Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 13






CHương 13:

 

Mạc Tuân thấy bộ dạng tránh né của cô, cô thông minh, nhanh nhẹn, độc lập, không ỷ lại vào người khác, cũng không dễ dàng phó thác tắm chân tình, nhưng cô gái 19 tuổi trên phương diện tình cảm thật đúng là một trang giây trắng, không thể chịu nổi một chút trêu đùa dụ dỗ của đàn ông.

 

Đến chỗ đèn đỏ, chiếc xe sang trọng dừng lại, Lê Hương đang dựa vào cửa số bỗng dưng nhìn thấy tiệm bánh ngọt nỏi tiếng nhất Hải Thành.

 

“Muốn ăn bánh ngọt?” Giọng nói trầm thấp của Mạc Tuân vang lên bên tai.

 

Đôi mắt sáng ngời của Lê Hương hiện lên vài phần tâm sự, cô thấp giọng nói: “Trước đây mẹ tôi hay dẫn tôi đến cửa hàng đó mua bánh ngọt.”

 

Mạc Tuân quay tay lái, dừng xe ở ven đường: “Muốn ăn thì đi mua.

 

Cửa hàng bánh ngọt này là một thương hiệu lâu đời ở Hải Thành, rất đươc hoan nghênh ở trong giới thiên kim tiểu thư, mỗi ngày đều bán ra với số lượng có hạn.

 

Từ nhỏ Lê Hương đã thích ăn bánh ngọt, mẹ thường dẫn cô đến đây mua bánh ngọt, đó là khoảng thời gian đẹp nhật trong kí ức của 10 năm rồi, Lê Hương đã 10 năm không đến đây.

 

Hốc mắt cô đỏ lên, nhưng không muốn để người đàn ông ở bên cạnh nhìn thấy: “Cái đó… anh đợi tôi một chút, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

 

Cô đi rửa mặt.

 

Mạc Tuân nhìn theo bóng lưng của cô gái biến mắt, vừa rồi anh đã thấy cô khóc, thật đúng là một cô gái vẫn chưa trưởng thành.

 

Anh soải bước chân vào trong cửa hàng bánh ngọt.

 

Thật trùng hợp, Lê Điệp cũng đang ở trong tiệm bánh ngọt này, còn có chị em tốt của cô ta Khổng Chân Nhi.

 

Khổng Chân Nhi kéo Lê Điệp: “Tiểu Điệp, ban nãy cậu nói Lê Hương nhà quê đó nuôi một tên trai bao, là thật hay là giả vậy?”

 

Lê Điệp khinh thường chê nhạo giễu cợt một tiếng: “Đương nhiên là thật rồi, chính mắt tớ nhìn thấy, cái tên trai bao đó lái xe đưa Lê Hương về nhà.”

 

“Bây giờ trai bao rất đắt, Lê Hương mới ở quê lên, lấy đâu ra tiền mà nuôi trai bao?”

 

Lê Điệp nói: “Trai bao nói trăng ra chính là Ngưu Lang, Ngưu Lang này cũng là phân cấp bậc, giống như cực phẩm, đẹp trai, dáng người tốt, kĩ năng giường chiếu vào hạng nhất đáng giá một nghìn đô một đêm…”

 

Lúc này có một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai: “Chủ tiệm, cho tôi một bánh ngọt.”

 

Giọng nói này cũng êm tai quá đi.

 

Ánh mắt của Lê Điệp và Khổng Chân Nhi đều bị thu hút, ngay sau đó bọn họ liền nhìn thấy Mạc Tuân.

 

Bây giờ Mạc Tuân cao lớn anh tuần đang đứng ở bên cạnh quầy hàng, mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, đôi chân dài cao ráo, vóc dáng như người mẫu, chỉ cân đứng ở đây thôi cũng khiên người ta phải xúyt xoa.

 

Trời ơi, người đàn ông này đẹp trai quá đi thôi.

 

Khổng Chân Nhi đã nhìn đến ngây ngốc rồi, cô ta nhẹ nhàng kéo gấu áo của Lê Điệp: “Tiểu Điệp, người đàn ông này chính là cực phẩm mà ban nãy chúng ta mới nói sao?”

 

Đẹp trai, dáng chuẩn, công phu vào hạng nhát… Lê Điệp chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào anh tuần đến như vậy, đều nói bộ quần áo đẹp nhất của một người đàn ông là thân phận quyền thế giàu có, một thân ưu nhã cao quý đó của Mạc Tuân khiến anh trở thành người đàn ông đẹp trai nhât trong đám đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần âu đen.

 

Tim Lê Điệp đập thình thịch.

 

Lúc này Khổng Chân Nhi lại thấp giọng nói: “Tiểu Điệp, cậu nói cái tên trai bao mà Lê Hương nuôi, có lẽ nào trông giống người đàn ông kiểu như này không?”

 

“Cậu nói bậy cái gì vậy!” Lê Điệp trừng mắt nhìn Khổng Chân Nhi một cái: “Một con dế chũi nghèo hèn như Lê Hương, cái tên trai bao mà cô ta nuôi chắc là cấp bậc thấp nhất, mặt xấu người béo, nếu cô ta bao dưỡng nỗi loại cực phẩm như này, vậy tớ sẽ gọi cô ta một tiếng bà cô!”

 

Lê Điệp tuyệt đối không thể tin răng cái tên trai bao mà Lê Hương bao dưỡng chính là người đàn ông cấp bậc cực phẩm ở trước mắt.

 

Lúc này chủ tiệm rất tiếc nói: “Thật ngại quá tiên sinh, chiếc bánh ngọt cuối cùng đã được hai vị tiêu thư đó mua rồi, bánh ngọt hôm nay đã bán hết, ngày mai anh đến mua sớm hơn nhé.”

 

Chiêc bánh cuôi cùng đã được mua bởi Lê Điệp.

 

Lê Điệp được nhắc đến tên tim đập loạn nhịp, cô nhanh chóng bước lên phía trước, vừa hưng phấn vừa ngại ngùng nhìn vào Mạc Tuân: “Tiên sinh, anh là… là muốn mua bánh ngọt sao?