện không có ai, trở về chất vấn Chu Chí, ngươi đoán hắn nói như thế nào?”



“Nói thế nào?”



“Hắn lừa ta đi. Ta nhất thời sợ hãi, trúng kế của hắn. Sau đó nghĩ lại mới hiểu được, hắn chắc cũng không xác định, chỉ chụp mũ ta mà thôi, làm cho ta tự mình nhảy hố!”



Lý Thiện Bảo run giọng, nói: “Hắn… Hắn muốn gì? Hay là cũng trúng ý ngươi, muốn uy hiếp ngươi?”



“Phi!” Thúy Hoa nhổ cho hắn một ngụm, “Đơn giản như vậy thì tốt rồi!” Dừng chút, lại nói, “Nói thật cho ngươi biết, Nhị gia dặn ta theo sát mợ hai, có việc gì liền báo cho hắn. Ta đoán đã bị mợ hai nhìn ra rồi. Mặc dù không hiểu được vì sao mợ hai vừa vào phủ đã bắt chẹt được Chu Chí, nhưng Chu Chí là người của nàng ta, cái này là không phải nghi ngờ. Nhất định là mợ hai sai Chu Chí tìm lỗi lầm của ta, nắm điểm yếu của ta để dễ bắt chẹt. Người xưa nói, chó sủa không cắn người, cắn người thì không sủa. Thật sự là quá đúng đi. Mợ hai này, với tên Chu Chí kia, người nào trên mặt thoạt nhìn mà không phải như ngậm hồ lô, trong lòng lại thủ đoạn như thế!”



Lý Thiện Bảo ngây ra như phỗng, sau một lúc lâu, lẩm bẩm nói: “Vậy ngươi làm sao bây giờ?”



“Sao cái gì? Điểm yếu của ta nằm trong tay mợ hai, không nghe theo nàng thì còn có thể làm gì?” Thúy Hoa nói, “Lúc trước thái thái chọn ta cùng Thúy Kiều hầu hạ Nhị gia, chính là an bài sớm hay muộn sẽ thành người của hắn, chẳng qua hắn thân thể không tốt, vẫn kéo như vậy mà thôi, mặc dù không biết đến khi nào mới bước lên được, ai kêu ta vận mệnh đã như vậy? Ngươi lại ăn gan hùm dám đụng đến ta, nếu bị người ta phát hiện, ngươi có lẽ còn được cha ngươi chống đỡ, ta còn có thể yên thân? Đến lúc đó chỉ sợ tất cả đều đổ lên đầu ta. Bây giờ ngươi còn không biết điều như vậy, sớm hay muộn sẽ hại chết ta…” Nàng ta vừa nói, trong lòng chua xót, giọng cũng nghẹn ngào.



Lý Thiện Bảo cuống quýt chỉ tay lên trời thề, dỗ dành một chút, Thúy Hoa mới chuyển từ giận sang vui vẻ, chịu cho hắn thân thiết một chút. Trong lòng vẫn lo lắng, nàng ta nhanh chóng sửa sang quần áo, nói: “Nếu ta không quay về, sợ là mợ hai sẽ nghi ngờ. Sau này không có tin của ta, ngươi đừng tới tìm ta.” Dứt lời vội vàng rời khỏi. Trở về viện, thấy Liêu thị còn chưa quay về, chỉ có gặp phải Xích Tố bị hỏi một câu. Mợ hai cũng không nói gì, chỉ một mình ngồi bên đèn dầu trước cửa sổ, dáng vẻ như mọi ngày. Trong lòng nàng ta mới dần an tâm.



— —



Ở một bên hông điện, trong một gian lều lớn dành cho người gác đêm tạm nghỉ, Bình vương Triệu Cư mặc nguyên quần áo đang nằm ngửa trên chiếc sạp nhỏ. Tiêu Vinh ngồi ở bên cạnh, nhờ ánh sáng từ ngọn đuốc trắng trong lều mà ngắm trượng phu của mình đang trong giấc thiển miên.




Nàng biết hắn rất mệt mỏi. Từ mấy ngày trước đã không ngủ không nghỉ, ngày đêm gấp rút chạy về Kim Lăng. Sau đó, dưới vô số cái nhìn chằm chăm, từ sáng sớm cho đến tối muộn, hắn đều túc trực bên linh cữu Đại Hành hoàng đế, tham dự đủ mọi nghi thức tế điện rối rắm dài dòng. Bây giờ rốt cuộc cũng được nghỉ một lát, cơ hồ là vừa chạm gối liền ngủ ngay, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ ngay sau đó.



Tiêu Vinh hơi hơi nhắm mắt lại, nghe tiếng ngáy của trượng phu.



Đã có sáu bảy năm không nhìn thấy hắn, giờ đây gặp lại, nàng bỗng nhiên phát giác, qua gương, nhìn thấy bản thân mình dường như đã già đi rất nhiều. Mà hắn, bộ dáng so với trong trí nhớ không khác mấy, thậm chí, ngay cả tiếng ngáy phát ra khi ngủ cũng quen thuộc như vậy. Giờ phút này, cái âm thanh đã lâu nàng mới nghe thấy, lại giống như tiếng nhạc cao đẹp do nhạc sư diễn tấu.



Thật lâu sau, nàng rốt cuộc mở mắt, ánh mắt rơi xuống trên bờ vai hắn. Tưởng tượng ra hình ảnh nữ nhân đó ôm cánh tay hắn đi vào giấc ngủ, ánh mắt nàng dần dần hiu quạnh, vẻ mặt cũng lãnh đạm vài phần.



Nàng lại chăm chú nhìn hắn một lát, cuối cùng vươn tay qua, nhẹ nhàng cầm tay hắn.



Nàng biết hắn luôn luôn cảnh giác, cho dù là ngủ, chỉ cần hơi đụng chạm thì sẽ tỉnh ngay. Quả nhiên, vừa động tay, hắn bỗng nhiên mở mắt, sau khi thấy là nàng, hắn thở ra một hơi, lại nhắm mắt lại, mơ mơ hồ hồ nói: “Mi nhi, nếu nàng mệt mỏi, cũng nằm nghỉ đi. Đến nửa đêm gần sáng còn phải thức dậy.”



Mi nhi là tên thân mật mà trước giờ hắn gọi nàng. Khi đó nàng mới gả cho hắn không bao lâu, hắn khen nàng có một đôi mày thanh tú không cần tô vẽ, nên liền gọi như vậy.



Vốn nên là thời khắc thắm thiết dịu dàng, nhưng nàng không cách nào làm cho thời khắc này tiếp tục kéo dài.



Nàng vẫn chưa mở miệng, cũng không nhúc nhích, chỉ nắm tay hắn không buông.



Triệu Cư rốt cuộc lại mở mắt, nhìn về phía thê tử của mình, hơi chần chờ, rồi hỏi: “Nàng đang nghĩ gì?”



Nàng đón nhận ánh mắt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Thiếp đang nghĩ, Tống phu nhân là một nữ tử tao nhã như thế nào… Đáng tiếc, vẫn không có cơ hội thấy nàng.”



Trên mặt Triệu Cư hiện lên vẻ xấu hổ, từ trên sạp ngồi dậy, thấp giọng nói: “Mi nhi, nàng đừng nghĩ nhiều…”




Tiêu Vinh mỉm cười, lắc đầu nói: “Vương gia người đừng hiểu lầm. Thiếp không có ý gì khác, chỉ là nảy sinh cảm xúc mà thôi. Chúng ta chia cách nhiều năm như vậy, bên cạnh thiếp còn có Vô Dạng, người ở Yến Kinh lẻ loi một mình, có thể có Tống phu nhân bên cạnh, thiếp cũng yên tâm.”



Triệu Cư ngắm nàng một lúc lâu, cuối cùng thở dài, vươn tay nắm lấy bả vai nàng, nói: “Ta hiểu được ý của nàng. Ta làm sao không nghĩ đến chuyện đón mẫu tử nàng đi chứ, chính vì thân bất do kỷ…”



Trong mắt Tiêu Vinh xẹt qua một tia thất vọng.



Mới vừa rồi nàng thử thăm dò, nghe được hắn trả lời như vậy, lập tức liền hiểu được. Dù là đã đến nước này, trượng phu vẫn không tính toán để đón nàng với con trai đi.



Nàng cắn răng một cái, nói: “Vương gia, thiếp biết nỗi khó xử của người. Nhưng chúng ta đều biết rõ, Khám nhi hắn tuy là cháu của người, nhưng đối với người vẫn còn kiêng kị. Hiện giờ hắn lên ngôi, làm khó dễ với người là chuyện sớm hay muộn. Người nói thật cho thiếp biết, đến lúc đó, người sẽ khoanh tay chịu trói, hay còn có mưu kế khác?”



Triệu Cư ngần ngừ, chậm chạp không trả lời.



Tiêu Vinh nói: “Thiếp hiểu rồi, sao người lại cam tâm khoanh tay? Cho nên Vương gia, Mi nhi bây giờ muốn khẩn cầu người, xin người nghĩ đến nhiều năm tình nghĩa phu thê của chúng ta, vô luận như thế nào cũng nghĩ biện pháp đưa Vô Dạng đi. Ta có đi hay không không quan trọng, nhưng còn Vô Dạng, nó nhất định phải đi!”



Triệu Cư cau mày, sau một lúc lâu, rốt cuộc nói: “Mi nhi, nàng cũng biết, giờ là thời khắc hết sức căng thẳng, ta làm gì cũng có người nhìn chằm chằm. Để nàng cùng Vô Dạng ở Kim Lăng là ý chỉ lúc sinh thời của Đại Hành hoàng đế. Hiện giờ nếu chính Khám nhi không tự mở lời, ta vô luận như thế nào cũng không thể tự mình đề nghị. Tạm thời chỉ có thể để nàng cùng Vô Dạng chịu uất ức. Nhưng ta hứa với nàng, một khi phát sinh biến cố, ta chắc chắn nhanh chóng phái người đến, nghĩ biện pháp đưa nàng cùng Vô Dạng rời đi, nàng yên tâm!”



Trong lòng Tiêu Vinh chợt thấy bi thương.



Đương nhiên nàng biết rõ trượng phu hiện giờ đang ở thế khó xử. Nếu chỉ có mình nàng, nàng tuyệt đối sẽ không mở miệng. Nhưng còn có con trai, nàng phải suy nghĩ cho con.



Đây là điều mà ban ngày lúc ngồi trên xe ngựa của Quốc công phủ nàng đã nhắm mắt suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng cũng làm ra quyết định. Cho nên giờ phút này trượng phu chỉ cho một câu hứa hẹn như vậy, nàng nghe ra được, ngoại trừ hứa suông, không có nửa điểm ý nghĩa thực tế.



“Vương gia, thiếp với người từ khi kết tóc đến nay, đã gần hai mươi năm. Hai mươi năm nay, thiếp chưa từng cầu xin người điều gì, lần này, thiếp muốn từ chỗ người xin một người.” Thấy trượng phu gật đầu, Tiêu Vinh nói, “Từ Nhược Lân cùng Vô Dạng có tình nghĩa thầy trò, Vô Dạng đứa nhỏ này, mặc dù người không thích nó gàn bướng, có điều nó vẫn khá nghe lời của y. Lần này khi Vương gia rời đi, có thể để y ở lại?”



Theo bản năng Triệu Cư muốn lắc đầu.



Bắt đầu từ lần đầu tiên hắn gặp được Từ Nhược Lân năm y mười lăm tuổi, suốt mười mấy năm qua, đứa con trưởng của Ngụy quốc công phủ này, không chỉ từ một thiếu niên ngây ngô quật cường dần trưởng thành thành một lão tướng sa trường thân kinh bách chiến, hơn nữa còn là cánh tay phải, là tâm phúc nòng cốt nhất của hắn. Lần này vội vã vào kinh về chịu tang, nếu không nghe theo lời y, sắp xếp lánh đi đường khác, sau này nghe ngóng tình hình biết được, căn bản là không có khả năng trong vòng ba bốn ngày ngắn ngủi đến Kim Lăng đúng hạn.



Đương nhiên hắn hiểu rõ, cái ngày điệt nhi Triệu Khám làm khó dễ chính mình hẳn là không còn bao lâu nữa. Cho nên vào thời khắc mấu chốt như vậy, lý nào có thể để Từ Nhược Lân ở Kim Lăng?



Hắn do dự, nói: “Không thể sắp xếp người khác sao?”



“Không được, nhất định phải là y.”



Tiêu Vinh hai mắt khẩn khoản nhìn hắn, không hề chớp mắt.



Triệu Cư nhìn thê tử kết tóc của mình.



Mặc dù dưới hoàn cảnh ánh nến mông lung như vầy, cũng không thể che lấp được nếp nhăn rất nhỏ nơi khóe mắt nàng. Lần trước khi nhìn thấy nàng, thời gian ước chừng bất quá sáu bảy năm, nàng thoáng chốc đã già đi nhiều như vậy, không còn là thiếu nữ hay dựa cửa nhìn mình mỉm cười thuở ban đầu nữa. Trong đầu lại xẹt qua hình ảnh nữ tử thanh xuân lúc này đang ở Yến Kinh trong Bình vương phủ chờ mình quay về, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác áy náy. Lại do dự một lát, hắn cuối cùng nói: “Cũng tốt. Vậy để y ở lại.”



Tiêu Vinh cuối cùng thở ra một hơi, nhìn trượng phu mỉm cười, nói: “Đa tạ Vương gia.”



“Vương gia, Từ đại nhân đã đưa thế tử trở lại.”



Chính lúc này, bên ngoài lều vang lên tiếng của thị vệ báo cáo.