Lữ Minh Trâm đã thật sự quay trở về nhà với ba mẹ, cô ghét hắn, bỏ rơi hắn không chút do dự, liệu đó có phải là biểu hiện của tình yêu không còn tồn tại? Nhưng suy cho cùng thì đó là chuyện từ cá nhân cô thôi, chứ hắn thì làm sao chấp nhận việc vợ con mình rời đi.
Chỉ một tuần sau khi Lữ Minh Trâm quay về Lữ gia, thì giá cổ phiếu của Vạn Thế lại rơi vào tình trạng biến động đáng kinh ngạc, mặc dù người đang nắm nhiều cổ phần nhất là hắn, nhưng tuyệt nhiên không hề ngại ngần tự tay phá hoại chỉ để buộc người phụ nữ ấy phải ra mặt.
Và đúng như dự đoán, ngay ngày hôm sau cô đã tìm đến căn hộ của cả hai để gặp hắn, nhưng lạ thay, người đầu tiên cô gặp lại không phải Huyền Ảnh Cơ mà là Đoàn Nhân, một người hoàn toàn xa lạ với khiến cô thoáng chau mày.
"Cậu là ai vậy? Sao lại ở trong nhà tôi?"
Nhìn thấy cô, Đoàn Nhân liền đứng dậy, niềm nở chào hỏi:
"Chị dâu, chị đến tìm anh Cơ à?"
Chị dâu ư? Cách xưng hô này càng làm cô tò mò, khó hiểu.
"Cậu đang nói chuyện với tôi?"
"Vâng, em là em kết nghĩa với anh Cơ. Hôm nay anh ấy không khỏe nên em với em gái anh ấy tới thăm, chị cũng về thăm anh của em à?"
"Không, tôi về để hỏi ít chuyện. Anh ta đâu rồi?" Lữ Minh Trâm lạnh nhạt đáp.
"Anh ấy trong phòng, tiểu Ân vừa mang cháo vào đó nên chắc đang ăn, chị cứ vào là gặp."
Đoàn Nhân dứt câu, cô liền tiến thẳng về phía phòng ngủ của hai người mà thẳng tay mở cửa đi vào, khiến Dao Ngọc Ân thoáng chốc giật mình.
"Huyền Ảnh Cơ, rốt cuộc anh muốn gì?"
Cô xông vào là to tiếng chất vấn hắn ngay lập tức, đồng thời làm tâm trạng Dao Ngọc Ân liền trở nên không vui.
"Chị là ai mà dám xông vào đây tỏ thái độ thế này hả? Có biết anh Cơ đang không khỏe không?"
Cô là cô không thích nhiều lời với người không liên quan, nên cứ vậy mà lướt ngang qua Dao Ngọc Ân để đối diện với hắn mà tiếp tục hỏi:
"Giá cổ phiếu của Vạn Thế liên tục giảm là do anh giở trò đúng không?"
"Mấy hôm nay anh không khỏe nên không để ý tới công việc. Sao hả, có chuyện gì nghiêm trọng?" Hắn khàn giọng hỏi lại với thái độ điềm nhiên không đổi.
"Anh nghe rồi đó, giá cổ phiếu của Vạn Thế liên tục giảm, cứ đà này thì kiểu gì không phá sản."
"Phá sản càng tốt. Vốn dĩ anh duy trì nó đến ngày hôm nay là vì em, nhưng giờ em đi rồi, em không cần anh nữa thì chuyện làm ăn của Vạn Thế cũng đâu có gì quan trọng."
Hắn vẫn ung dung, điềm đạm cầm ly nước lên uống thì bị cô bất ngờ giành lấy, rồi dứt khoát hất thẳng vào mặt.
"Anh dẹp ngay cái thái độ ung dung, tự tại này đi, tôi chán ghét lắm đó anh biết không?"
Cách cư xử quá đáng, những lời mắng nhiếc khó nghe của Lữ Minh Trâm đã đổi được cái xô đẩy thô bạo được bộc phát từ cơn tức giận của Dao Ngọc Ân.
"Cô bị điên hả, anh ấy đang bệnh, sao cô dám hành xử quá đáng như thế, cô lấy tư cách gì chứ?"
"Tôi mới là người nên hỏi cô lấy tư cách gì đặt chân vào căn phòng này đấy? Còn nữa, cô không biết lịch sự à chỗ chúng tôi nói chuyện cô biết gì mà xen vào?"
Lữ Minh Tâm không ngại đanh thép đáp trả, mắt cứ trừng trừng lên khiến Dao Ngọc Ân phải rén mà nhìn sang
Huyền Ánh Cơ cầu cứu.
"Anh... Cô ta là ai mà dám đường đột, phách lối thế kia? Sao anh cứ im ru để người ta mắng vậy?"
"Gọi chị hai đi, cô ấy là mẹ của con anh. Còn nữa, em ra ngoài luôn đi."
Hắn không nói thì thôi, chứ nói ra là đuổi luôn người ra ngoài, khiến Dao Ngọc Ân vẫn đang bàng hoàng, ngơ ngác.
"Anh nói cô ta là chị dâu của em?"
"Ừm, đứa con cô ấy đang mang là con của anh, tương lai sẽ gọi em bằng cô út. Thôi, ra ngoài cho anh chị nói chuyện."
Thế là xong, đâu còn gì để thắc mắc, cũng đâu có lý do gì để Dao Ngọc Ân cô phải nán lại mà phải mang theo hụt hẫng ra ngoài.
Cuối cùng thì trong phòng cũng còn lại hai người. Lúc này, Huyền Ảnh Cơ không nói gì nữa hết, hắn chỉ đứng dậy và tiến tới gần để ôm cô vào lòng.
"Anh nhớ em quá!"
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng vang lên với chất giọng trầm ấm, một hành động đơn giản nhưng chất đầy yêu thương của hắn đang làm cô phải dao động, mà đến lúc này khi chạm vào người hắn rồi, cô mới biết cơ thể hắn đang rất nóng, vậy là hắn bệnh thật.
"Buông ra đi, tôi đến để nói chuyện công việc."