Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận

Chương 39: Anh là ánh dương soi sáng cả cuộc đời em




Nghe những lời dơ bẩn này từ ả ta, Lang Phi cũng chỉ biết im lặng nhếch môi cười khinh, Mỹ Hân không chịu nổi liền hung hăng lao đến như tên lửa định tát Lang Phi, nhưng không ngờ bị cô giữ chặt cổ tay vặng ngược lại, dồn hết sức lực vào bàn lòng tay kia mà dán thẳng cú tát sấm sét vào mặt của Mỹ Hân khiến ả ta đau điếng điên dại la ó cả lên.

Lão Trạch thấy vậy, liền tiến đến ôm chặt cơ thể của Lang Phi mà quật mạnh xuống ghế sofa, Mỹ Hân thừa cơ hội ỷ thế liền nhanh chóng ghì chặt hai tay Lang Phi lại, để cho gã chồng già của mình lăm le bức đoạt cô.

"Thả tôi ra mau!!! Các người... các người không được làm vậy, thả tôi ra!!!" - Lúc này cô mới hoảng loạn mà la lên.

Mặc kệ Lang Phi bất lực van xin cỡ nào, lão Trạch Văn cười hả hê, xé toạc chiếc áo sơ mi trắng của cô ra để lộ tấm thân trắng nõn nuột nà, gã nổi cơn dục vọng đến cả nước vãi chảy đầy dưới mép mồm, ánh mắt dâm tà thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

"Để tao lấy máy ra quay lại những cảnh này rồi đăng lên các trang mạng xã hội để mày được nổi tiếng hơn nữa nhé, Sở Lang Phi!"

"Hahaha..."

Lang Phi tâm như bất lực, từng giọt lệ lăn dài trên má, ẩn hiện lên ánh mắt đầy ý hận thù của người phụ nữ đã từng chịu tổn thương đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, cứ tưởng Sở Lang Phi sẽ khuất phục mà chịu thua, nhưng không...

"Hự!!! A A A!!!"

Lão ta bị cô dùng đầu gối đục mạnh một đòn chí tử vào con 'thú dữ' đang hùng hổ kia, khiến gã vô cùng đau thốn ôm lấy phần hạ bộ của mình nằm dưới sàn mà rên la ư ử.

"Con tiện nhân, mày dám đánh chồng tao!"

"Không những thế, mà tôi còn có thể cắt phăng cái thứ kinh tởm ấy ngay tại đây!" - Lời nói kiên định cùng nét mặt sắc lạnh của Lang Phi khiến Mỹ Hân và Trạch Văn nhìn thôi cũng đã sợ toát mồ hôi hột, tay chân gã ta run rẩy, lắp bắp không dám hó hé nửa lời.

"RẦM!!!"

Bất chợt, cánh cửa đã bị Lý Phong đá toang vào, nhìn thấy phần áo xộc xệch trên người của Lang Phi, anh biết chắc chắn là do bọn họ mà ra, sắc mặt trở nên hung tợn, bừng bừng sát khí như muốn giết chết cặp đôi nam nữ đê tiện kia.



Lý Phong đi lướt qua bọn họ, nhanh tay cởi chiếc áo vest ra khoát lên người cho cô, dù trong lòng anh có tức giận đến cỡ nào nhưng khi nhìn thấy người con gái mình yêu thì vẫn là ánh mắt ấm áp tình cảm đầy chân tình ấy.

"Phi Phi, em vẫn ổn?"

"Em không sao, nhưng hợp đồng ấy..."

Ngay lúc này, Mỹ Hân lấy lại phong độ tự cao, lên giọng đắc ý:

"Có lẽ hợp đồng này, tôi e là..."

"RẸCCC!!!"

Chưa để Mỹ Hân nói dứt câu, Lý Phong cầm bảng hợp đồng lên xé toạc ra làm đôi như bỉ mặt hai người bọn họ.

Mỹ Hân ngạc nhiên, cứng họng chẳng nói được lời nào khi Lý Phong không xem mình ra gì cả. Điều đó khiến cho Trạch Văn càng không hài lòng về công ty LP hơn, nó giống như cú đấm thẳng vào mặt mình vậy, gã ta chỉ tay vào thẳng mắt anh.

"Chuyện làm ăn này giữa tôi và công ty cậu xem như chấm dứt tại đây nhé!"

"Là tôi từ chối trước, không muốn ký hợp đồng với ông, chứ ông chẳng có quyền gì để nói ra câu này!"

Nhận thấy sự nghiêm túc cùng lời nói kiên định của Lý Phong thì lão ta mới biết mình đã động nhầm núi lửa đang phun trào rồi. Trạch Văn mặc dù trong lòng có hơi lo sợ, dè chừng nhưng vẫn cứ nói với giọng điệu chẳng nể ai.

"Nếu vậy thì thôi, dẹp, khỏi làm ăn gì cả, các người cút ra khỏi đây ngay!"

"Là tôi đuổi hai người ra khỏi đây mới phải, tôi nhớ không lầm là căn phòng này đã được công ty chi trả để tiếp đãi cho buổi ký kết hợp đồng ngày hôm nay.

Bây giờ công ty chúng tôi từ chối, không nhận ông nữa...



Vậy tôi có quyền đuổi hai người ra khỏi đây không? Hửm?"

Lão ta và Mỹ Hân mặt mày xám xịt, tức tối trong lòng nhưng không nói được gì, gã thừa biết là dù bây giờ mình có cãi đến đâu thì cũng hoàn toàn đuối lý, nên đành nhục nhã ôm một bụng tức giận mà bước ra về.

Trong căn phòng vip lúc này, Lý Phong đến ngồi cạnh người con gái của mình trên mặt đầy lấm lem, tóc tay không chỉnh tề, trong lòng anh càng thêm oán giận bọn họ hơn, khóe mắt bất chợt cay cay, giọng chua xót nghẹn ngào.

"Là do anh không tốt, đã để em phải chịu cảnh tủi nhục như thế này, xin lỗi em rất nhiều, Phi Phi!!!"

Cô đưa tay lên gạt đi giọt nước mắt còn đọng lại trên hàng mi của anh, khẽ mỉm cười nhẹ, ôn nhu.

"Đối với em, anh chẳng có lỗi gì cả, trong những lúc em gặp nguy hiểm thế này, cũng chính anh đã xuất hiện cứu em kịp thời, nếu không thì em đã bị..."

"Anh thật không dám nghĩ đến hậu quả lúc đó.

Mỗi khi xa em, trong lòng anh lúc nào cũng lo lắng phập phồng, cảm giác rất bất an, không bao giờ là ổn!

Phi Phi, anh luôn sợ em sẽ bị bọn họ tìm cách hãm hại, sợ em sẽ nghĩ quẩn mà rời xa anh mãi mãi...

Anh thật sự rất sợ, rất sợ, rất sợ mất em!"

Lang Phi nghe được những này từ anh, cô cũng cảm nhận được trái tim ấm áp cùng tấm chân tình của người đàn ông ngay trước mặt mình, trong lòng nhốm lên ngọn lửa tình yêu cháy bỏng, đầy sự hi vọng và niềm tin, được đặt trọn ở nơi anh.

Cô đã tìm thấy được ánh dương soi sáng cả cuộc đời mình.

"Lý Phong, chúng ta cùng về với mái ấm của mình thôi nào!"