Nghịch Thiên - Vô Thiên

Chương 27




Lâm Nghị đã phi hành hơn hai canh giờ trên bầu trời Lạng Sơn. Hắn đã cảm nhận được khí tức của một phần thân thể nhưng từ lúc hắn tìm kiếm đến bây giờ, hắn hoàn toàn không có một chút tiến triển nào. Vẫn là cái khí tức quen thuộc ấy, nhưng lại không thể xác định được vị trí chính xác. Hắn chỉ có thể cảm nhận được nó ở đâu đó trên vùng núi rừng Lạng Sơn. Mà ở Lạng Sơn này, núi rừng là rất nhiều, chiếm tới tám phần diện tích.

Lâm Nghị từ bỏ ý định tìm kiếm tiếp. Không phải hắn dễ nản chí, chỉ là hắn đã tiêu hao quá nhiều niệm lực, hắn cần nghỉ ngơi. Lâm Nghị bay về phía thành phố, tìm kiếm một chỗ vắng rồi ẩn thân, vô thanh vô tức đáp xuống, trở lại hình dạng của Nguyễn Kiên rồi đi về đường lớn, lẩn vào trong dòng người đông đúc.

Lâm Nghị tìm một khách sạn nghỉ lại một ngày, hắn cần nghỉ ngơi và chuẩn bị trường kì tìm kiếm phần kia. Rất may là Nguyễn Kiên đã cung cấp cho hắn đủ kiến thức cần thiết để hành động như bình thường ở thế giới này. Lâm Nghị dùng thân phận của Nguyễn Kiên và số tiền bỏ túi của hắn để mướn một phòng khách sạn thông thường. Lại gọi về thông báo cho Võ Hùng và Trần Ngọc Kỳ chuyện của Hoắc Mã Tâm đã xong, dặn dò họ ở yên tại chỗ chờ hắn, hắn cần đi vài ngày vì có việc riêng. Mặc dù cả hai đều khá nghi hoặc nhưng cũng không lo lắng, hắn có thể tự lo cho bản thân, và trên thế giới này, không mấy ai có thể giết được hắn.

Trời đã tối, Lâm Nghị ở trong phòng khách sạn bây giờ đang ngồi vận công khôi phục niệm lực, còn ý chí của hắn đã tiến nhập linh giới.

Bên trong linh giới, Nguyễn Kiên vẫn đang chìm trong lĩnh ngộ đại đạo. Hắn vẫn đang cố gắng tìm kiếm con đường tu luyện cho bản thân. Nếu có tu chân giả hay tiên nhân nào biết được việc hắn làm, chắc chắn sẽ cho rằng hắn là một tên điên, ngu xuẩn, cố chấp và ngạo mạn, tất nhiên là không tính Lâm Nghị, bởi vì hắn vốn cũng là một tên khùng.

Từ vạn cổ đến nay, bất kì ai, nếu muốn tu luyện thì chắc chắn cần có chân linh, dù là phế vật tu luyện cũng cần có chân linh. Không chân linh, kẻ đó đã định trước chỉ có thể là phàm nhân, chỉ có thể an phận sống một kiếp ngắn ngủi của con người. Nay xuất hiện một Nguyễn Kiên không có chân linh, vậy mà vẫn cố gắng tìm kiếm con đường tu tiên cho mình. Hành động đó chính là chống lại quy luật thiên địa, đó là khinh thường các thế hệ đi trước, khinh thường lịch sử tu chân.

Nhưng Nguyễn Kiên là ai? Hắn là một kẻ ở thế giới hiện đại, hắn sẽ không có cái lối nghĩ cổ hủ đó. Lịch sử tồn tại là để hiện tại cố gắng, để tương lai tiếp diễn. Thất bại của tiền nhân là để hậu thế rút ra kinh nghiệm, để hậu thế sửa chữa và khắc phục, để đến một ngày sẽ có thành công. Còn quy luật thiên địa, đó là cái gì? Con người tồn tại là vươn tới thiên địa! Nguyễn Kiên hắn tồn tại là để đạp đổ rào cản Thiên Đạo! Những cái gọi là thiên địa quy luật hay Thiên Đạo ấy, tất cả chỉ là vật cản trên Vô Thiên Đại Đạo của Nguyễn Kiên hắn. Hắn nằm ngoài Thiên Đạo!

Những suy nghĩ bức phá nối tiếp nhau sinh ra trong đầu Nguyễn Kiên, liên tục là những lĩnh ngộ huyền ảo, những quy tắc cứ xoay vòng. Khí tức của hắn đã thay đổi rất nhiều, hắn đã tiến những bước rất lớn. Nhưng hắn vẫn chưa thể tìm ra con đường mới, hắn chưa thể thoát ra Thiên Đạo.

Lâm Nghị tiến vào linh giới, sự thay đổi của thế giới này khiến hắn phải chóng mặt. Từ khi hắn cùng Nguyễn Kiên hoán vị đến nay cũng chỉ mới qua bốn ngày, vậy mà linh giới đã mở rộng ra hơn một nửa rồi, nó cũng đã rực rỡ hơn hẳn, trong không gian cũng nhiều hơn những Tinh Hồn phiêu phù.

Lâm Nghị cũng biết linh giới này phát triển cùng với Nguyễn Kiên, khi Nguyễn Kiên cường đại hơn thì linh giới cũng tiến gần thế giới thực hơn. Đến khi Nguyễn Kiên đi đến tận cùng, đó cũng là lúc thế giới này trở thành tân thiên địa. Hiện tại Nguyễn Kiên chỉ mới là một phàm nhân cường đại thôi, nhưng hắn đã có thể làm cho linh giới phát triển như vậy. Có thể nói, chút linh trí của Khai Linh Thụ còn khôn hơn cả những lão đầu sống cả vạn năm.

Lâm Nghị hồi thần lại, hắn cũng cần phải làm việc của mình. Nguyễn Kiên chỉ vừa mới tiếp xúc đến tu chân mà đã có những tiến bộ phi thường thần tốc. Nếu tiếp tục như thế thì sẽ có ngày Lâm Nghị hắn bị tên chủ nhà đè đầu cưỡi cổ mất. Thế nên hắn cũng phải đẩy nhanh tốc độ khôi phục và tu luyện cường đại hơn.

Không nghĩ nhiều nữa, Lâm Nghị ngồi xuống vận công, câu thông với bảo vật ở trong linh hồn, lại mượn nhờ một tia sức mạnh của Khai Linh Thụ để hồi phục niệm lực. Đồng thời hắn cũng cảm ngộ Nghịch Thiên Đại Đạo của bản thân, hắn không thể tu luyện nhưng hắn vẫn có thể cảm ngộ đại đạo a.

Sáng hôm sau, Lâm Nghị mở mắt, từ trong mắt hắn ánh lên sự cường đại và bá đạo. Hắn đã khôi phục, giờ là lúc đi tìm phần kia...

Lâm Nghị đứng dưới chân quả đồi, nhìn thẳng vào đỉnh núi cao xa. Hắn đã tìm hiểu thông tin về núi rừng Lạng Sơn, trước mắt hắn là quả đồi thấp nhất thuộc Mẫu Sơn. Mẫu Sơn là ngọn núi cao nhất Lạng Sơn, nó được bao quanh bởi rất nhiều núi đồi nhỏ và thấp. Mặc dù không phải công viên quốc gia hay rừng nguyên sinh, cũng chả phải đỉnh núi cao hay sơn mạch trập trùng gì cả, nhưng Mẫu Sơn thật sự không hề kém cạnh. Nơi đây có núi cao và rừng lâu năm, có những cây cổ thụ đã sống qua mấy thế kỉ, có những địa phương ít ai từng tới, có những tài nguyên, thảo dược vô cùng hiếm quý.

Khi Lâm Nghị biết được những thông tin này, hắn cũng đã đoán được vì sao bản thân lại không thể xác định vị trí chính xác của phần thất lạc. Trong những nơi rừng núi hoang sơ, có một tỉ lệ nhất định tồn tại thiên nhiên cấm trận.

Nói về thiên nhiên cấm trận, phải nói về tu chân thủ đoạn. Tu sĩ không chỉ có tu luyện và chiến đấu, mà còn có cả việc học tập. Tri thức là vô giá, điều đó cũng đúng trong thế giới tu chân cường giả vi tôn. Tu chân còn có các thủ đoạn như trận đạo, đan đạo, khí đạo, phù đạo,... tất cả các thủ đoạn này đều cần có tri thức và thiên phú.

Mười phàm nhân sẽ có một người có thể tu luyện, nhưng vạn tu sĩ không mấy người có thể học tập những thủ đoạn này. Đôi khi tu sĩ, thậm chí là phàm nhân, chỉ cần tinh thông một loại thì dù là tu vi kém hay thiên tư cặn bã cũng sẽ được tông môn và cường giả coi trọng. Còn nếu đã là cường giả trên tu luyện, còn tinh thông cả thủ đoạn khác thì đó tuyệt đối là tồn tại đỉnh cấp. Lâm Nghị chính là một tồn tại như thế.

Những lĩnh vực này đều có phân chia cấp bậc, và tương đương là những cấp bậc tinh thông.

Trận đạo được chia làm mười cấp bậc, tinh thông mỗi ba cấp bậc lần lượt có thể xưng là Trận Sĩ, Trận Sư, Trận Vương.

Đan đạo, khí đạo, phù đạo cũng tương tự. Đan đạo xưng là Đan Sĩ, Đan Sư, Đan Vương. Khí đạo...

Riêng cấp bậc thứ mười được cho là đã thoát khỏi phạm trù tu chân giới, trong lịch sử Thiên Nhật Đại Lục không hề có ghi chép nhắc đến tồn tại đạt đến cấp mười của các lĩnh vực đó, thậm chí cấp chín cũng vô cùng hiếm hoi.

Những lĩnh vực này đều là thủ đoạn phụ trợ trọng yếu với tu sĩ.

Trận đạo có thể hỗ trợ chiến đấu, ẩn nấp,...

Đan đạo luyện đan cung cấp cho tu sĩ tu luyện, chữa thương,...

Khí đạo luyện ra những pháp khí, linh khí, thậm chí là bảo vật,...

Phù đạo cho tu sĩ những lá phù sử dụng như pháp thuật,...

Lại nói về trận đạo, đó chính là bố trận, phá trận,... Trận pháp có thể chia làm nhiều loại như cấm chế, khốn sát trận, hộ trận, tu trận,... Trận pháp có thể do tu sĩ, trận giả bày ra, cũng có thể tự hình thành trong thiên nhiên.

Thiên nhiên cấm trận là trận pháp và cấm chế tự hình thành trong thiên nhiên. Nó sẽ che lấp những thứ nằm trong phạm vi trận tỏa. Nếu niệm lực không đủ cường đại sẽ không thể vượt qua trận pháp. Lâm Nghị chính là bị thiên nhiên cấm trận áp chế niệm lực, và phần thất lạc của hắn đang nằm trong cái trận pháp đó. Chính vì thế hắn không thể xác định vị trí chính xác của phần kia.

Lâm Nghị xem xét xong tất cả, bắt đầu đeo lên “Bì Diện”, ngự “Xa Luân” bay lên trên ngọn Mẫu Sơn. Hắn sẽ từng bước tỏa định cái trận pháp này, sau đó là vượt qua trận pháp để thu hồi phần thất lạc.

Nếu hắn có niệm lực cường đại hơn, hoặc là hắn có đủ tài liệu, thậm chí là có được một chút tinh lực, hắn đều có thể dùng chúng để phá trận dễ dàng. Nhưng hắn không có những thứ ấy, cho nên hắn chỉ có thể nghiên cứu và giải trận thôi.

Dù không thể phá trận nhanh chóng nhưng Lâm Nghị có thể xác định được thiên nhiên cấm trận này là thế nào. Đây là một ẩn nấp mê huyễn đại trận bao phủ gần như nguyên cả ngọn Mẫu Sơn, chia làm nhiều tầng lớp. Những lớp bên ngoài là trận cấp một, đôi chỗ lên tới cấp hai. Vào trong sâu nhất đã trở thành trận pháp cấp bốn.

Lâm Nghị xác định xong những trận pháp này thì rất nghi hoặc. Ở tu chân giới trận pháp tự nhiên cũng đã ít gặp, có thể đạt tới cấp bốn thì càng hiếm hơn nữa. Còn đây là Địa cầu, thiên địa tinh khí thì khô cằn pha tạp, quy tắc lại khuyết thiếu, thiên địa áp chế thì cực mạnh, vậy mà Mẫu Sơn này lại có thể hình thành nên một thiên nhiên cấm trận quy mô như vậy. Đó là điều kỳ lạ vô cùng. Trừ khi…

Có bí mật!

Lâm Nghị ngay lập tức suy ra được ở nơi này có tồn tại bí mật. Tinh thần làm việc của hắn lập tức tiêu thăng như hỏa tiễn, đẩy nhanh tốc độ giải trận. Việc giải trận đối với hắn rất dễ, hắn đã là bát cấp Trận Vương. Nếu không phải do niệm lực yếu ớt thì hắn hoàn toàn có thể dùng thời gian vài hô hấp phá trận đấy.

Ngày thứ nhất trôi qua, Lâm Nghị đã giải được hai lớp đầu tiên. Hắn bắt đầu tiến vào phạm vi cảm nhận được khí tức của phần kia.

Ngày thứ hai trôi qua, lại thêm hai lớp nữa được giải. Không gian và môi trường xung quanh cũng đã dần thay đổi khi hắn tiến vào những lớp trong.

Lâm Nghị hiểu được thiên nhiên cấm trận này cũng đã tồn tại từ khá lâu, có lẽ là vài trăm năm trước. Và sự tồn tại của nó đã bảo vệ cho mảnh đất này khỏi bị tàn phá. Thế cho nên không gian xung quanh đây sẽ có thiên địa tinh khí tinh thuần hơn, dày đặc hơn, cây cỏ và sinh vật ở đây cũng sẽ phát triển hơn. Lâm Nghị còn nghi ngờ, nếu như thiên nhiên cấm trận này tồn tại đủ lâu, rất có thể sẽ có thiên tài địa bảo, linh thảo dược vật lâu năm hiếm thấy được ẩn giấu trong này.

Ngày thứ ba, Lâm Nghị chính thức bước vào những lớp cuối cùng, bắt đầu giải những trận pháp cấp ba và bốn.