Lăng Khiên vẻ mặt đạm mạc nhìn cô, đáy mắt hiện lên ngọn lửa tức giận, nheo nheo mí mắt, từ từ mở miệng: “Đến khi anh tìm được một con mồi mới thì thôi.”
Đến khi em quên được Tiếu Diệc Trần, đến khi anh không còn yêu em nữa thì thôi. Nhưng câu này anh lại không dám nói, bởi vì anh không muốn cô biết rằng anh yêu cô. Như vậy chỉ làm cho cô ngu dốt, luôn tìm cách thoát khỏi anh mà thôi.
Đồng Yên nhìn anh, ánh mắt ảm đạm, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu. Một lát sau mở miệng lần nữa: “Lăng Khiên. Anh làm như vậy chỉ vì trả thù tôi hồi đó vũ nhục anh đúng không?”
Lăng Khiên quay đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy gợn sóng sợ hãi: “Nếu không phải?”
Đồng Yên thoải mái cười yếu ớt, lắc đầu: “Không có? Như vậy là tốt rồi.”
Lăng Khiên quay đầu đi, nhìn thoáng qua cửa sổ, buông thõng mí mắt, từ từ khom lưng xuống nhẹ nhàng bế cô lên, đi qua tủ giày mới khàn khàn mở miệng: “Em cất chìa khóa nhà đi.”
Đồng Yên ngoan ngoãn giật đầu cất chìa khóa vào trong túi áo.
“Ôm lấy cô anh.” Trước lúc vào thang máy, mặt anh không chút thay đổi nói.
Đồng Yên cúi đầu đấu tranh trong chốc láy, nhẹ nhàng vòng tay lên ôm lấy cổ anh, không có thấy ánh mắt của anh trên đỉnh đầu cô nhu hòa đi rất nhiều.
Đến bệnh viện, Lăng Khiên đem cô đến phòng làm việc của bác sỹ rồi đi ra ngoài. Bác sỹ giúp cô bôi thuốc, thay băng gạt đổi thành hai lớp băng mỏng, điểm mũi chân miễn cưỡng có thể đi được.
Nhưng mà lúc đi ra cửa cô không có đi giày mà ~_________~.
Cô ngại ngùng nhìn bác sỹ ở đối diện, cười cười, nói thật nhỏ: “Bạn tôi anh ấy có chút việc bận, tôi có thể ở chỗ này cho anh ấy một lát được không?”
Bác sỹ là một người trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, tốt bụng hướng cô cười cười, sau đó đứng lên nói: “Đúng lúc tôi vừa muốn đi kiểm tra bệnh nhân. Cô ngồi nghỉ ở đây nhé.”
Đồng Yên ngoan ngoãn một chút gật đầu.
Sau khi bác sỹ rời đi, cô ngồi ở trên ghế đung đưa hai chân, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại của mình ra bắt đầu chơi trò chơi, ước chừng đợi được một lát lâu rồi mới nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy người vừa tiến vào, cái miệng nhỏ nhắn không tự chủ vếch lên.
Lăng Khiên giơ lên cái túi trên tay, sắc mặt có chút tái nhợt, cũng không có lập tức ôm lấy cô, mà anh lại ngồi ở ghế đối diện với cô, hai tay khoác lên trên đùi, khom người cúi đầu thở nhẹ.
Đồng Yên cảm nhận thấy anh khác thường mở miệng hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Anh lắc đầu: “Không có chuyện gì cả. Anh nghỉ một chút rồi đưa em về nhà.”
“Không thoải mái ở đâu sao?”
“Ừ.” Thanh âm của anh rất lạnh, hiển nhiên là anh đang không muốn nói chuyện.
Cô cũng không dám mở miệng hỏi anh nữa, cất điện thoại vào trong túi, yên tĩnh ngồi chờ anh.
Mấy phút đồng hồ sao, Lăng Khiên ngẩng đầu nhìn câu một cái, rồi cười cười yếu ớt: “Mới vừa rồi thái độ không tốt, xin lỗi em.”
Đồng Yên sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Không đâu. Sắc mặt của anh không hề tốt, sao không bảo bác sỹ khám cho?”
Lăng Khiên đứng lên, đưa cho cô túi thuốc: “Cầm cho anh.”, sau đó cúi người bế cô dậy.
Đồng Yên cầm lấy cái túi, mở ra nhìn một chút, kinh ngạc ngửa đầu hỏi: “Anh bị đau dạ dày sao?”
Lăng Khiên trong mắt hiện lên tia đau đớn. Cô đối với việc đã cứu anh không có một chút ấn tượng nào sao? Vẻ mặt anh tối tăm gật đầu, không có nhìn cô, đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Đồng Yên cũng không biết mình đã nói sai cái gì, nhìn vẻ mặt khó chịu, lên xe một cái là nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề mở miệng nói chuyện.
Suốt cả đường về nhà anh cũng không hề nói gì.
Trở lại nhà trọ, Lăng Khiên đem thẳng cô đến phòng ngủ, đặt dép của cô ở bên cạnh giường, sau đó hai tay bám vào tường đứng cho vững, không hề rời đi, cũng không hề nói gì. Anh chỉ nhìn cô với ánh mắt phức tạp.
Đồng Yên tựa đầu vào giường, ôm lấy gối, bị anh nhìn vậy không biết phải làm sao, cuối cùng nổi lên dũng khí mở miệng nói: “Chuyện kia… Tôi với anh ở chung một chỗ về sau có thể tiếp tục công việc bây giờ không?”
Lăng Khiên sững sờ, nhìn về phía cô ánh mắt càng thêm tối tăm.
Đồng Yên trong lòng run rẩy, kiên trì mở miệng: “Tôi rất thích công việc mình đang làm bây giờ, rất thích những người đồng nghiệp này. Tôi muốn làm chung một chỗ với họ.”
Cô cẩn thận mở miệng, làm cho lòng Lăng Khiên càng đau hơn. Anh hít một hơi thật sau mới đáp: “Đồng Yên! Ở cùng một chỗ với anh tức là làm bạn gái của anh, em có thể có cuộc sống của mình, công việc của mình, bạn bè của mình/ Anh không cần em từ bỏ cái gì, chỉ cần đến lúc anh cần em là em ở bên cạnh anh là được. Có hiểu không?”
Cô nửa hiểu nửa không nhìn anh, một lát sau mới nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy khốn hoặc: “Lúc nào thì anh cần tôi? Một tuần lễ hay mấy ngày?” [Vi: bó tay toàn tập :-