Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, sau khi các trường đại học và cao đẳng lần lượt nhập học, những người của Thanh Vân bang đều có con đường riêng của mình.
Bang chủ Lục Vân Đàn trúng tuyển vào chuyên ngành ngôn ngữ Trung của đại học sư phạm Đông Phụ, học tại địa phương; Phó bang chủ trái Hạ Tây Dương trúng tuyển chuyên ngành phát thanh của đại học Đông Phụ. Mặc dù cậu ấy cũng học ở địa phương, nhưng chuyên ngành này không được giảng dạy tại cơ sở chính của đại học Đông Phụ mà là ở cơ sở mới trên đường vành đai thứ tư phía Đông; Phó bang chủ phải Lý Hàng thì trúng tuyển chuyên ngành phi công tại Đại học Hàng không và Vũ trụ Đông Phụ, cũng học ở địa phương, nhưng trường học rất xa, ở phía nam thành phố Đông Phụ, ngay cả đi tàu điện ngầm đến trung tâm thành phố cũng phải mất ít nhất hai giờ.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Chỉ có quân sư Lý Nguyệt Dao là điền nguyện vọng vào một trường đại học ở vùng khác, cô ấy đã thuận lợi trúng tuyển chuyên ngành Y học lâm sàng của trường đại học Tây Phụ. Còn Từ Phái Nhiên bạn trai của cô ấy—— Vào một buổi sáng của tháng 7, cũng chính là ngày sinh nhật Lý Nguyệt Dao, lớp trưởng Từ dưới sự giúp đỡ của Thanh Vân bang đã thuận lợi tỏ tình với quân sư Lý. Cậu ấy đã đăng ký học chuyên ngành Tâm lý học tại đại học Đông Phụ. Nói cách khác, họ mới vừa xác nhận mối quan hệ không lâu thì đã phải nếm trải đau khổ của việc yêu xa.
Cuối tháng 8, ngày Lý Nguyệt Dao đi Tây Phụ, nhóm bạn của Thanh Vân bang đều đến sân bay để tiễn cô ấy. Đương nhiên là Từ Phái Nhiên cũng đi, nhưng vì có cha mẹ của Lý Nguyệt Dao ở đó nên họ cũng không dám thể hiện quá mức, chỉ có thể nói lời tạm biệt như những người bạn học bình thường. Trước khi cô ấy vào cửa kiểm tra an ninh, Thanh Vân bang cũng đã hứa hẹn với nhau rằng, sau này mỗi kỳ nghỉ hè và nghỉ đông đều phải có hoạt động tập thể, bang không thể giải tán!
Tháng 9, trường học chính thức khai giảng, các sinh viên năm nhất mang theo hành lý nặng nề bước vào khuôn viên mới, bắt đầu một hành trình mới trong cuộc đời.
Phố cổ không gần Đại học Sư phạm Đông Phụ, nhưng cũng không xa lắm. Nếu đi xe máy điện, tính đâu đấy thì cũng chỉ mất 40 phút là đến, cho nên ngày đầu tiên nhập học Lục Vân Đàn đã chạy xe máy điện đến đó. Giống như thời trung học vậy, cô không để cho người nhà đưa rước, cô để chăn màn và vali lên gác chân phía trước, đội mũ bảo hiểm rồi rời đi.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Nhưng điểm khác biệt so với cấp ba là sau khi báo danh, sinh viên năm nhất sẽ có đàn anh, đàn chị giúp xách hành lý. Nhưng phần lớn đều là đàn chị, còn đàn anh có thể nói là 'của quý hiếm'.
Đối với các trường đại học tổng hợp thì số lượng sinh viên nam và nữ về cơ bản là như nhau, nhưng với trường Đại học Sư phạm thì tỷ lệ sinh viên nam và nữ lại một trời một vực. Ví dụ, nếu như một chuyên ngành có số lượng là 30 người, thì số lượng sinh viên nam trong đó chắc chắn không vượt quá 10 người, 5 người trở lên cũng được xem là nhiều rồi. Nếu may mắn hơn thì trong một chuyên ngành có thể chẳng có nổi một sinh viên nam. Mở ngoặc, ngoại trừ Viện giáo dục thể chất, đóng ngoặc.
Khoa tiếng Trung mà Lục Vân Đàn theo học tổng cộng có 36 người, chỉ còn lại 3 bạn nam, có thể nói là những người tài còn sót lại. Mấy khóa trước cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, ngày đầu tiên nhập học, gần như đều là con gái đến giúp các đàn em xách hành lý. Có những người đàn chị còn chưa cao tới cằm cô, trông họ trắng trẻo, dịu dàng và yếu đuối làm Lục Vân Đàn cũng cảm thấy ngại khi nhờ họ giúp đỡ, nên cô kiên quyết tự mang hành lý của mình về ký túc xá.
Việc sắp xếp huấn luyện quân sự sẽ dựa theo học viện, những sinh viên cùng học viện sẽ được huấn luyện chung với nhau. Lục Vân Đàn phát hiện ra rằng cả khoa của cô có tổng cộng 198 sinh viên năm nhất và chỉ có khoảng 20 nam sinh, người nào người nấy đều lịch sự và hướng nội, bọn họ tụ tập trong một nhóm các cô gái trông có vẻ hơi đáng thương.
Trong thời gian nghỉ giải lao của buổi huấn luyện, sĩ quan huấn luyện khuyến khích mọi người biểu diễn tiết mục. Ngay sau đó, Lục Vân Đàn đã sốc khi phát hiện ra rằng, những cô gái trong chuyên ngành của mình ai cũng có tài nghệ tuyệt vời, người này còn giỏi hơn người kia. Có người biết hát, một số khác thì biết nhảy, hợp lại với nhau chính là "Oanh ca yến hót".
(*莺歌燕舞: chim hoàng oanh hát, chim yến chao lượn. Cảnh xuân tươi đẹp hoặc ví với tình hình tốt đẹp)
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Trong học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất, cô không tham gia câu lạc bộ hay các hoạt động lộn xộn khác. Cuộc sống của cô rất bình đạm, mỗi ngày ngoài việc học trên lớp, cô còn chạy bộ ở sân vận động. Hình thành cuộc sống năm điểm "Ký túc xá, căng tin, lớp học, thư viện và sân vận động" cực kỳ nhàm chán.
Ba cô gái khác cùng phòng ký túc xá với cô đều có bạn trai, bạn trai của cô gái có mối quan hệ thân thiết nhất với cô là sinh viên cùng trường. Hai người ngày nào cũng dính nhau như sam, khiến lòng Lục Vân Đàn luôn cảm thấy chua xót.
Thực ra cô không thiếu người theo đuổi nhưng đều bị cô từ chối, không có ngoại lệ. Lý do rất đơn giản: Tôi có bạn trai rồi, đang học ở nước ngoài.
Mãi cho đến học kỳ hai năm nhất, cuộc sống đại học của cô dần trở nên phong phú hơn vì trường sắp tổ chức trận đấu bóng thường niên.
Có ba loại hình thi đấu là bóng đá, bóng rổ và bóng chuyền.
Ở Đại học Sư phạm các trận giao đấu có thực lực mạnh mẽ và thú vị hơn, thường là các trận bóng đá nữ, bóng rổ nữ và bóng chuyền nữ, đặc biệt là bóng rổ nữ—— Nghe nói cách đây vài năm, đội vô địch bóng rổ nữ của trường họ đã chơi một trận với đội vô địch bóng rổ nam và kết quả là đội bóng rổ nữ đã thắng.
Ba đội bóng này đều sẽ tuyển thành viên mới vào mùa xuân, sau khi Lục Vân Đàn biết chuyện liền đăng ký tham gia vào đội bóng rổ của học viện, bởi vì cô muốn có được bộ đồng phục in số "25" một cách hợp pháp và cũng muốn trở thành một hậu vệ dẫn bóng.
Song trở thành hậu vệ dẫn bóng cũng không dễ dàng như vậy, chưa kể cô chỉ là một người mới chẳng biết gì về bóng rổ cả. Thức khuya dậy sớm tập luyện hai tháng, cuối cùng chỉ được ra sân hai phút trong cuộc thi tuyển, còn chưa kịp chạm vào bóng thì trận đấu đã kết thúc. Sau đó nữa thì học viện Văn Học bị loại.
Theo như lời của các học viện khác: Năm nay học viện Văn Học vẫn dở như thường lệ, cho dù có thêm một người mới là quán quân võ thuật cũng vô dụng.
Học viện cuối cùng giành được vô địch bóng rổ nữ chính là học viện Ngoại Ngữ.
Vào ngày diễn ra trận chung kết, Lục Vân Đàn còn cố ý đến xem và học tập cách thi đấu của đội mạnh.
Sau khi trận đấu kết thúc, ngọn lửa bóng rổ trong lòng Lục Vân Đàn vẫn chưa bị dập tắt. Cô đăng ký tham gia một lớp bóng rổ ngoài trường, mỗi tuần học ba buổi, phấn đấu để sang năm dẫn dắt Viện văn học bước sang một hành trình mới, sẽ trở thành chị đại của Đại học Sư phạm Đông Phụ. Đợi đến khi thư sinh thối trở về sẽ làm anh loá mắt luôn! Hừ!
Bắt đầu từ học kỳ hai năm nhất, cô tiếp tục chơi bóng rổ hơn nửa năm. Đến học kỳ một năm hai, cô vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng chiều cao của mình đã thay đổi từ 1m68 lên 1m69, sắp vượt qua 1m70!
Để ăn mừng vì mình đã cao thêm, tối hôm đó sau khi từ thư viện trở về cô đã đến siêu thị mua hai túi đồ ăn vặt. Vừa mở cửa phòng ký túc xá, cô nghe thấy một cô gái cùng phòng tên Vương Thắng Nam nói: "Giới văn học bây giờ xuất sắc quá, đến thơ mạng cũng viết được thâm thuý đến vậy."
Lục Vân Đàn đặt đồ ăn vặt lên bàn, thuận miệng hỏi: "Bài thơ gì vậy?"
Cô gái thân thiết nhất với cô tên Hà Tinh Tinh xen vào: "Sao cậu mua nhiều đồ ăn vặt thế?"
Lục Vân Đàn rất tự hào: "Ăn mừng vì tớ sắp cao đến 1m7 rồi!"
Hà Tinh Tinh cao 1m58: "Chọc tức người ta hả?"
Lục Vân Đàn: "Không." Cô giải thích: "Càng cao thì càng dễ đấm vào mặt người khác."
Vương Thắng Nam ngừng đọc thơ, ngẩng đầu hỏi: "Chị Đàn, cậu muốn đánh ai vậy?"
Lục Vân Đàn mặt không biểu cảm nói: "Một tên thư sinh thối họ Lương."
Hà Tinh Tinh: "Bạn trai của cậu ư?"
Lục Vân Đàn gật đầu: "Ừ!"
Vương Thắng Nam sửng sốt: "Người con trai bí ẩn đó đã có họ rồi!"
Lục Vân Đàn: "..."
Lục Vân Đàn: "Nói vậy là có ý gì?"
Một cô gái khác tên Dương Tinh Đồng hỏi một câu: "Có tên không?"
Lục Vân Đàn mờ mịt: "Có chứ, Vân Tiên, tên cậu ấy là Lương Vân Tiên."
Vương Thắng Nam: "Cậu ấy thực sự có họ có tên à!"
Dương Tinh Đồng: "Thật sự tồn tại!"
Lục Vân Đàn: "..."
Ý mấy người là gì?
Lục Vân Đàn không rõ tình hình nội bộ: "Chẳng nhẽ tớ có thể bịa ra một người sao? Tưởng tượng ra một nhân vật thoả mãn nguyện vọng của mình à?"
Hà Tinh Tinh giải thích: "Bình thường chưa bao giờ thấy cậu gọi điện thoại hay là gọi video với đối phương, còn không có nổi một tấm ảnh chụp chung. Thế nên bọn tớ thực sự nghĩ rằng cậu đã bịa bừa ra để từ chối những người theo đuổi cậu."
Lục Vân Đàn: "Làm sao có thể bịa đặt được? Cậu ấy thực sự tồn tại!" Cô giơ tay trái lên để cho mọi người xem chiếc đồng hồ trên tay mình: "Chiếc đồng hồ này là cậu ấy tặng cho tớ, là đồng hồ đôi, cậu ấy đeo chiếc màu xanh đen." Cô nói thêm: "Còn nữa, số in trên đồng phục bóng rổ của cậu ấy là 17, sinh nhật của tớ là ngày 17 tháng 6."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Hà Tinh Tinh: "Vậy số in trên đồng phục bóng rổ của cậu cũng là ngày sinh nhật của cậu ấy? Ngày 25?"
Lục Vân Đàn gật đầu: "Đúng vậy, sinh nhật của cậu ấy là ngày 25 tháng 2."
Hai mắt Vương Thắng Nam tỏa sáng: "Wow, hai cậu cũng lãng mạn thật."
Lục Vân Đàn: "Còn có chuyện lãng mạn hơn cơ!"
Dương Tinh Đồng: "Tiết lộ tí được không?"
Lục Vân Đàn: "Cậu ấy tặng tớ một lọ thủy tinh đựng những ngôi sao nhỏ mà cậu ấy tự gấp, bên trong giấu một bông hoa hồng đỏ bằng giấy. Sau khi tớ mở bông hồng ra thì thấy trên giấy có viết một câu tỏ tình."
Vương Thắng Nam: "Trên đó viết gì?"
Lục Vân Đàn: "You had me at hello, anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên."
Trái tim thiếu nữ của ba cô gái được truyền cảm hứng mạnh mẽ, đồng thời họ cùng nhau hét lên đầy phấn khởi và vui mừng.
Hà Tinh Tinh còn khiển trách Lục Vân Đàn một câu: "Người ta lãng mạn như thế, sao cậu còn muốn đánh người ta? Thật vô lý!"
Vương Thắng Nam cũng nói: " Đúng vậy, nếu như bạn trai tớ cũng vậy thì tớ sẽ không nỡ đánh cậu ấy nổi đâu, một ngày tớ sẽ hôn một trăm lần!"
Dương Tinh Đồng: "Cậu ấy còn là thư sinh, không sợ đánh hỏng mất người ta à."
Lục Vân Đàn khẽ hừ: "Ai bảo cậu ấy cứ mãi không chịu về làm chi."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Đã sắp hai năm bặt vô âm tín rồi, đánh anh còn nhẹ đấy!
Hơn nữa, mấy cậu cho rằng tớ không muốn hôn cậu ấy sao? Tớ thực sự nhớ cậu ấy lắm rồi! Một ngày hôn một trăm lần cũng không đủ đâu!
Vương Thắng Nam: "Cậu ấy du học ở nước nào, cậu có đi tìm cậu ấy được không?"
Lục Vân Đàn giật mình: "Cậu ấy ở nước Mỹ." Cô lại bổ sung thêm, "Houston."
Cô cũng chỉ biết đến đó thôi.
Vương Thắng Nam: "Cậu ấy có cho cậu đi tìm cậu ấy không?"
Anh không cho.
Anh đã từng nói, nếu như anh chưa trở về thì cứ coi như anh đã gặp được người mình yêu và thành gia lập nghiệp ở Mỹ rồi, đừng lo lắng cho anh, càng đừng nên đi tìm.
Kết quả cuối cùng tìm được, không chắc chắn sẽ là kết quả tốt.
Người xưa có câu: Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, như vậy mới có thể tồn tại hy vọng vĩnh viễn được.
Đôi khi, bặt vô âm tín sẽ tốt hơn bóc trần sự thật rất nhiều.
Nhưng Lục Vân Đàn lại không thành thật trả lời vấn đề này, quỷ thần xui khiến, cô đáp: "Có."
Vương Thắng Nam: "Thế thì cậu có thể đi tìm cậu ấy đó. Du học có thể hơi tốn kém, nhưng mà xuất ngoại du lịch vài ngày cũng được chứ?"
Đúng vậy, tại sao không thể chứ?
Du học sẽ tạo gánh nặng cho gia đình cô, dù sao gia đình cô cũng không phải là gia đình giàu có. Mỗi năm bắt họ bỏ ra hàng trăm nghìn để cô đi du học thì áp lực đối với bố mẹ cô thực sự quá lớn. Tuy nhiên, cô hoàn toàn có thể tự tiết kiệm tiền để sang Mỹ. Đúng vậy, việc xin visa du lịch dù chỉ trong vài ngày, cũng vẫn tốt hơn là bất lực chờ đợi.
"Đúng! Cậu nói đúng!" Lục Vân Đàn nhìn Vương Thắng Nam bằng đôi mắt sáng ngời: "Tớ có thể đi tìm cậu ấy!"
Vương Thắng Nam cười nói: "Cái này gọi là 'Nghe nói phương xa có người, lặn lội ngàn dặm xa xôi'!"
Hà Tinh Tinh: "Ồ, năng lực sáng tác văn học của cô giáo Tiểu Vương của chúng mình rất mạnh mẽ."
Dương Tinh Đồng: "Thật thâm thuý lại đầy chất thơ!"
"Gì vậy chứ, đây không phải tớ sáng tác, là tớ đọc trên mạng, chính là bài thơ tớ vừa kể cho các cậu nghe." Vương Thắng Nam lại nhấc điện thoại lên, dạt dào tình cảm đọc lên:
"Nghe nói phương xa có người, lặn lội ngàn dặm xa xôi
Ngọn gió thổi qua anh cũng thổi qua tôi, chúng ta có được xem là ôm nhau chưa.
Con đường anh từng đi tôi cũng từng đi, chúng ta có được xem là tương phùng chưa.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Tôi vẫn thích anh.
Chân thành mà hèn nhát.
Từ đầu đến cuối."
Sau khi đọc xong, cô ấy còn nhận xét: "Không rõ nguồn gốc sớm nhất của bài thơ này, nhưng nghe đồn là từ tuyển tập truyện tình yêu《 Kiêu ngạo 》của một cư dân mạng ẩn danh. Thật ra tuyệt vời nhất chính là hai câu đầu tiên, có điều những câu sau tuy sử dụng từ ngữ và đặt câu rất đơn giản, nhưng cực kỳ sâu sắc, nhất là câu 'Nghiêm túc mà sợ sệt, từ đầu đến cuối', như thể nhấp một ngụm rượu mạnh, hương vị đầu tiên là êm dịu, càng nếm thì càng đậm."
Hà Tinh Tinh: "Cô Tiểu Vương ơi xuất bản sách đi."
Dương Tinh Đồng: "Nếu không có sách thì phá tiệm."
Vương Thắng Nam cười không dứt.
Khi ba người đang cười đùa Lục Vân Đàn không tham gia. Cô không ngừng nhẩm lại bài thơ, ngay cả khi đèn ký túc xá đã tắt và nằm trên giường, trong đầu cô vẫn nghĩ đến câu "Nghe nói nơi phương xa có người, lặn lội ngàn dặm xa xôi."
Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình như bị quỷ ám, hận không thể lập tức bay thẳng đến Houston để tìm tên thư sinh thối của mình.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Cũng vào tối hôm đó, cô đã hoàn toàn hạ quyết tâm sang Mỹ tìm Lương Vân Tiên.
Cô cứ thích anh như thế, chân thành mà hèn nhát, hai lần rung động, từ đầu đến cuối.