Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất

Chương 81: Ai đang nói đấy?




“Ai? Ai đang nói đấy?” Tân Kiến Công nhìn xung quanh nhưng không thấy ma nào cả.

Trần Báo cũng không thấy, nhưng anh ta nghe xong giọng nói kia, lập tức buột miệng thốt ra: “Anh Nghị! Không, không, không, Lăng đại sư! Cuối cùng anh cũng đến rồi! Xin lỗi, em không bảo vệ tốt cho chị dâu!”

“Không sao, cậu đã làm rất tốt rồi.” Giọng nói lạnh băng, âm trầm lại vang lên lần nữa.

Lần này, cuối cùng mọi người cũng nghe ra nơi phát ra âm thanh, vì thế họ đồng loạt ngẩng đầu ngước nhìn.

Chỉ thấy trên nóc tầng sáu của tiểu khi An Trí, một bóng người đứng dưới ánh trăng sáng tỏ, như thể u linh trong đêm tối.

Mà bóng dáng kia vừa nói xong, đã nhảy từ tầng nóc nhà xuống, vững vàng hạ cánh trên nền xi măng, còn đập nó thành một cái hố to ở ngay trước mắt bao người.

Thấy cảnh này, Tân Kiến Công bị dọa đến độ bất giác nuốt nước miếng, thoáng chốc hai chân mềm nhữn, hoàn toàn không thể cử động.

Mà khi người nọ đứng lên, nương theo ánh trăng Tần Kiến Công nhìn rõ mặt đối phương, lập tức trợn mắt há miệng: “Lăng Nghị? Không phải mày là một thằng nát rượu, sao mày lại...”

Tần Kiến Công chỉ ngón tay lên mái nhà rồi chỉ vào mặt đất, ý là sao mày lại có thân thủ cao siêu như vậy?

Sau khi người nhà họ Tần biết được cao thủ mà Trần Báo mời tên là “anh Nghị, đầu tiên nghĩ họ ngay tới Lăng Nghị, nhưng cũng lập tức phủ định ý tưởng này luôn.

Rốt cuộc Lăng Nghị là hạng người gì, qua điều tra họ đã rõ như lòng bàn tay, hoàn toàn chính là một tên cặn bã, chắc chắc không thể hạ gục cao thủ võ đạo Tạ Xuyên trong nháy mắt được.

Cho nên dù họ có ảnh chụp của Lăng Nghị, cũng không lấy ra để học trò của câu lạc bộ võ thuật Chấn Uy xác nhận. Điều này khiến họ vẫn luôn không biết một thân phận khác của Lăng Nghị.

Lăng Nghị chẳng thèm để ý tới câu hỏi của Tân Kiến Công, mà lập tức đi đến bên cạnh Tề Thi Vận, dịu dàng đỡ cô đứng dậy khỏi mặt đất. Sau đó, anh ôm cô nhảy lên tầng 4, đặt cô nằm trên giường ngay ngắn, cũng truyền linh khí để tẩm bổ cơ thể của vợ.

Bà nội Đỗ vẫn đang nằm ngất xỉu bên mép giường, trên trán còn có vết máu. Chắc là lúc Tân Kiến Công cướp Tuyết Hi đã đánh bà ấy ngất xỉu.

Lăng Nghị để bà ấy ngủ yên ở phòng cách vách, cũng truyền linh khí giúp bà ấy chữa trị miệng vết thương.

Từ đầu đến cuối, anh luôn bày ra biểu cảm nghiêm túc, không thốt lấy nửa câu.

Đến khi Lăng Nghị đóng cửa phòng lại, nhảy luôn xuống tầng 4, cuối cùng Tần Kiến Công cũng phản ứng lại, la lớn: “Viên đại sư! Viên đại sư cứu mạng! Viên đại sư!"

Xung quanh lặng ngắt như tờ, không một ai đáp lại anh ta.

Tần Kiến Công hoảng sợ, hai chân đã bắt đầu run rẩy. Khi nghĩ tới đứa trẻ mình đang ôm trong lòng là con gái của Lăng Nghị, anh ta lập tức lấy lại tự tin.

“Tên họ Lăng kia, tao nói cho mày biết, mày đừng làm xằng bậy. Tao nhát lắm, nhỡ tao sơ sẩy một cái vặn gãy cổ con gái mày thì mày cũng đừng hối hận!”

Nói xong,anh ta lại để tay lên cổ Tuyết Hi, định đe dọa Lăng Nghị.

Lăng Nghị chẳng thèm nói nhảm, chỉ xoay chuyển ý niệm. Bàn tay kia của Tần Kiến Công vô thức chậm rãi nâng lên. Như thể nó bị một bàn tay to vô hình túm lấy, mất khống chế mà rời khỏi cổ Tuyết Hi.

Không những thế một bàn tay khác đang kéo Tuyết Hi cũng dang ra, sau đó từ từ giơ lên tạo thành tư thế đầu hàng.

Tuyết Hi không có ai đỡ, chẳng những không rơi xuống đất. Trái lại cô bé còn lơ lưng trên không, sau đó chậm rãi bay về phía Lăng Nghị, cuối cùng bị anh ôm chặt trong lòng.

“Phóng nội kình ra ngoài, mày là Tông sư võ đạo hả?” Tần Kiến Công trợn trừng mắt rồi hô to: “Sao có thể? Không phải Giang Châu không có Tông sư à?”

Lúc này hiển nhiên anh ta còn không biết, đôi tay đang giơ lên của mình lát nữa sẽ gặp phải chuyện gì.

Còn mọi người có mặt ở đó khi nghe được bốn chữ “Tông sư võ đạo”, ai nấy đều ngây ngốc.

Làm sao họ có thể nghĩ tới Lăng Nghị còn trẻ như vậy mà đã đứng trên đỉnh võ đạo - Tông sư võ đạo!

“Tuyết Hi xin lỗi! Lúc trước Tân Thiên Tứ bảo Trương Khai đánh gãy chân con, bố nên diệt sạch nhà bọn chúng mới phải.” Lăng Nghị ôm Tuyết Hi vô cùng đau lòng.