Ngọc Khả Nhi, Em Là Của Anh

Ngọc Khả Nhi, Em Là Của Anh - Chương 9: Bốn Nhân Vật Mới





Nó chợt tỉnh dậy sau một cơn ngủ dài và sâu. Giấc ngủ đã xoa dịu mọi cảm giác , mọi suy nghĩ, mọi nỗi đau... Lòng nhẹ nhàng lạ, nó vươn vai …tay bỗng chạm vào một vật ấm …Nó xoay người nhìn xuống…đó là con gấu bông mềm mại yêu quý của nó mà.


Miệng chợt cười , trông nó thật hiền ( thật sâu bên trong con người nó rất hiền, nó cố tỏ ra lạnh lùng để không ai bắt nạt được nó, giờ đây chỉ nó mới có thể bảo vệ nó và còn để báo thù…)


‘’An Nhược…mày…đúng là…con bạn tốt của tao…’’


Rồi bước nhẹ xuống giường… nó đứng dựa người vào khung cửa sổ.


Bầu trời đêm mới đẹp tuyệt…mặt trăng tròn tựa khuôn mặt nó đang mỉm cười …Từng ánh trăng chảy dài trên hàng liễu hồng, in bóng trên nền đất những bông hoa muôn sắc muôn vẻ…đẹp lung linh.


Gió nhè nhẹ thổi vào mát rượi, lướt trên làn da mịn của Khả Nhi.


Lòng giờ thật thanh thản, gương mặt buồn nhưng rất hiền. Dường như nó đã quên hết mọi chuyện hay vì nó chẳng muốn nghĩ đến nữa.?


Đôi mắt lạnh nhìn trăng, ngắm liễu rồi dừng hẳn tại chiếc ghế ngoài ban công, đối diện với phòng nó.Chợt , đôi mắt nó gương ra …để nhìn rõ hai bóng đen đang ngồi trên chiếc ghế- là Vương Hàn Phong và An Vy-sao cô ta lại ở đây vào giờ này ?


An Vy tựa nhẹ người vào Hàn Phong…Hàn Phong chẳng hề nhúc nhích, ngồi yên lặng , để mặc thân hình của An Vy tựa vào. Trong đầu hắn hình như đang rất bối rối…hàng ngàn câu hỏi …mà vẫn chưa trả lời được về thái độ của Ngọc Khả Nhi.


‘’Hàn Phong…’’


An Vy thì thào vào tai Hàn Phong, giọng rất ngọt ngào, nhỏ nhẹ…


‘’Anh làm sao vậy…’’





‘’Nhìn em đi!’’


Vừa nói An Vy vừa đưa bàn tay nhỏ nhắn ôm gọn khuôn mặt của Hàn Phong. Bàn tay cô như một lực nhỏ khiến Hàn Phong xoay đầu nhìn An Vy. Ánh mắt hắn vẫn không nhìn cô, mi mắt nhắm hờ…đang suy nghĩ rất nhiều.


‘’Vương Hàn Phong’’


Tiếng nói vẫn hiền nhưng đã có chút bổng, Hàn Phong dù muốn dù không cũng phải mở mắt, nhìn An Vy.


Cô cười…nụ cười rất quyến rũ.


‘’Anh làm em lo lắng đấy, mọi chuyện hãy cho qua hết đi…’’





‘’Chỉ nghĩ đến em thôi…em thôi…hiểu chưa’’


An Vy đưa làn môi mỏng lên làn môi của Hàn Phong…cô đang tặng hắn một nụ hôn.


Hàn Phong khẽ nhíu mày…nhưng không phản kháng.


Hắn cảm thấy người nóng đốt…nụ hôn rất ngọt ngào…hắn đã phản ứng…đôi môi hắn đáp trả lại nụ hôn của An Vy.


Hai người hôn nhau rất lâu và có người đã nhìn thấy tất cả - Ngọc Khả Nhi.


Một cảm giác lạ bỗng xẹt qua người Khả Nhi.


Cảm giác thật khó chịu, cảm giác này chưa bao giờ tồn tại trong người nó.


Nóng, khó chịu…không thể diễn tả nổi thành lời.


Vương Hàn Phong là kẻ thù của mày…hắn không còn là anh trai ngươi nữa…lòng nó tự nhủ.


‘’Ngọc Khả Nhi…đừng bao giờ tha thứ cho hắn…bởi đó là con trai của kẻ đã một tay xóa sạch gia đình, ba mẹ thật sự của mày…’’


Mỗi lần nghĩ đến kẻ giết chết gia tộc, lòng nó dâng lên một sự tức giận như muốn nổ tung cả người nó ra.


‘’Hừ…Vương Hàn Phong…ngươi cứ hạnh phúc đi…rồi một ngày ngươi sẽ không cười được nữa đâu’’


Người nó bỗng toát lên một luồng khí lạnh …khuôn mặt lạnh tanh…khiến trăng sao trên trời cũng phải trốn chạy.


***


Mặt trời lên…một ngày mệt mỏi của nó lại tiếp diễn từ khi Vương Hàn Phong đi du học trở về.


Đối mặt với gia đình nhà họ Vương…với mẹ thì còn được nhưng với hai cha con hắn ta…nó cảm thấy chán ngán vô cùng. Thế nên trời mới sáng, nó đã đến trường… @@ để ngủ.


‘’Ngọc Khả Nhi ! mấy hôm nay lạ lắm à nha…đi sớm thế !’’


An Nhược đang ngồi đối mặt với nó. Đưa ánh mắt nghi ngờ …nhỏ đang tra hỏi Khả Nhi.


‘’Nè…ngủ gì mà lắm vậy, gần vào học rồi đó!’’






‘’Tao bó tay với mày luôn.’’


Tự hỏi tự trả lời , không cần Ngọc Khả Nhi phải đuổi , An Nhược lắc đầu trở về chỗ ngồi khi tiếng trống vào học vừa vang lên.


Cô giáo bước vào lớp , theo sau là 4 nhân vật mới.


Từng tiếng òa lên rõ to của bọn con gái nối tiếp bọn con trai…rồi những ánh mắt hình trái tim đang dồn vào hướng của 4 người đó, bỏ mặc nó …đã thức dậy nhưng đang chăm chỉ đọc sách- chả lên quan đến mình !


‘’Hôm nay lớp ta có 4 học sinh mới, mong lớp ta sẽ chào đón và giúp đỡ.’’


‘’Giờ các em tự giới thiệu về mình đi’’


Cô giáo vừa nói xong, một cô gái có dáng người rất chuẩn ( chuẩn như siêu mẫu lun), làn da trắng hồng, khuôn mặt hiền hậu…mỉm cười thật tươi…khiến cho bao anh chàng ngồi dưới phải đổ ngây ngất.


Không ai khác , đó là Khúc An Vy.


‘’Chào các bạn, mình là Khúc An Vy…mình vừa đi du học ở Mĩ về nên chưa biết về lớp nhiều, mong các bạn giúp đỡ ạ !’’


Bình thường đã rất đẹp nhưng hôm nay , bận bộ đồng phục của trường , An Vy trông càng đẹp hơn…vừa mang vẻ đẹp của một người con gái ngây thơ vừa rất chững chạc…


Cô khiến cho cả lớp đứng ngồi không yên.


Tiếp sau đó, một chàng trai có mái tóc vàng với nụ cười tươi như ánh mặt trời lên tiếng.


‘’Hello, everyone,tên tớ là Hoàng Trình Minh Phi, cứ gọi mình là Kinen…mình cũng ở Mỹ trở về…là bạn của An Vy và anh chàng này…rất vui được làm quen.’’


Bọn con gái hồn xiêu phách lạc trước nụ cười và cả con người rất đẹp trai…rất lãng tử của Kinen…ai cũng phải thẹn thùng. Cả An Nhược cũng không kém…


riêng nó…vẫn không nhìn gì ngoài cuốn sách đang cầm trên tay.


Theo hướng tay chỉ của Kinen…bọn con gái giờ mới ngất xỉu thật sự ( nhịp tim đập mạnh…có nguy cơ bị rối loạn nhịp tim @_^)


Một chàng trai dáng người rất cao, khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ, nhưng toát lên một vẻ lạnh lùng đáng sợ…ánh mắt hắn không chú ý gì ngoài Ngọc Khả Nhi đang ngồi dưới .


Ánh mắt đang trách mắng , đang khó chịu, khi Ngọc Khả Nhi không mảy may đón chào sự hiện diện của anh trai ở căn phòng này- căn phòng hắn sẽ học cùng nó.



Ánh mắt đáng sợ của một kẻ rất đẹp trai mà bọn con gái chưa từng thấy ai đẹp bằng khiến cả lớp im lặng…


An Vy và Kinen thấy tình hình không ổn khi mà Hàn Phong cứ lạnh lùng chẳng nói gì, họ phải cười tươi…một lần nữa để lấy lại không khí


.


‘’Sorry mọi người nha, đây là Vương Hàn Phong, cậu ấy là một học sinh xuất sắc đứng đầu bảng của trường ĐH rất nổi tiếng bên Mỹ Habridge , từ hôm nay sẽ học tại lớp mình cùng chúng tớ ‘’


Hai người cùng nhau nói , kéo theo nụ cười rạng rỡ như ánh ban mai…cả lớp lại căng tràn sức sống.


Không những đẹp trai mà lại học giỏi, Vương Hàn Phong trở thành một mẫu người mà bao cô gái mơ ước, trái tim ai cũng phải thao thức (coi chừng An Vy nha mấy bạn ).


Ngọc Khả Nhi chăm chú đọc sách bỗng liếc nhìn Hàn Phong …cái liếc rất ngắn chỉ khoảng 0.5 giây nhưng cũng đã lọt vào mắt của Hàn Phong…hắn dường như đang thấy được cả một sự căm tức trong cái nhìn ấy của Khả Nhi.


Khả Nhi bỗng nhếch mép lên …lòng sôi sục.


‘’Học sinh xuất sắc ở Mỹ à…chờ đó…xem ai thắng ai’’


Chẳng hề nghĩ lâu, nó lại chăm chú vào sách


Giờ trên bục lớp chỉ còn một nhân vật cuối cùng…hắn đứng phía sau lưng Hàn Phong. An Vy kéo Hàn Phong lại gần mình và để lộ mặt nhân vật mới.


‘’Đặng Phước Minh Nhật là tên tôi, hãy cứ gọi tôi là Kid ‘’


Chỉ một lời nói ngắn gọn nhưng giọng điệu như -3000 độ C muốn đóng băng tất cả.


Hàng loạt con mắt cố gương ra to , miệng ai cũng há hốc, cả cô giáo cũng phải sợ hãi.


(Trừ Ngọc Khả Nhi ra nhé).


Hắn mang tên Kid giống với tên nhân vật trong bộ truyện tranh nổi tiếng của Nhật Bản Gosho Aoyama Thám Tử Lừng Danh Conan –siêu trộm Kid và dáng người cũng y đúc. (y bản sao vậy )


Khoác trên người bộ vest màu trắng, đội chiếc mũ lưỡi trai màu trắng…làn da rất trắng…trông hắn không khác gì thiên thần. Trên ngón tay giữa, hắn đeo một chiếc nhẫn màu đen.


Nhưng ánh mắt và vẻ mặt rất lạnh , hắn là một tảng băng lạnh…Nếu như Vương Hàn Phong mang hơi lạnh của tử khí thì tên này mang hơi lạnh của băng khí.