Huấn luyện viên bị lay động.
Nói cách khác là đã thức tỉnh.
Thắng thua là chuyện bình thường của người cầm quân, thua trận đấu cũng không đáng sợ nhưng điều đáng sợ hơn đó là mất thể diện.
Có rất nhiều lãnh đạo và truyền thông đến hiện trường, nếu như thua Nhật Bản thì thể diện của trường trung học số 2 coi như mất hết. Bên ngoài có thể hiệu trưởng sẽ không khiển trách gì, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ trách móc ông ta, cũng sẽ nghiêm khắc nghi ngờ năng lực làm việc của ông ta. Tương lai sau này của ông ta ở trường trung học số 2 chắc chắn sẽ không tốt lắm.
Hơn nữa xét theo điểm số hiện tại, khả năng cao là họ sẽ thua và có thể họ sẽ thua cực kỳ thảm hại... Đây quả thực sẽ là một kết thúc tệ hại, và ông ta biết rằng mình không có bản lĩnh để cứu vãn tình hình.
Chuyện đến nước này, đẩy kết thúc tệ hại này cho người khác chịu trách nhiệm dường như là lựa chọn tốt nhất. Như vậy, ngay cả khi cuối cùng vẫn thua thì ông ta cũng có thể trốn tránh trách nhiệm trước hiệu trưởng, nói là do số 17 tự ý thay đổi chiến thuật trên sân nên mới dẫn đến thất bại.
Nhưng ông ta vẫn hơi do dự, không thể quyết định được. Dù sao ông ta cũng là huấn luyện viên, bất kể thế nào cũng phải gánh vác trách nhiệm, với lại sức khỏe số 17 thực sự không tốt lắm—— ông ta từng gặp chủ nhiệm lớp anh trao đổi nên biết rõ bệnh tình của anh, không cho anh ra sân cũng là điều mà chủ nhiệm lớp và trưởng khối ngầm đồng ý.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng huấn luyện viên nói: "Sức khoẻ của em…"
Giọng điệu Lương Vân Tiên bình tĩnh cắt ngang lời ông ta: "Em rất khỏe." Dường như anh đoán được huấn luyện viên đang do dự điều gì, "Nếu như kết quả cuối cùng chúng ta vẫn thua, em sẽ chủ động gặp hiệu trưởng, cũng sẽ công khai thừa nhận trước truyền thông là do sai lầm của em mới dẫn đến thất bại. Tình hình của em thầy hiểu rõ nhất, để em gánh vác là tốt nhất."
Huấn luyện viên: "…"
Một học sinh bị mắc bệnh nan y, lãnh đạo nhà trường chắc chắn sẽ không truy cứu trách nhiệm, có lẽ khả năng cao là sẽ không giải quyết được gì.
Ông ta nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt, cuối cùng quyết định ủy quyền: "Em nói ý kiến của mình đi, tôi sẽ nghe trước."
Lương Vân Tiên: "Đầu tiên phải thay người."
Chu Lạc Trần hít một hơi sâu, theo bản năng siết chặt tay thành quả đấm —— chắc chắn Lương Vân Tiên sẽ thay cậu ta.
Chỉ cần có Lương Vân Tiên ở đây, cả đời này cậu ta đừng hòng ngóc đầu dậy.
Tất cả hào quang mà bây giờ cậu ta có đều do Lương Vân Tiên nhường cho cậu ta, nhưng chỉ cần anh muốn thì có thể lấy lại bất kỳ lúc nào.
Huấn luyện viên trầm ngâm chốc lát: "Em nói xem muốn thay ai?"
Lương Vân Tiên khẽ liếc qua Chu Lạc Trần: "Năm người trong đội hình chính thức trừ Chu Lạc Trần ra thì thay hết."
Chu Lạc Trần ngơ ngẩn, vô cùng kinh ngạc nhìn sang Lương Vân Tiên.
Lương Vân Tiên nhìn lại sau lưng: "Đinh Nhất Khải, Triệu Khôn."
Những người được gọi tên lên tiếng đáp lại, rồi nhanh chóng chạy đến cạnh Lương Vân Tiên.
Ánh mắt Lương Vân Tiên tiếp tục dò xét trên hàng ghế dự bị, cuối cùng nhìn về hướng người đã từng thua dưới tay mình, người được tuyển chọn cuối cùng, cầu thủ số 7: "Dương Thương."
Lúc đầu Dương Thương trợn to hai mắt, khó tin nhìn chằm chằm Lương Vân Tiên một giây, sau đó ngay lập tức bật dậy từ trên ghế, gần như bay đến bên cạnh Lương Vân Tiên.
Sau khi tập hợp đầy đủ thành viên, Lương Vân Tiên bắt đầu bày binh bố trận: "Triệu Khôn là tiền phong chính, Chu Lạc Trần là tiền phong phụ, Dương Thương là trung phong, Đinh Nhất Khải là hậu vệ ghi điểm, tôi hậu vệ dẫn bóng." Giọng nói anh bình tĩnh tỉnh táo, không có sự hốt hoảng hay lo lắng khi rơi vào tình cảnh bất lợi, "Triệu Khôn chịu trách nhiệm khi bóng bật bảng và phòng thủ, Dương Thương sẽ hỗ trợ cậu; Dương Thương cậu tự do, chờ cơ hội để di chuyển, tấn công khi đối phương có bóng, phòng thủ khi đội mình cầm bóng, nhưng tuyệt đối không được để vùng cấm đội mình có sơ hở; Đinh Nhất Khải và Chu Lạc Trần nhiệm vụ của hai cậu rất đơn giản, chính là ghi điểm. Ba người chúng tôi sẽ giải quyết mọi rắc rối cho các cậu, bắt kịp tỷ số dựa vào hai cậu."
Đinh Nhất Khải gật đầu liên tục, sau đó thay mặt mọi người hỏi: "Còn phòng thủ thì sao ạ? Số 23 bên đó mạnh lắm, phòng thủ cậu ta thế nào ạ?"
Lương Vân Tiên: "Tạm thời không cần lo lắng, hiệp ba có thể cậu ta sẽ không ra sân, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta bắt kịp tỷ số."
Huấn luyện viên cắt ngang: "Sao em biết cậu ta sẽ không ra sân?"
Lương Vân Tiên yên lặng chốc lát: "Giết gà ai lại dùng dao mổ trâu."
Mọi người im lặng, không có cách nào phản bác lời anh nói.
Tỉ số chênh lệch 11:21, đủ để đối thủ cho rằng họ là một đám yếu đuối trói gà không chặt. Thực lực của số 23 bên kia rất xuất sắc, giống như một thanh đao Samurai sắc bén. Đối phó với kẻ yếu không cần phải dùng tới thanh đao bén như vậy, thay cầu thủ không mấy ưu tú ra thi đấu là được, để cho nhiều cầu thủ tích lũy kinh nghiệm thi đấu hơ —— cho dù ai là huấn luyện viên cũng sẽ sắp xếp như vậy.
Nhất thời mọi người đều cảm thấy có chút không cam lòng và bất mãn, đặc biệt là em út Đinh Nhất Khải tức giận mắng: "Con chó Nhật Bản coi thường người khác!"
Lương Vân Tiên luôn giữ được lý trí: "Là chúng ta biểu hiện quá kém mới khiến cho đối phương xem thường, bây giờ chỉ có phản công tuyệt đối mới lấy lại được thể diện."
Dương Thương nhỏ giọng hỏi: "Nếu như số 23 không được thay thì sao?"
Giọng Lương Vân Tiên lạnh lùng: "Vậy thì chúng ta càng phải chiến đấu đến cùng, bất kể ra sao cũng không thể thua trận đấu này."
Triệu Khôn gãi đầu: "Thế nếu như thua thì sao?"
Lương Vân Tiên trả lời: "Chúng ta không thể thua, chúng ta không chỉ đại diện cho trường trung học số 2 Đông Phụ, mà còn là thiếu niên của Trung Quốc."
Vốn dĩ tầm quan trọng của trận đấu này, không nói cũng biết: Một khi thua trận, không chỉ trường trung học số 2 mất hết thể diện, mà còn mất cả thể diện của thiếu niên Trung Quốc.
Vẻ mặt Lương Vân Tiên kiên nghị, nhấn mạnh từng chữ: "Chúng ta, nhất định, phải, thắng."
Triệu Khôn im lặng, những người còn lại cũng đều rơi vào trầm mặc, khó giữ được sự bình tĩnh ——
Bọn họ là hy vọng, là đại diện của thiếu niên Trung quốc, cho nên bọn họ phải thắng.
Đây là áp lực, cũng là động lực.
Lương Vân Tiên đưa tay phải ra: "Trung học số 2 tất thắng, Trung Quốc tất thắng!"
Triệu Khôn là người đầu tiên đặt tay phải lên mu bàn tay của anh, lặp lại một cách vang dội: "Trung học số 2 tất thắng, Trung Quốc tất thắng!"
Ngay sau đó là Đinh Nhất Khải và Dương Thương: "Trung học số 2 tất thắng, Trung Quốc tất thắng!"
Còn thiếu một người.
Bốn người cùng nhau nhìn qua Chu Lạc Trần.
Chu Lạc Trần đứng cách họ một khoảng, giữ im lặng từ đầu đến cuối, cực kỳ giống một người ngoài cuộc.
Cậu ta cũng không muốn nhập cuộc.
Cậu ta thà bị Lương Vân Tiên thay đi, cũng không muốn nghe theo lời anh.
Cho nên cậu ta chậm chạp không đưa tay mình ra.
Triệu Khôn và Đinh Nhất Khải không rõ nội tình, nghi ngờ quan sát cậu ta.
Dương Thương nhỏ giọng gọi: "Đội trưởng ơi?"
Chu Lạc Trần từ chối cho ý kiến.
Triệu Khôn hơi mất kiên nhẫn: "Người anh em, cậu có ý gì đây?"
Lương Vân Tiên biết cậu ta có ý gì, thở dài trong lòng, vẻ mặt bất lực nhìn Chu Lạc Trần: "Bây giờ không phải tôi đang ra lệnh cho cậu, mà là chúng tôi cần cậu, trường trung học số 2 cần cậu, quốc gia cần cậu."
Chu Lạc Trần rũ mắt xuống, vô thức đẩy đầu lưỡi vào má.
Lương Vân Tiên nói thêm: "Tôi hy vọng cậu có thể tạm thời bỏ qua thù hận cá nhân, đánh trận đấu này thật tốt, nếu không chúng ta sẽ trở thành kẻ bại trận dưới tay Nhật Bản."
Chu Lạc Trần nghiến chặt răng chần chờ chốc lát, cuối cùng đi về hướng bọn họ, đưa tay mình úp lên mu bàn tay của Dương Thương, hít sâu một hơi: "Trung học số 2 tất thắng, Trung Quốc tất thắng!"
Sau đó, năm thiếu niên chắp tay vào nhau giơ lên thật cao rồi đập tay xuống đồng thời nỗ lực hô to: "Trung học số 2 tất thắng! Trung Quốc tất thắng!"
Tiếng hô to lớn vang vọng khắp nhà thi đấu, những học sinh buồn bã ngồi trên khán đài cũng bị tiếng hô được ăn cả ngã về không của họ tác động. Một lúc sau, trong nhà thi đấu lại bùng nổ tiếng cổ vũ reo hò như dời núi lấp biển: "Trung học số 2! Cố lên! Trung Quốc! Cố lên!"
Lục Vân Đàn đứng ở lối vào, ngước mắt nhìn vào bên trong nhà thi đấu.
Nhìn xung quanh có thể thấy quốc kỳ tung bay khắp nơi, màu đỏ của Trung Quốc - màu đỏ của dòng máu dân tộc - thật rung động lòng người.
Đột nhiên khoé mắt của cô hơi cay, lỗ mũi cũng hơi cay.
Cô khịt mũi rồi quay đầu nhìn anh trai: "Em rất cảm động."
Lục Vân Phong bị chọc cười: "Cảm động cái gì?"
Lục Vân Đàn: "Sức mạnh gắn kết! Sức mạnh gắn kết của dân tộc! Mặc dù tạm thời chúng ta rơi vào thế yếu, nhưng chúng ta không chịu thua. Dù người Trung Quốc lương thiện, nhưng chúng ta vẫn cứng cỏi, thiếu niên Trung quốc càng hơn thế, chúng ta là thiếu niên dám nghĩ dám làm, cốt cách của chúng ta như núi sông, thiếu niên mạnh thì đất nước mạnh!"
Lục Vân Phong gật đầu: "Thiếu niên như cỏ trước mùa xuân, như ngọn nguồn sông lớn, con đường phía trước của chúng ta tựa như biển, tương lai còn dài."
Lục Vân Đàn: "Đúng! Con đường phía trước của chúng ta tựa như biển, tương lai còn dài."
Một tiếng còi sắc bén vang lên, biểu thị nửa sau trận đấu sắp bắt đầu.
Hai đội đổi sân cho nhau, hiệp thứ ba đến lượt Nhật Bản phát bóng.
Đội hình ra sân của đội tuyển Nhật Bản giống như những gì Lương Vân Tiên dự đoán: số 5 và số 23 được thay thế bằng số 8 và số 14. Đội hình trở thành: Số 4, Số 8, Số 9, số 11 và số 14.
"Dao mổ trâu" không ra thi đấu, nên đây là thời cơ tốt nhất để san bằng tỷ số.
Sau khi cả hai bên vào vị trí, tiếng còi lại vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.
Người phát bóng của đội tuyển Nhật Bản là số 11, cậu ta phát bóng dứt khoát, chuyền bóng cho số 14 vừa ra sân. Số 14 vững vàng nhận được bóng, vội vàng đột phá về phía đội tuyển Trung Quốc. Chu Lạc Trần phòng thủ chính diện đã cướp bóng thành công, cậu ta vừa dẫn bóng vượt qua đường ngang giữa sân thì gặp phải hàng phòng thủ chắc chắn. Lương Vân Tiên vừa vặn ở trong tầm nhìn của cậu ta, vì vậy cậu ta nhanh chóng chuyền bóng cho Lương Vân Tiên.
Lương Vân Tiên dẫn bóng đột phá, Chu Lạc Trần nhân cơ hội tiếp cận phía dưới bảng bóng rổ của Nhật Bản, Lương Vân Tiên nắm bắt thời cơ chuyền bóng cho cậu ta. Chu Lạc Trần giơ tay lên ném bóng, bóng đập vào bên trên bảng bóng rổ, sau đó bật ra rơi vào rổ.
Hai điểm.
Tiếng vỗ tay và reo hò của khán giả chấn động màng nhĩ, niềm hy vọng thắng lợi lại hừng hực thắp lên trong lồng ngực.
Chu Lạc Trần vẫn chưa hài lòng, thậm chí cả cảm giác tự hào cũng không có.
Lương Vân Tiên cũng vậy, sau khi ghi điểm anh lập tức bắt đầu kế hoạch tấn công và phòng thủ tiếp theo.
Giữa họ thậm chí không có một ánh mắt trao đổi.
Vừa rồi, chiến thuật mà bọn họ áp dụng gọi là phối hợp chuyền và cắt.
Trong nhiều trận đấu trước đây họ thường xuyên sử dụng chiến thuật hợp tác này, vô cùng ăn ý, bất khả chiến bại.
Nhưng sau khi vào cấp ba, hai người không bao giờ chơi cùng nhau nữa.
Chắn giữa bọn họ không chỉ mỗi Lục Vân Đàn, mà còn mối hận thù của thế hệ trước.
Hai người cũng không thể đối xử với nhau chân thành như trước.
Trước khi bắt đầu trận đấu, thậm chí Lương Vân Tiên đã nghĩ rằng có thể đây là trận đấu cuối cùng mà bọn họ chơi cùng nhau trong đời.
Hiệp ba mở đầu tốt đẹp, sau đó đội thiếu niên Trung Quốc thừa thắng xông lên, lần lượt ghi điểm. Cách biệt tỷ số giữa hai đội dần được rút ngắn, đến khi đội tuyển Nhật Bản yêu cầu thổi còi tạm dừng trận đấu thì tỷ số đã thay đổi từ 11:21 thành 18:23.
Huấn luyện viên Nhật Bản cũng nhận ra tình hình không ổn nên thay số 5 và số 23 vào.
"Dao mổ trâu" số 23 thực sự là một cầu thủ rất mạnh, khoảng thời gian thi đấu tiếp theo trở nên vô cùng khó chơi.
Bóng lại chuyền đến tay Lương Vân Tiên, số 23 phòng thủ anh chặt chẽ như cách anh phòng thủ cậu ta vậy. Bóng vừa rơi vào tay anh, số 23 đã nhào về phía anh, từng bước ép sát với tính công kích cực mạnh. Lương Vân Tiên làm một động tác giả rồi chuyền bóng cho Dương Thương, nhưng số 23 cũng không buông lỏng cảnh giác với anh, một mực đề phòng anh. Dương Thương đành chấp nhận chuyền bóng cho Đinh Nhất Khải đang gần bảng bóng rổ của đội tuyển Nhật Bản nhất, Triệu Khôn trợ giúp Đinh Nhất Khải dẫn bóng vào bảng. Đinh Nhất Khải lợi dụng cơ hội ném bóng, nhưng bị cầu thủ số 5 của đối phương chặn bóng đập xuống. Bóng lại rơi về tay Đinh Nhất Khải, lúc cậu ấy chuẩn bị tiếp tục ném bóng thì tiếng còi của trọng tài vang lên, kết thúc hiệp thi đấu thứ ba.
Trước khi bắt đầu hiệp đấu thứ tư, có 130 giây nghỉ giải lao.
Sau khi đội thiếu niên Trung Quốc rời khỏi sân thì tập họp trước mặt Lương Vân Tiên —— bọn họ đã ngầm chấp nhận Lương Vân Tiên là đội trưởng.
Lương Vân Tiên đang chuẩn bị nói thì trong đầu đột ngột vang lên tiếng ù tai, âm thanh the thé bất thường như hồi chuông cảnh báo nguy hiểm tràn ngập trong đầu óc anh. Trong một vài giây anh không thể nghe thấy gì cả, giống như đang bị dìm sâu xuống biển, tầm nhìn trước mắt cũng đột ngột tối đen như màn hình bị rút mất nguồn điện trong mấy giây.
Đầu anh bắt đầu choáng váng, đau giống như muốn nổ tung.
Anh hiểu rằng đây là do khối u trong đầu đang cảnh cáo anh.
Cảnh cáo này cũng đến thật đúng lúc.
Lương Vân Tiên lập tức nhắm hai mắt lại, hít thở sâu mấy lần.
Anh hy vọng mình có thể kiên trì thêm chút nữa, chỉ cần kiên trì hoàn thành hiệp đấu cuối cùng là được.
Chờ sau khi triệu chứng ù tai giảm bớt anh mới mở mắt ra, bốn người trước mặt đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, nhất là Chu Lạc Trần.
Lương Vân Tiên giải thích: "Tôi đang suy nghĩ chiến thuật tiếp theo." Sau đó dốc hết sức liều mạng chống cự triệu chứng ù tai và cơn đau đầu, bình tĩnh bày binh bố trận.
Tiếng còi tiếp tục vang lên, hiệp đấu thứ tư bắt đầu.
Đến lượt đội tuyển Trung Quốc giao bóng, người giao bóng là Triệu Khôn. Số 23 ngăn cản trước mặt Lương Vân Tiên nên Triệu Khôn đành chuyền bóng cho Đinh Nhất Khải.
Đinh Nhất Khải dẫn bóng tấn công đến bảng bóng rổ của Nhật Bản, tiến thẳng đến dưới rổ thì đối mặt với hàng phòng thủ chắc chắn của đối phương. Cậu lấy một địch ba, nhảy lên đập bóng xuống rổ, đột phá thành công, ghi được một điểm, rút ngắn cách biệt tỷ số giữa hai đội xuống còn 4 điểm.
Toàn khán đài tiếp tục bùng nổ tiếng reo hò chói tai.
Bản thân Đinh Nhất Khải cũng bối rối, hoàn toàn không ngờ mình lại đỉnh như thế: Đây là một pha bóng có thể khoe khoang cả đời đó!
Vào khoảnh khắc này, cậu ấy còn cảm thấy mình đã trở thành anh hùng dân tộc, cậu ấy giơ tay lên thật cao rồi nhào tới chỗ Lương Vân Tiên hét to: "Anh ơi! Em quá đỉnh luôn!!"
Lương Vân Tiên mỉm cười bất lực, nhưng vẫn khen ngợi cậu ấy: " Đúng vậy, cậu thật sự rất giỏi."
Ý chí chiến đấu trong lòng Đinh Nhất Khải ngày càng sục sôi, rất tự tin cho rằng tiếp theo giành được 4 điểm sẽ không thành vấn đề. Tuy nhiên trình độ của phía Nhật Bản quả thật không thấp, trận đấu tiếp theo cũng đánh hết sức giằng co. Đội thiếu niên Trung Quốc ghi một điểm thì bên đội tuyển Nhật Bản đã nhanh chóng đuổi kịp. Chỉ còn hai phút nữa là trận đấu kết thúc, tỷ số của hai đội là 32:34.
Số 23 đội tuyển Nhật Bản nhận đường chuyền từ đồng đội, đột phá về phía bảng bóng rổ của đội tuyển Trung Quốc. Triệu Khôn và Dương Thương phối hợp phòng thủ, cản phá cú ném bóng của số 23. Sau một pha tranh bóng, bóng đã đến tay Dương Thương, cậu ấy lập tức chuyền bóng cho Chu Lạc Trần.
Chỉ còn hai mươi giây nữa là trận đấu kết thúc.
Chu Lạc Trần dẫn bóng đột phá từng lớp phòng thủ, tiến vào bảng rổ của đội Nhật Bản rồi đột ngột chuyền bóng cho Lương Vân Tiên.
Lương Vân Tiên vững vàng nhận được bóng.
Chỉ còn mười giây nữa là trận đấu sẽ kết thúc.
Anh đứng ở bên ngoài vạch ba điểm, nhìn về phía bảng bóng rổ của Nhật Bản, nhưng tầm nhìn không rõ ràng lắm, tiếng ù trong tai càng trở nên rõ hơn.
Anh đã không thể nghe được gì nữa.
Trong mắt anh bảng bóng rổ cũng đã biến thành một bức tranh mờ nhạt.
Đầu đau như sắp nổ tung.
Nhưng anh biết rõ, anh phải ghi được ba điểm này.
Hít sâu một hơi, anh nâng tay thật cao, dùng sức ném mạnh quả bóng trong tay ra ngoài.
Quả bóng màu nâu sẫm vẽ một đường parabol thật dài trong không trung, "Bịch" âm thanh đập vào bảng bóng rổ của Nhật Bản, cũng đập vào trái tim mọi người trong nhà thi đấu.
Bóng bật trở lại, đụng vào khung rổ, lại nghịch ngợm trượt một vòng ở vành rổ rồi mới rơi xuống bên trong rổ.
Quả bóng chạm đất, trận đấu kết thúc, một cú ném ba điểm hoàn hảo vào phút chót.
Tỷ số trở thành 35:34
Đội Trung Quốc đã giành chiến thắng!
Cả khán đài im lặng trong hai giây, rồi đột nhiên bùng nổ một tràng reo hò rung chuyển bầu trời như sóng thần, niềm vui chiến thắng và cảm giác tự hào khi đánh bại đối thủ tràn ngập trong lồng ngực mỗi học sinh có mặt.
Ngay cả hiệu trưởng và phó giám đốc phòng giáo dục cũng đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười tự hào nhìn đội thiếu niên Trung Quốc thi đấu trên sân, liên tục vỗ tay cho bọn họ.
Trung Quốc, tương lai tươi sáng.
Lục Vân Đàn phấn khích đến mức nhảy cẫng lên vui sướng: "Ahhhhhh chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi ahhhhhhhhh!" Không thể kiềm chế được bản thân, cô hét to vào trong khán đài: "Thư sinh thối!! Cậu thật giỏi!!"
Cô không để ý đến lúc cô đang nhảy lung tung, nửa ly trà sữa cô đang cầm trên tay đã đổ hết lên quần áo của anh trai cô.
Lục Vân Phong tức giận trợn mắt liếc nhìn em gái rồi xoay người đi tìm nhà vệ sinh.
Lục Vân Đàn kích động được một lúc, mới nhớ ra việc chia sẻ niềm vui chiến thắng với anh trai cô. Nhưng khi cô quay đầu nhìn lại đã không thấy anh trai cô đâu, trong lòng cô vẫn còn chút giận dữ bất bình: Hừ, ai bảo anh xem thường thư sinh thối, bây giờ người ta chiến thắng rồi đấy!
Đến khi cô quay đầu lại nhìn vào trong nhà thi đấu, cô ngay lập tức bị chấn động bởi hình ảnh trước mắt——
Không biết ai đã dẫn đầu ném lá cờ vẫy tay đỏ nhỏ trong tay vào sân bóng rổ, khiến cho mọi người sôi nổi làm theo.
一Trong phút chốc, trong nhà thi đấu như thể xuất hiện một cơn mưa cờ đỏ, cờ đỏ năm sao bay đầy trời, giống như sao băng rơi xuống đất, cảnh tượng cực kỳ hoành tráng. Rất giống cảnh tượng mấy chục năm trước lúc quần chúng nhân dân đầu đường cuối hẻm nhảy cẫng reo hò sau khi nghiên cứu thành công bom nguyên tử.
Rất nhiều học sinh cũng lao xuống từ trên khán đài, bao vây các thiếu niên Trung Quốc trên sân.
Lục Vân Đàn cũng xông đến sân bóng rổ, cô phải đi tìm Lương Vân Tiên.
Nhưng giữa biển người mênh mông, cô chen lấn trong đám người tìm kiếm thật lâu cũng không tìm thấy Lương Vân Tiên.
Cuối cùng cô tìm được Triệu Khôn: "Cậu thấy Lương Vân Tiên đâu không?"
Triệu Khôn sửng sốt, nhanh chóng nhìn xung quanh: "Ơ? Cậu ấy vừa ở đây cơ mà?"
Lương Vân Tiên bước đi khó nhọc đẩy đám người trước mặt ra, lao về góc tây nam của nhà thi đấu, lối đi an toàn vắng vẻ nhất.
Anh cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa.
Triệu chứng hoa mắt ù tai ngày một trầm trọng, triệu chứng đau đầu cũng càng trầm trọng hơn, giống như có cái búa đang liên tục đập vào đầu anh.
Khối u kia sắp nổ tung.
Lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi của cái chết.
Sinh mạng sẽ chấm dứt bất kỳ lúc nào.
Anh không muốn chết trước mắt mọi người, không muốn chết trước mặt cô, càng không thể chết trước mặt cô, nếu không chắc chắn sẽ dọa cô, sẽ làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Điều anh càng lo lắng hơn chính là nếu anh chết đột ngột, sẽ trở thành bóng đen không thể xóa nhòa trong cuộc đời của cô.
Cuộc sống của cô ngập tràn ánh mặt trời và hương hoa, thoải mái và tươi đẹp, không nên bị bất kỳ ai quấy nhiễu. Cho nên anh thà im hơi lặng tiếng hóa thành hư không, cũng không muốn dùng cái chết đột ngột để khiến cô khắc ghi suốt đời.
Anh hy vọng rằng cả đời này cô luôn bình yên.
Hành lang dài vắng lặng không một bóng người, ý thức của anh bắt đầu mơ hồ, bước chân cũng trở nên lảo đảo, đi đứng khó khăn bám vào bức tường lạnh như băng.
Trước mắt anh xuất hiện một cánh cửa, nhưng anh không thấy rõ chữ trên cửa là gì mà chỉ thấy lờ mờ hình dáng cánh cửa.
Anh cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy.
Bây giờ anh chỉ muốn mau chóng giấu mình đi.
Anh đẩy cửa ra và lao vào trong.
Lục Vân Phong vừa rửa tay xong mới tắt vòi nước và xoay người thì một chàng trai đột nhiên xông vào nhà vệ sinh, người đó mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ, bên trên in số "17".
Sau khi nhận ra người đến là ai, anh ấy cau mày mặt đầy vẻ bực mình. Anh ấy còn chưa kịp mở miệng thì chàng trai cao ráo đã ngã về phía anh ấy, hai mắt nhắm chặt, bất tỉnh nhân sự.
Mặt Lục Vân Phong biến sắc, đưa tay ra đỡ cơ thể của anh, nắm cổ tay anh bắt mạch.
Mạch tượng không theo quy luật, lúc nhanh lúc chậm.
Bảy mạch chết.
Vẻ mặt Lục Vân Phong càng thêm nghiêm trọng, sau khi buông cổ tay Lương Vân Tiên ra anh ấy vội vàng cởi áo khoác của mình ra trùm lên gương mặt của chàng trai, không chút nghĩ ngợi vác anh lên lao ra khỏi phòng vệ sinh.
[Tác giả có lời muốn nói]
Thật ra thì anh trai rất ghét thư sinh thối, nhưng anh trai yêu ai yêu cả đường đi lối về.
*
【Thiếu niên như cỏ trước mùa xuân, như ngọn nguồn sông lớn, con đường phía trước của chúng ta tựa như biển, tương lai còn dài 】Câu này cũng được trích từ Lý thuyết tuổi trẻ Trung Quốc.