Sự trầm mặc chỉ diễn ra trong một vài phút ngắn ngủi, một kígiả lại mở miệng: “Tiếu tổng, ngài vừa mới nói bạn gái của Lăng tổng là học muộithời đại học của ngài, có thật không vậy?”
Tiếu Diệc Trần vẫn cười ôn hòa như cũ trả lời: “Đúng vậy.Chúng tôi còn từng là bạn rất tốt của nhau nữa, phải không Yên nhi?”
Đồng Yên cúi đầu, nắm thật chặt lấy tay Lăng Khiên, cũng cảmgiác được lòng bàn tay anh lạnh như băng và ẩm ướt. Cô ngẩng đầu nhìn thì thấyvẻ mặt anh lo lắng nhìn mình, cô hơi sững sờ liền không tự chủ buông lỏng tayanh ra.
Tiếu Diệc Trần thu hết sự mờ ám của hai người vào trong mắt,cười cười đối với ký giả kia nói: “Chúng ta kết thúc phỏng vấn ở đây thôi. Yếnhội sẽ bắt đầu ngay bây giờ, chủ hội đã sắp xếp chỗ ngồi cho các ký giả bằng hữuở tầng hai. Chúc mọi người ăn cơm vui vẻ.” Nói xong anh ôm lấy bả vai Tử YênNhi, gật đầu với Đồng Yên, không nhìn Lăng Khiên lấy một cái đi sát qua bên ngườibọn họ.
Cho đến khi đám đông giải tán đi hết, Đồng Yên một lần nữa nắmlấy tay Lăng Khiên hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Anh nhìn cô, trên mặt không hề cười, đáy mắt nhẹ nhàng rungđộng, khàn khàn hỏi: “Em đã sớm biết Tiếu Diệc Trần muốn li hôn?”
Đồng Yên sửng sốt một chút sau đó gật đầu: “Anh ta đã nói vớiem mấy lần, em cũng không hề nghĩ anh ta lại dám thừa nhận trước giới truyềnthông.”
Anh thở ra một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa:“Tại sao em không nói với anh?”
Cô nhìn anh khó hiểu trả lời: “Nói với anh? Chuyện anh ta muốnli hôn? Em cảm thấy không cần thiết a.”
Lăng Khiên mím chặt môi, hàm răng cắn chặt lại, một lúc lâucầm ngược lại tay cô nói: “Chúng ta đi thôi.”
Cả yến hội Đồng Yên đều đi bên cạnh Lăng Khiên từ bàn nàysang bàn khác, anh cùng các vị khách khác xã giao nói chuyện nhưng lại không hềgiới thiệu họ cho cô biết; đối với người khác anh chỉ nói “Đây là bạn gái tôi”,ngay cả tên cô anh cũng không nói cho họ biết.
Cô cảm thấy trong lòng có chút ủy khuất, nhưng lại lo lắngcho thân thể của anh hơn khi nhìn thấy anh cứ uống một chén lại một chén khôngngừng. Cô lôi anh mấy lần anh cũng chẳng hề phản ứng. Đến khi yến tiệc kếtthúc, mặt anh chỉ có thể dùng hai từ “trắng bệch” để hình dung.
Trở lại phòng nghỉ, Lăng Khiên cởi áo khoác bước vào phòng vệsinh, mọi thứ vị đè nén bên trong ruột cứ thế mà đi ra ngoài theo đường miệng,âm thanh nôn mửa không ngừng đánh sâu vào màng nhĩ Đồng Yên. Cô luống cuống đứngở cửa phòng vệ sinh, nước đã vòng quanh mắt. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô vộivàng mở ra, vội vàng cầm lấy tay người đàn ông phía bên trong cửa kia.
Lăng Khiên vốn muốn trốn tránh cô, nhưng lại nhìn thấy hai mắtcô hồng hồng thì trong lòng lại hiện lên một tia không đành lòng. Anh cũngkhông biết rốt cuộc mình đang giận cái gì. Cô nói không sai, Tiếu Diệc Trần muốnli hôn hay không không liên quan gì đến anh, và cô cũng không việc gì phải nóicho anh biết. Nhưng khi nghĩ đến Đồng Yên đã từng yêu người đàn ông kia tha thiếtthì anh cảm thấy rất không yên lòng. Thật ra anh biết rõ, Tiếu Diệc Trần sở dĩmất đi Đồng Yên là bởi vì hắn ích kỷ cùng hèn yếu, hiện tại hắn lại dám làm cáitrò thừa nhận hắn muốn li hôn trước giới truyền thông, hắn không tin trong lòngĐồng Yên không có bất kỳ xúc động nào. Cô bây giờ đã có thể bình tĩnh, không hềcó phản ứng gì trong lòng anh lại càng khủng hoảng, lại càng khổ sở hơn.
Đồng Yên đỡ anh nằm lên giường sau đó nhanh chóng lấy thuốcđau dạ dày, rót một cốc nước ấm nóng đưa cho anh uống. Sau khi nhìn anh uốngxong mới cầm lấy tay anh hỏi nhỏ: “Anh đau lắm sao? Hay anh nằm nghỉ một látđi?” (Vi: anh toàn không ăn gì uống thuốc luôn, thế dạ dày mới lại càng đau chứ@@).
Lăng Khiên nhìn ánh mắt đau lòng không chút che dấu của cô,lòng anh dần dần ấm áp hơn, kéo cô ngồi lên đùi mình oa oa hỏi: “Yên Yên, TiếuDiệc Trần li hôn em thật sự không có cảm giác gì sao?”
Cô lau mồ hôi trên trán cho anh, khi thấy mi tâm của anh nhănlại thì hôn anh một cái nói: “Em không có, một chút cũng không có. Nhưng mà emkhông hy vọng anh ta li hôn, Tương Dao sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta.”
Hai chân mày của Lăng Khiên vừa giãn ra thì lập tức nhíu lạingay, anh rầu rĩ nói: “Em là đang lo lắng cho hắn ta sao?”
Đồng Yên im lặng, cúi đầu thở dài một hơi: “Dù sao em và anhta cũng có nhiều năm yêu thương nhau, cho dù bây giờ em không hề yêu anh ta nữanhưng cũng không mong anh ta thân bại danh liệt, chỉ còn hai bàn tay trắng. Nếunhư vậy em sẽ cảm thấy rất áy náy đối với anh ta.”
Nghe được lời nói của cô Lăng Khiên khẽ run lên, ánh mắt lóelên một cái nói: “Anh không cho phép em đối với hắn ta áy này. Hắn li hôn, hắnthân bại danh liệt hay ra sao nữa là chuyện của hắn, không liên quan gì đến emhết. Không cho phép em đồng tình với hắn.”
Cô cười cười, vỗ vỗ mặt anh nói: “Được rồi. Em sẽ không đồngtình với anh ta, cho dù sau này anh ta có đến xin cơm em cũng sẽ làm như khôngthấy. Thế được chưa?”
Lăng Khiên nghe thấy giọng nói như đang dỗ dành một đứa trẻcủa cô đối với mình mà bật cười, cầm lấy tay cô đặt lên bả vai mình, nhìn nụ cườiđiềm tĩnh của cô một chút, sau đó thì hôn lấy, mân mê lấy, ngấu nghiến lấy đôimôi đỏ mọng của cô.
Sau nụ hôn nóng bỏng, Lăng Khiên dựa vào đầu giường nghỉngơi. Đồng Yên bị anh ôm lấy chỉ có thể nửa nằm trên ngực anh, nhìn lấy chiếc cằmhoàn mỹ nhưng ương ngạnh của anh chốc lát, quay người hỏi nhỏ anh một câu: “Anhquen biết với Tử Yên Nhi phải không?”
Lăng Khiên ôm cô, nắm thật chặt lấy tay cô, trên mặt nháy mặthiện lên bất an cùng bối rối. Anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô,vuốt ve lấy hai cánh môi mềm mại, sắc mặt vừa mới hơi hòa hoãn lại một lần nữatrở nên tái nhợt dị thường, đáy mắt anh run rẩy không dứt.
Đồng Yên lẳng lặng nhìn anh chăm chú, không tức giận vàkhông hề tỏ ra không tín nhiệm, ánh mắt cô còn mang theo sự khích lệ nhìn anh.
Một lúc lâu sau, Lăng Khiên thở dài một hơi, lôi cô ngồi dậy,cân nhắc chút đỉnh và khàn khàn mở miệng: “Anh cùng với cô ấy quen nhau trong mộtthời gian ngắn, chính là năm ngoái sau khi em về nước không bao lâu.” Nói xonganh ngồi dậy nhìn cô, vẻ mặt vô cùng chân thành nói: “Yên Yên, nếu như anh nóianh quen với cô ấy chỉ vì tên cô ấy là Yên Nhi, đôi mắt cô ấy vô cùng giống mắtem, chẳng qua là anh trong nhất thời muốn tìm một phần an ủi, chỉ như vậy thôithì em có tin anh không?”
Đồng Yên nghe anh nói xong từ từ rũ mí mắt xuống, thời giandài không hề đáp lại anh.
Lòng bàn tay Lăng Khiên càng ngày càng nhiều mồ hôi lạnh,trên trán cũng đã bắt đầu đổ mồ hôi, thân thể ngày càng cảm thấy lạnh lẽo,không tự chủ được anh rùng mình một cái. Đồng Yên cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìnanh, hai mắt thật to ẩn hàm nước mắt, cô mím môi cười cười, sau đó khẽ gật đầu:“Em tin anh. Em tin rằng anh sẽ không gạt em.”
Anh nghe thấy câu trả lời của cô một hồi lâu cũng không hềphản ứng, chỉ ngồi ngây ra nhìn cô, mặt tràn đầy vẻ không-thể-tin-được.
Cuối cùng Đồng Yên cười khẽ, hai tay tinh tế ôm lấy cổ anh,giả vờ nổi giận mở miệng: “Nói em nghe. Sau khi chúng ta ở cùng một chỗ, anh vàcô ta có gặp mặt nhau một mình lần nào không?”
Lăng Khiên mím môi, tránh ánh mắt của cô, cúi đầu trầm mặclâu lâu mới nói: “Lần trước anh đi công tác ở thành phố X gặp lại cô ấy một lần.”
Đồng Yên vếnh miệng: “Thế anh có làm chuyện gì có lỗi với emkhông?”
Lăng Khiên nhìn cô cật lực lắc đầu, vội vàng nói: “Không có,tuyệt đối không có. Anh xin thề!” (Vi: Giống hệt “Em xin hứa/thề!” lúc kết nạpvào đoàn =)). Ôi Khiên ca thật đáng yêu :X:X:X).
Đồng Yên xì một tiếng rồi bật cười, đưa tay nhéo nhéo mũianh, sau đó lại ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn úp vào gáy anh nói nhỏ: “Saunày em không cho phép anh một mình gặp cô ấy. Cô ấy trẻ tuổi hơn em, xinh đẹphơn em, em rất không vui khi nhìn thấy anh và cô ấy gặp mặt ở cửa lúc sáng.”
Lăng Khiên trong lòng mừng như điên. Sủng vật nhỏ bé của anhlà đang ghen phải không? Anh hôn lấy tai cô nói: “Nói nhảm gì vậy. Yên Yên củaanh mới là xinh đẹp nhất, khả ái nhất.” (Vi: Ọe… Buồn nôn quá @@).
Cô rầu rĩ cười, nhắm ngay cổ anh không nhẹ không nặng cắn mộtcái, nhìn thấy dấu hai hàm răng nhỏ của mình trên da thịt màu đồng ở cổ anh thìcười khanh khách. Cô vừa định cắn anh phát nữa lại nghe thấy giọng nói nhẫn nhịnvà run rẩy của anh vang lên: “Xin em đấy, đừng có lộn xộn nữa. Em đang cố tìnhkhiêu chiến với khả năng kiềm chế của anh đấy hả?” ( =)), anh thật là quân tử=P~).
Hai người ầm ĩ trong chốc lát, sau đó anh ôm cô ngủ thậtsay. Dạ tiệc buổi tối hai người không hề tham gia. Đợi đến khi Lục Tư Triết tới,không hề có bạn gái nào đi cùng, ba người mặc thường phục đi ra ngoài ăn cơmbình dân. Sau khi ăn cơm xong Lăng Khiên đưa Đồng Yên trở về phòng sau đó cùngLục Tư Triết tới tầng sáu uống rượu.
Đồng Yên tắm rửa thay quần áo rồi nằm trên giường xem ti vi.Lúc đồng hồ điểm hơn chín giờ thì tiếng điện thoại di động của cô vang lên.Nhìn thấy tên người gọi nhấp nháy trên màn hình điện thoại, hai đầu chân mày côtừ từ nhíu lại, qua thật lâu cô mới ấn nút nghe.
“Alo? Diệc Trần?”
Tiếu Diệc Trần lúc này đang ở bên bờ biển. Bờ biển rộng mênhmông ở dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng càng trở nên thâm trầm, yên lặng đếnmức quỷ dị. Cả người anh hòa lẫn vào bóng đêm, thân mình thon dài toát ra vẻ côđơn cùng đơn độc.
Anh không nói gì chỉ đi về phía trước hai bước, đưa điện thoạidi động hướng ra phía biển rộng, một lát sau mới lại áp điện thoại vào tai.
Bên tai Đồng Yên truyền đến tiếng gió biển vù vù xen lẫn tiếngsóng biển không rõ lắm, đáy lòng cô hơi xúc động, mở miệng nói, thanh âm khôngtự chủ trở nên mềm nhẹ vô cùng: “Anh đang ở bờ biển à?”
Tiếu Diệc Trần nghe cô nói mà cười khẽ, ngữ điệu quen thuộc,giọng nói ôn nhu, phảng phất làm anh nhớ lại Đồng Yên ngày xưa thường hay lẽo đẽođi theo sau anh.
“Yên nhi, bờ biển ở đây không xinh đẹp như ở thành phố H,nhưng gió biển cũng rất thoải mái. Em có muốn cảm nhận một chút không?”
Đồng Yên nắm điện thoại đi tới bên cửa sổ, bờ biển loángthoáng có chút ánh sáng, lác đác có vài người dạo chơi trên bờ biển. Cô khôngnhìn thấy thân ảnh quen thuộc, lắc đầu cự tuyệt: “Không được. Tôi đã tắm rửa rồi.”
Tiếu Diệc Trần nhìn về phía xa, khóe miệng là nụ cười khôngđổi, cũng là vô cùng khổ sở: “Yên nhi, em như thế này rất không có sức thuyếtphục. Em ra đây đi, anh chỉ muốn nói cho em nghe một chút về chuyện giữa LăngKhiên và Tử Yên Nhi.”
Trong quán rượu.
Lăng Khiên và Lục Tư Triết đang ngồi uống rượu cùng với mộtngười đàn ông khác ở một bàn trong góc phòng thương lượng chuyện làm ăn.
Lăng Khiên tựa như vô ý mà hữu ý nhìn thời gian, căn bảnkhông thể nào mở miệng. Lục Tư Triết từ từ uống rượu cùng người đàn ông trungniên kia, đưa mắt nhìn ra cửa, thân thể hơi ngẩn ra, đụng đụng cánh tay LăngKhiên ý bảo anh nhìn về phía cửa.
Lăng Khiên gõ gõ tàn thuốc theo ánh mắt Tư Triết nhìn ra cửathì thấy Tử Yên Nhi hết nhìn đông lại nhìn tây như đang tìm ai đó. Anh từ từnhíu mày, trầm mặc một lúc rồi dập tắt điếu thuốc vào gặt tàn, cùng người đànông trung niên kia lên tiếng chào hỏi, quay sang nói với Tư Triết: “Cậu tiếp tụcbàn bạc đi. Tôi đi qua đó xem một chút.”
Lục Tư Triết mím môi nhìn anh, nói: “Ở đây có không ít ký giả,tốt nhất mang cô ta ra ngoài nói chuyện.”
Anh gật đầu, sửa sang lại tay áo rồi tiến về phía cửa.
Tử Yên Nhi nhìn thấy anh, khẽ cắn môi sau đó cúi đầu nhìn xuốngđất nói nhỏ: “Anh có rảnh không? Em có lời muốn nói với anh.”
Lăng Khiên nhìn cô nhẹ nhàng gật đầu: “Được. Đi ra ngoài nóichuyện.”
Hai người chầm chậm đi tới bờ biển, Lăng Khiên đi trước, TửYên Nhi cách anh nửa thước ở phía sau, khẽ cúi đầu, trên mặt có chút đấu tranhgiằng co. Đến bờ biển, cô nhìn xung quanh thì thấy hai thân ảnh ở cách đó khôngxa. Cô dừng lại kéo chéo áo của Lăng Khiên.
Lăng Khiên xoay người, nhàn nhạt nhìn và đợi cô mở miệng.
Một lúc sau, Tử Yên Nhi từ trong túi móc ra một tấm chi phiếuđưa cho anh: “Đây là một trăm vạn lần trước anh cho em mượn, giờ em trả lại choanh.”
Lăng Khiên không có cầm lấy, cúi đầu trầm tư, một lát saunhìn về phía cô, hai tròng mắt lạnh lùng trong trẻo không có một tia rung độnghỏi: “Em đi theo Tiếu Diệc Trần?”
Tử Yên Nhi lắc đầu, nói nhỏ: “Em chỉ là thư ký của anh ta.”
Lăng Khiên nghiêng đầu nhìn về phương xa, nói: “Vậy hắn ta tạisao lại cho em một trăm vạn?”
“Em mượn anh ta. Anh ta sẽ dần dần trừ vào tiền lương củaem.”
Lăng Khiên quay đầu nhìn cô, trong mắt nhàn nhạt ưu thương.Dù không yêu cô nhưng anh cũng không hề hi vọng cô gái này bị cuốn vào cuộc đấugiữa anh và Tiếu Diệc Trần.
“Cha em bệnh thế nào?”
“Đã được phẫu thuật rồi. Tiếu tổng đã giúp em tìm bác sỹ tốtnhất cho cha. Hiện giờ cha em đang hồi phục lại rất tốt.”
Lăng Khiên ánh mắt ảm đi một chút, xoay người nhìn mặt biểnyên tĩnh một lúc lâu mới nói: “Cuộc gặp mặt lần trước có phải do Tiếu Diệc Trầnan bài hay không?”
Tử Yên Nhi run lên bần bật, cắn chặt môi không nói gì.
Lăng Khiên không hề xoay người, dường như anh cũng không đợibất kỳ câu trả lời của cô, tiếp tục mở miệng: “Lần này thì sao? Hắn ta lại muốnem làm cái gì? Lại làm chiêu cũ dụ dỗ tôi sao? Yên nhi, cha em bị bệnh mà tôikhông hết lòng giúp đỡ thật xin lỗi. Một trăm vạn kia em không cần trả lại chotôi, hơn nữa em cũng không nên tham gia vào ân oán giữa tôi và Tiếu Diệc Trần.Em hãy cùng với cha em rời khỏi nơi này đi. Hãy sống một cuộc sống đơn giảnthôi được không?”
Tử Yên Nhi trong mắt đã có nước, thấy cách đó không xa haingười kia đang đi tới, cô nhắm chặt mắt một chút, rồi bước lên phía trước mộtbước, trực tiếp ôm lấy eo Lăng Khiên.
Hai người ở cách đó vài mét nhìn thấy hình ảnh của bọn họ đềusửng sốt. Tiếu Diệc Trần khóe miệng là nụ cười yếu ớt, quay đầu nhìn sang côgái bên cạnh mình đang tràn ngập căng thẳng trong lòng.
Đồng Yên mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt nhìn hình ảnh đôinam nữ đang đứng ôm nhau một chỗ kia, trong nháy mắt cả người cứng đờ không phảnứng. Nhìn thấy người đàn ông kia đẩy cô gái kia ra trên mặt vẻ mặt từ từ buônglỏng, cô quay đầu nhìn chống lại đôi mắt đang mỉm cười ôn nhu của Tiếu Diệc Trần,khẽ cười cười và lạnh lùng hỏi: “Diệc Trần, đây mới thực sự là nguyên nhân anhhẹn tôi ra bờ biển vào tối nay phải không?”