Ánh nắng mặt trời tươi sáng sau giờ ngọ, Đồng Yên cầm lấy mấy phần bản thảo vừa làm xong, vươn vai một cái, cầm lấy chén nước đứng lên rót vào một chút trà sữa, sau đó không lập tức trở về chỗ ngồi mà đứng ở cửa sổ sát đất khu nghỉ ngơi lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.
Xế chiều an tĩnh, trong không khí tràn ngập mùi sữa thơm nhàn nhạt, cảm giác như vậy rất quen thuộc, giống như hồi cô còn ở nước ngoài vượt qua từng sự thanh thản sau giờ ngọ, cũng như là ở trong biệt thự kia, nghe nhạc nhớ lại từng sự việc. Có lẽ tình yêu đã biến mất, nhưng mà từng thời gian khác nhau, trong đầu cô không tự chủ được mà nhớ tới nhưng chuyện cũ tốt đẹp hoặc đau khổ làm cho cô trong nháy mắt trở nên hoảng hốt, không rõ đâu là thực tế đâu là trong mơ.
Một trận tiếng bước chân dồn dập tới gần, đầu vai Đồng Yên bị ai đó vỗ nhẹ, nghe thấy được mùi hương thoang thoảng xung quanh quen thuộc, cô cười cười xoay người.
“Sau lại đứng lười biếng ở chỗ này vậy?” Thiến Thiến mỉm cười nhìn cô, sau đó chỉ chỉ chỗ ngồi của Đồng Yên: “Điện thoại của cậu vang lên nhiều lần lắm rồi, chắc là người khác gọi cậu đấy.”
Đồng Yên hướng cô le lưỡi: “Phía dưới hộp vuông kia có trà sữa rất thơm, một mình cậu đi lấy nhé.”
Thiến Thiến hai mắt sáng rực tay hướng cô ý chỉ OK. Nhìn cô xoay người đi, không có hảo ý cười cười rồi tay vỗ nhẹ mông cô một cái [>__
Đồng Yên biết là cô đùa, nhưng mặt vẫn đỏ bừng lên, tức giận xoay người lại chống lại tròng mắt ẩn chứa ý cười của Thiến Thiến, chính cô cũng cười, sau đó lườm (yêu) Thiến Thiến một cái rồi trở về chỗ ngồi. Lúc ra cửa còn nghe thấy thanh âm trêu chọc của bạn mình: “Người ta đều nói rằng tình yêu trong phụ nữ là phong tình vạn chủng. Thật là không sai chút nào a. Thần sắc của cậu khá lên rất nhiều nha.”
Đồng Yên quẫn bách tiêu sái trở về chỗ ngồi, nắm điện thoại trong tay nhìn thấy một cái tên hiện lên trên màn hình, khuôn mặt nhỏ nhắm từ màu hồng chuyển sang màu trắng.
Ba chữ “Tiếu Diệc Trần” nhấp nháy trên màn hình điện thoại, hoàn toàn không có ý ngừng máy. Đồng Yên nắm chặt điện thoại, trong lòng xuất hiện cảm giác đau lòng quen thuộc. Lúc nhạc chờ sắp kết thúc, cô nhẹ nhàng nhấn nút nghe rồi áp điện thoại bên tai.
“Alo?” Giọng cô hơi run.
“Yên nhi, là anh.” Giọng của Tiếu Diệc Trần vẫn thấp nhu như trước.
“Ừm.” Đồng Yên nắm điện thoại đi ra khỏi phòng làm việc.
“Em đang ở công ty à?”
“Ừm.”
“Tối nay anh tới đón em, cùng nhau ăn một bữa cơm được không?”
Đồng Yên dừng ở cuối hành lang, nhìn ra những đám mây trắng ở ngoài cửa sổ, trong mắt có ưu thương nồng đậm: “Diệc Trần, em không muốn gặp anh nữa.” Giọng nói cô rất thấp, cẩn thận nhưng rất kiên định.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe được lời cô, ngón tay nắm chặt lấy điện thoại, sau đó thở dài một hơi thật sâu, một lần nữa lại mở miệng: “Yên nhi, đừng như vậy. Hãy coi anh như là bạn bè bình thường, chúng ta chỉ ăn một bữa cơm thôi, anh không hề có ý gì khác. Đừng cự tuyệt anh được không?”
Đồng Yên nghe thấy thanh âm khàn khàn cùng cầu xin của anh, mọi lời cự tuyệt ra đến miệng thì bị chặn lại. Sau một lúc lâu, cô cắn cắn môi nói nhỏ: “Được rồi.”
Trước khi tan việc cô cũng không nhận được điện thoại của Lăng Khiên, trong lòng không thể nói ra được cảm giác gì. Kể từ khi anh biểu lộ tuần trước, bọn họ chỉ gặp lại nhau hai lần, hơn nữa anh đều ở công ty Viễn Đông xử lý công việc, anh thật sự rất bận rộn. Thêm nữa hầu như đêm nào anh cũng đi xã giao với khách hàng, có khi gọi điện cho cô, có khi không. Mà cô ngoài mấy cái tin nhắn ngắn ngủn cũng không chủ động liên lạc với anh.
Trừ khi hai người gặp mặt, bình thường cô rất ít cảm giác mình yêu anh, mà cái loại cảm giác động tâm này theo thời gian hình như càng ngày càng nhạt.
Cô đi ra khỏi kí túc xá khẽ thở dài một hơi. Dù sao thì vẫn là không yêu.
Trong quán súp không gian nho nhỏ ưu nhã, bên trong bố trí vô cùng ấm áp, bên trong góc quán có một cái cây cảnh màu xanh biếc làm cho người ta cảm thấy tràn đầy hi vọng.
Tiếu Diệc Trần sau khi chờ Đồng Yên ngồi xuống, cực kỳ tự nhiên giúp cô chọn đồ ăn. Lúc ăn cơm cũng không hề hỏi ý kiến cô, thành thạo gắp thức ăn vào bát cô mà toàn là những món cô thích. Đối với cô, nhiều năm như vậy mà anh vẫn nhớ được rõ ràng, không phải là cố ý nhưng dù sao vẫn không thể quên được. Mỗi lần trong lúc vô tình nhớ tới anh, tâm tình cũng sẽ buồn bực và đau đớn không dứt.
Đồng Yên cúi đầu uống trà. Đối với cái nhìn thâm tình mà tham lam của anh, mặt cô không hề có bất kỳ phản ứng nào nhưng ngực lại đập thình thịch. Nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn không cách nào phản ứng lại ánh mắt này của anh. Cho dù cô đã quyết định không yêu anh nữa nhưng mà tám năm yêu say đắm sớm đã ăn sâu vào trong máu cô rồi, trái tim nhảy lên một chút rồi truyền đến mọi nơi trong cơ thế, căn bản là cô không cách nào khống chế được.
Tiếu Diệc Trần nhìn cô ánh mắt có chút mờ mịt, trong lòng khẽ đau. Điều chỉnh lại tâm tình của mình, anh mới yếu ớt mở miệng: “Công việc mới có tốt không?”
Đồng Yên hơi kinh ngạc, sau đó nhìn anh cười cười: “Rất tốt. Em rất thích.”
Tiếu Diệc Trần nhìn nụ cười xa cách của cô, trong lòng dần cảm thấy khổ sở. Cô vốn là người thân cận nhất, bây giờ anh chỉ có thể nói vài lời khách sáo với cô. Chỉ vì sự ích kỷ và hèn yếu của mình mà anh đã chôn vùi tất cả.
“Ăn một chút đi, đều là những món em thích đấy.” Anh giống như lúc trước gắp thức ăn cho cô.
Đồng Yên buông thõng mí mắt nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn”. Rất lễ phép và cũng rất xa lạ.
Tay Tiếu Diệc Trần run rẩy, nụ cười trên mặt anh cũng biến mất, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của cô trước mặt mà anh cũng không cách nào duy trì vẻ mặt bình tĩnh được nữa. Từ từ thả đũa trong tay mình xuống, xoa xoa bát, trong mắt anh có trầm thống cùng hối hận.
“Yên nhi, thời gian qua em có khỏe không?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ảm đạm, trong lòng nhẹ đau, gật đầu một cái hỏi lại: “Còn anh?”
Tiếu Diệc Trần mím môi cười khổ một cái, lắc đầu nói: “Anh không tốt, không hề tốt chút nào.”
Đồng Yên nhìn dung nhan gầy đi không ít của anh thì giật mình, không hỏi thêm gì nữa.
Tiếu Diệc Trần nhìn đáy mặt cô có vẻ đau lòng khi nhìn mình, trong lòng anh dâng lên một chút hi vọng, khẽ cười cười, rồi đổi đề tài: “Trước kia anh chưa bao giờ nghĩ em theo nghề báo chí. Bây giờ nhìn lại thì công việc này rất thích hợp với em. Yên nhi, em so với trước còn quyến rũ hơn nhiều.”
Đồng Yên nghe thấy ngữ điệu của anh đã thoải mái hơn, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô cười cười, ánh mắt khôi phục sự trong trẻo: “Em rất thích công việc này, thích các đồng nghiệp ở đó, còn có lợi thế lão bản nữa.”
Tiếu Diệc Trần nhìn nụ cười thanh lệ của cô mà không khỏi thất thần, hoảng hốt một lát mới cười khẽ: “Chẳng lẽ em cũng thích lợi thế lão bản sao?”
Đồng Yên gật đầu, mở miệng có chút nghịch ngợm: “Cùng nhà tư bản đấu trí và dũng khí cũng rất vui vẻ!”
Tiếu Diệc Trần cười to, trong mắt không chút nào che dấu sự say đắm yêu thương cùng sủng nịnh. Một lát sau lại cầm đũa gắp thức ăn cho cô.
Sau khi dễ dàng nói chuyện và hài hòa, hai người cứ như chưa từng phát sinh chuyện gì. Bọn họ cẩn thận tránh những chuyện không tốt đẹp, anh không giải thích cuộc phỏng vấn lần trước, cô cũng không hỏi vì sao anh lại mời cô ăn cơm. Nhưng cả hai đều biết rằng sau bữa cơm này, những chuyện tốt đẹp và đau khổ cũng sẽ họa lên dấu chấm tròn, bất kẻ là tốt đẹp hay không, hai người đều chọn cách quên đi.
Bữa cơm mau chóng kết thúc, Tiếu Diệc Trần nhấp một ngụm trà, nhìn cô mạn bất kinh tâm mở miệng: “Anh đã ly hôn với Tương Dao rồi.”
Tay của Đồng Yên cứng nhắc một chút, đè nén sự khiếp sợ và bối rối trong lòng, buông thõng mắt quá một lúc lâu nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao?”
Tiếu Diệc Trần khẽ cười, thân dựa vào lưng ghế ngồi, mặt hiện vẻ cô đơn nói tiếp: “Bởi vì anh phát hiện ra anh chưa từng yêu cô ấy. Nếu cứ tiếp tục sẽ không công bằng với cô ấy.”
Đồng Yên nhìn nụ cười có chút tự giễu của anh, trong lòng đau đau, cân nahwcs một chút mới nói nhỏ: “Hôn nhân không phải trò đùa, có thể trở thành vợ chồng thì kiếp trước đã tu luyện phúc phận không thể dễ dàng nói buông tha được. Dao Dao là thật lòng yêu anh.”
Tiếu Diệc Trần cúi đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, ánh mắt đau đớn nhìn cô: “Yên nhi. Chỉ có vài tuần trôi qua thôi mà em có thể thản nhiên như vậy mà an ủi anh. Nói không muốn yêu anh nữa thật sự là không yêu anh nữa sao? Nếu như vậy, ngày xưa cần gì phải vì anh tự sát? Tại sao lại nhẫn nhục làm tình nhân bí mật của anh?”
Hai tay Đồng Yên nắm chặt lại, từ từ cúi đầu. Đối với chất vấn của anh, cô không muốn giải thích, cô cảm thấy không cần thiết phải giải thích rõ ràng với anh.
Một lát sau, cô đứng dậy, nhìn anh nhàn nhạt nói: “Diệc Trần. Em không hi vọng anh là bởi vì em mà ly hôn với Dao Dao.”
Tiếu Diệc Trần ngẩng đầu nhìn cô cười đến có chút hư ảo: “Không phải vì em. Ta chỉ muốn tranh thủ hạnh phúc của mình.”
Đồng Yên nhìn vẻ mặt dần dần tràn ngập ưu thương của anh, nhắm mắt và do dự một chút mới mở miệng: “Em có bạn trai rồi,”
Tiếu Diệc TRần sửng sốt, lập tức đứng lên, không thể tin được nhìn cô chằm chằm, nắm chặt lấy hai vai cô, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng vô cùng: “Em nói gì? Làm sao có thể như vậy được.”
Đồng Yên chưa từng thấy qua Tiếu Diệc Trần luống cuống như vậy, trong lòng hung hăng đau, cúi đầu đè nén chua xót trong mắt, một lần nữa nhìn vào trong mắt anh đã khôi phục lại sự bình tĩnh, nói: “Thật sự là như vậy. Em đã chấp nhận anh ấy rồi.”
Tiếu Diệc Trần sắc mặt trắng nhợt, sau đó buông cô ra, trong mắt chật vật đã được che đi, hai tay nắm chặt thành nắm đầm, trầm thấp mở miệng: “Em có thể nói cho anh biết người đó là ai không?”
Cô nhẹ nhàng phun ra cái tên: “Lăng Khiên.”
TRên khuôn mặt tuấn nhã của Tiếu Diệc Trần đột nhiên hiện lên tia kinh ngạc, tiếp theo nhìn cô nói với vẻ mặt phức tạp: “Em nói là Lăng Khiên, tổng giám đốc của tập đoàn Viễn Đông?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Tiếu Diệc Trần ngưng mắt nhìn cô: “Em yêu hắn?”
Đồng Yên muốn gật đầu, nhưng lại bị anh nhìn như vậy mà lạnh hết cả sống lưng. Một lát sau quay đầu sau một bên, không trả lời anh.
Tiếu Diệc Trần nhìn bộ dạng luống cuống của cô, tối tăm trong mắt dần dần tản đi. Một lát sau khóe miệng loan loan, thở phào một hơi, đưa tay xoa xoa khuôn mặt cô nói: “Yên nhi, nếu như là hắn ta, anh sẽ không buông tha em đâu. Có lẽ rời xa anh em có thể yêu người khác, nhưng người kia nhất định không phải là Lăng Khiên, bởi vì… Em hận hắn! Bất kể em sống cùng với hắn là vì trả thì anh, cũng là trả thù hắn. Yên nhi, anh tin em sẽ trở về bên anh.”
Bên bờ sông ánh đèn sáng rực, Đồng yên lặng lẽ đứng trên cầu, hai tay chống trên lan can ngửa đầu nhìn bầy trời đêm đầy sao mà trong đầu trống rỗng. Câu nói kia của Tiếu Diệc Trần như là một quả bom, đem suy nghĩ vốn đã khong yên bình của cô vỡ ra từng mảnh.
Anh ta nói cô hận Lăng Khiên. Anh ta nói rằng bây giờ cô sống cùng Lăng Khiên là bởi vì để trả thì anh ta đã từng làm cô đau khổ.
Thật sự có phải như vậy không? Cô chưa bao giờ có ý nghĩ hận anh, cô vẫn cảm thấy cô đối với anh là áy náy. Hơn nữa mấy ngày trước cô thậm chí có cảm giác cô đã động tâm với anh rồi.
Nhưng mà Tiếu Diệc Trần lại nói: “Nếu nhu không phải là em hận hắn, em làm sao có thể lúc vẫn còn yêu anh mà tiếp nhận hắn. Như vậy rõ ràng là em muốn nhìn thấy hắn đau khổ. Đây không phải trả thù thì là cái gì?”
Anh ta còn nói: “Em hãy tự hỏi lòng mình xem. Nếu như không phải là trả thù, trong lòng em không cách nào đáp trả lại hắn. Tại sao lại có thể thản nhiên như vậy mà tiếp nhận hắn đối với em thật tốt?”
“Lúc gặp hắn em cảm thấy phiền não hay là ngọt ngào?”
“Muốn rõ ràng cảm giác và suy nghĩ của mình, em đừng làm trái với tâm ý của mình. Xem lại xem cảm giác em đối với hắn rốt cuộc là gì.”
Đồng Yên đưa tay đặt lên ngực, nhắm mắt lại, trong lòng hiện lên một cái tên. Mấy phút đồng hồ sau, cô cười khổ một cái. Nghĩ đến Lăng Khiên, trong lòng cô không hề thấy phiền não nhưng cũng không có ngọt ngào, rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như nghĩ tới một người xa lại vậy.
Chuông điện thoại di động vang lên, cô thấy hiện lên một cái tên, thật lâu vẫn không có nhúc nhích.
“Không nên làm trái với tâm ý chân thật của mình.”
Qua thật lâu, cô tắt điện thoại. Giờ phút này, tâm ý chân thật của cô chính là không muốn nhận điện thoại của anh ta.
Hết chương 15.