Nghe Nói Phương Xa Có Người

Chương 33: Cầu thủ số 17 sẽ đánh cho bọn họ không còn manh giáp




Sau khi kết thúc màn biểu diễn, Lục Vân Đàn lùi vào trong theo lối cũ lúc nãy đã đi ra. Cô thả ngọn giáo có tua rua màu đỏ vừa biểu diễn ở phía sau sân khấu rồi chạy đến lối vào nhà thi đấu, bởi vì nơi này gần sân bóng rổ, tầm nhìn rộng rãi nhất, nên cô chuẩn bị đứng ở lối vào sân để xem trận đấu.

Cặp đôi dẫn chương trình trong trang phục trang trọng lại bước lên sân khấu, sau khi người dẫn chương trình hướng vào ống kính đọc một đoạn văn do tổ trưởng tổ Ngữ Văn lớp 12 dày công sáng tác thì trận đấu chính thức bắt đầu.

Mỗi đội có mười hai cầu thủ, chỉ có năm cầu thủ trong đội hình chính thức, bảy người còn lại ngồi cùng huấn luyện viên trên khu vực ghế dự bị ở hàng đầu tiên của khán phòng.

Khu vực ghế dự bị của đội tuyển Nhật Bản nằm ở phía bắc của nhà thi đấu, tức là phía gần Lục Vân Đàn; Khu vực ghế dự bị của đội tuyển Trung Quốc nằm ở phía nam của nhà thi đấu, đối diện với đội tuyển Nhật Bản qua một sân bóng rổ có kích thước tiêu chuẩn.

Ngay khi đội hình chính thức của đội tuyển Trung Quốc bước vào sân, Lục Vân Đàn liền cau chặt mày: năm người giành chiến thắng trong trận chung kết tuyển chọn do Lương Vân Tiên dẫn đầu vừa rồi, không một ai được chọn vào đội hình chính thức.

Năm người trong đội hình chính thức đều là cầu thủ của đội tuyển của trường, trong đó có cả Chu Lạc Trần.

Rõ ràng năm người bọn Lương Vân Tiên đã bị loại bỏ, bị gây khó dễ!

Không công bằng!

Cực kỳ không công bằng!

Lục Vân Đàn càng nghĩ càng giận, trong lòng mắng chửi xối xả mấy huấn luyện viên đội tuyển của trường——

Chơi xấu! chơi xấu! Chỉ biết chơi xấu là giỏi! Bộ không chơi xấu là không sống nổi sao?

Một đám khốn kiếp!

Nếu thua, xem cả đám khốn kiếp mấy người sẽ làm như thế nào!

Đột nhiên, có người vỗ bả vai Lục Vân Đàn từ phía sau. Lục Vân Đàn không kịp điều chỉnh cảm xúc, bất ngờ quay đầu lại, trên mặt vẫn đầy vẻ tức giận, nhìn người đến bằng ánh mắt chứa đầy sát khí.

Lục Vân Phong cầm trên tay một ly trà sữa chưa mở, bất lực nhìn em gái mình: "Ai chọc giận em?"

Lục Vân Đàn khoanh tay trước ngực, hất cằm về hướng sân bóng rổ đối diện: "Mấy thầy thể dục ngồi hàng đầu đối diện đều là bậc thầy chơi xấu."

Lục Vân Phong ngước mắt nhìn theo, hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy Lương Vân Tiên: Tên ma ốm bệnh tật liên miên kia sao dám tham gia thi đấu bóng rổ vậy? Không muốn sống nữa à?

"Thư sinh thối đó sao lại dự thi?"

Lục Vân Đàn: "Đương nhiên là vì người ta đánh rất hay á, người ta thông qua trận đấu tuyển chọn từng bước một đó."

Giọng Lục Vân Phong thờ ơ: "Đánh rất hay sao không được ra sân? Ngồi ở khu dự bị?

Lục Vân Đàn hừ một tiếng, tức giận: "Đó là vì đám khốn kiếp trong tổ thể dục chơi xấu! Nếu không chắc chắn cậu ấy sẽ được ra sân!"

Cuối cùng Lục Vân Phong đã hiểu ra lý do vì sao cô tức giận: "Không cho thư sinh thối ra sân là bị chơi xấu?"

Lục Vân Đàn gật đầu liên tục: "Đúng! Trăm phần trăm là bị chơi xấu!"

Lục Vân Phong thở dài: "Người mạnh thì có người mạnh hơn, người ta là huấn luyện viên còn không hiểu rõ bằng em sao?"

"Không phải đâu! Nhất định là bị chơi xấu! Haiz! Được rồi, anh cũng không hiểu!" Lục Vân Đàn lười nói nhiều với anh trai, cô thở hồng hộc cướp lấy trà sữa trong tay anh ấy mà vẫn chưa hài lòng, "Ống hút đâu?"

Lục Vân Phong cau mày: "Ai nói là mua trà sữa cho em?"

Lục Vân Đàn nói lời hùng hồn đầy lý lẽ: "Vậy anh đến đây tìm em làm gì? Không phải để đưa trà sữa cho em ư?" Cô đưa tay phải ra, lòng bàn tay ngửa lên, ngang ngược vô lý, "Mau đưa ống hút ra đây! Nếu không em sẽ đi nói với cô Dương là anh mua trà sữa cho cô ấy!"

Lục Vân Phong: "…"

"tm, Em thật đáng yêu."

Hai chữ tm không phát ra tiếng nhưng khẩu hình lại cực kỳ chuẩn.

(*他妈的: tā ma de, con mẹ nó, mẹ nó, ở đây tác giả viết tắt là "tm")

Sau đó anh ấy bất đắc dĩ giơ tay kia lên, ra sức dùng ống hút đánh vào lòng bàn tay của Lục Vân Đàn.

Lòng bàn tay Lục Vân Đàn bị đánh đỏ lên, vừa hất tay vừa trợn mắt nhìn anh trai, "Anh chờ đó, em sẽ nhắn vào nhóm 'gia đình yêu thương nhau' rằng anh không muốn kết hôn, để cho mấy cô mấy dì trừng trị anh."

Lục Vân Phong: "…"

Lục Vân Đàn thừa cơ bắt chẹt vơ vét tài sản: "Trừ khi anh cho em chút tiền bịt miệng."

Lục Vân Phong thờ ơ: "Vậy em nhắn đi."

Lục Vân Đàn: "…"

Một âm thanh chói tai vang lên đã thu hút sự chú ý của Lục Vân Đàn, cô lập tức ném chuyện tiền bịt miệng ra khỏi đầu, quay lại nhìn về phía sân bóng rổ——

Bầu không khí bên trong nhà thi đấu bỗng nhiên yên lặng, ngay cả trong không khí cũng ngập tràn hơi thở căng thẳng.

Cảm giác không dám thở mạnh.

Không biết ai dẫn đầu hô to "Trung Quốc cố lên", dẫn đến muôn vàn làn sóng đáp lời, ngay lập tức vô số khẩu hiệu cổ vũ vang lên khắp nhà thi đấu như dời núi lấp biển. Hàng nghìn lá cờ vẫy tay đỏ nhỏ đồng loạt được vẫy, dõi mắt nhìn lại toàn là sắc đỏ của Trung Quốc đang tung bay.

Trong lòng Lục Vân Đàn bỗng nhiên nảy sinh cảm giác tự hào và kiêu ngạo: đây chính là sức mạnh đỏ của Trung Quốc chúng tôi!

Đội hình chính thức của Trung Quốc - Nhật Bản cùng nhau vào sân, hai đội đứng vào vị trí đã được sắp xếp ở hai bên sân. Đội thiếu niên Trung Quốc ở phía đông và Nhật Bản ở phía tây. Từ góc nhìn của Lục Vân Đàn, sân của đội tuyển Trung Quốc ở bên trái, đội tuyển Nhật Bản ở bên phải.

Làn sóng cổ vũ dần dần lắng xuống, trong nhà thi đấu lại khôi phục bầu không khí yên tĩnh và căng thẳng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Các con số in trên áo đấu của năm cầu thủ đội tuyển Trung Quốc là: 6, 7, 10, 13, 15, Chu Lạc Trần số 6.

Đội tuyển Nhật Bản là: 4, 5, 9, 11, 23.

Trọng tài gồm một người Trung Quốc và một người Nhật Bản, còn trọng tài chính là người Trung Quốc

Trọng tài cầm bóng vào vị trí trục trung tâm, hai cầu thủ ném bóng cũng vào vị trí của mình, đều là cầu thủ cao nhất trong đội đảm nhận nhiệm vụ ném bóng.

Cầu thủ ném bóng của đội tuyển Trung Quốc là số 10, bên Nhật Bản là số 11, chiều cao của cả hai đều xấp xỉ khoảng 1m88.

"Người Nhật Bản trông cũng không lùn nhỉ." Lục Vân Đàn khoanh tay đứng dựa vào tường, quay đầu nhìn anh cô rồi nhỏ giọng nói, "Em vẫn luôn nghĩ họ rất lùn."

Lục Vân Phong cũng đang khoanh tay dựa vào tường giống như em gái anh ấy: "Tính theo chiều cao trung bình thì chiều cao trung bình của họ còn cao hơn chúng ta đấy."

Trong lòng Lục Vân Dàn có chút cảm giác không thoải mái, chua xót nói: "Ồ? Thật hay giả? Anh nhìn thấy số liệu ở đâu? Có đáng tin không?"

Lục Vân Phong: "Số liệu do chính phủ công bố. Nhưng đây chỉ là chiều cao trung bình từ 18-40 tuổi, chủ yếu là vì chiều cao của thế hệ cũ đã kéo chiều cao trung bình thấp xuống. Nhưng chất lượng dinh dưỡng của thế hệ mới đã được cải thiện, nên chiều cao cũng tăng lên rất nhiều."

Trong lòng Lục Vân Đàn đã cân bằng hơn nhiều: "Dù sao thì chúng ta cũng có một tương lai có triển vọng!"

Lục Vân Phong cười nói: "Dân giàu nước mạnh, dĩ nhiên sẽ có một tương lai có triển vọng."

Tiếng cười vừa vang lên thì trọng tài ném bóng lên không trung, cầu thủ số 10 của đội Trung Quốc và cầu thủ số 11 của đội Nhật Bản cùng nhau giơ tay nhảy lên. Cuối cùng cầu thủ số 10 của đội Trung Quốc di chuyển nhanh hơn nên bắt bóng trước, dùng sức ném bóng mạnh về bên trong đội của chúng ta.

Lúc này trận đấu chính thức bắt đầu.

Cầu thủ số 7 của đội Trung Quốc ở gần bóng nhất, sau khi nhận bóng nhanh chóng dẫn bóng về phía sân đối phương nhưng bị số 4 và số 5 của đội Nhật Bản cùng nhau bao vây thế gọng kìm. Số 7 của đội Trung Quốc không thể xuyên thủng hàng phòng ngự của đối phương nên cuối cùng chọn cách chuyền bóng, cậu ấy dùng tay ném bóng về đường biên bên trái nơi Chu Lạc Trần đang đứng.

Khi Chu Lạc Trần nhảy lên để ném bóng thì cầu thủ số 13 của đội Trung Quốc đã đứng dưới rổ của quân địch. Cậu ta do dự một chút giữa việc chuyền bóng cho số 13 hay tự mình ném bóng, cuối cùng cậu ta chọn tự mình ném bóng nên giơ tay ném bóng vào rổ. Kết quả là bóng đập mạnh vào bên trên bảng, nhưng không bắn vào trong rổ mà lướt qua khung rổ rồi rơi xuống, rơi thẳng vào tay cầu thủ số 23 của đối phương.

Triệu Khôn ngồi ở hàng ghế dự bị không nhịn được chửi thề: "Mẹ kiếp, con mẹ nó Chu Lạc Trần đang làm gì vậy?"

Tiết Hạo Dương ngồi ở bên trái cậu ấy: "Muốn làm màu bắn trái hai điểm, nhưng không thành công."

Trần Long ngồi bên phải Triệu Khôn: "Tôi không hiểu vì sao cậu ta làm tiền phong giỏi vậy mà lại đổi vị trí đi làm hậu vệ dẫn bóng? Cậu ta đâu có điều khiển tốt được."

Đinh Nhất Khải ngồi bên phải Trần Long: "Nếu là anh Lương thì nhất định sẽ chuyền bóng cho số 13, bởi vì ở vị trí của số 13 tỷ lệ ghi bàn cao, dưới tình huống không chắc chắn chuyền cho cậu ta là an toàn nhất." Nói xong, cậu nhìn qua Lương Vân Tiên bên cạnh, hy vọng nhận được sự đồng tình.

Nhưng Lương Vân Tiên lại không lên tiếng mà mím chặt đôi môi mỏng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cầu thủ số 23 của đội Nhật Bản trên sân đấu.

Số 23 là một cầu thủ lợi hại, thành thạo kỹ thuật di chuyển dẫn bóng vượt qua đối thủ, nhanh chóng đột phá vòng vây tiến về phía đội Trung Quốc. Như một con sói hoang xông vào chỗ không người, số 10 và số 13 của đội Trung Quốc đồng thời tấn công mà không thể nào ngăn cản được cậu ta.

Khi Đinh Nhất Khải quay đầu lại nhìn thì số 23 đã tiến vào khu vực ba giây dưới rổ, với một cú nhảy chân cậu ta đã đập bóng thành công vào rổ.

Bắt đầu chưa đến hai phút, tỷ số đã là 0:1.

Nói không thất vọng là giả, nhưng các bạn học ngồi trên khán đài rất hào phóng tặng cho các thiếu niên Trung Quốc trên sân đấu tiếng vỗ tay nhiệt liệt và khẩu hiệu cổ vũ. Lục Vân Đàn đứng ở lối vào sân cũng hô to: "Trung Quốc! Cố lên! Trung Quốc! Cố lên!"

Để tạo hiệu ứng lúc hô cô còn đặt cốc trà sữa xuống đất, đưa tay tạo thành cái loa đặt lên miệng, ý chí chiến đấu vẫn sục sôi trong lòng: "Mở đầu bất lợi cũng không sao, không phải chỉ một điểm thôi sao, sẽ bắt kịp nhanh thôi!"

Tuy nhiên tình hình trận đấu không hề lạc quan như cô tưởng tượng.

Đội tuyển Trung Quốc liên tục bị đội tuyển Nhật Bản dẫn trước, cho dù Lục Vân Đàn là tay ngang không hiểu về bóng rổ cũng có thể nhìn ra năng lực của cầu thủ đối phương cao hơn đội nhà một bậc, lại còn phối hợp tốt hơn đội nhà.

Theo diễn biến trận đấu, chênh lệch tỷ số dần dần kéo xa.

Chỉ còn hai phút nữa là kết thúc hiệp thứ hai, tỉ số giữa hai đội Trung Quốc và Nhật Bản đã chuyển từ 0:1 ban đầu sang 10:21 hiện tại.

Xem ra, thắng bại đã quá rõ ràng.

Tất cả học sinh trường trung học số 2 ngồi trên khán đài gần như đã kiệt sức vì gào thét cổ vũ cho đội Trung Quốc.

Một phút cuối cùng, cầu thủ số 15 của đội Trung Quốc chặn bóng từ cầu thủ số 5 của đội Nhật Bản, cấp tốc tấn công bảng rổ của đối phương. Còn chưa kịp xông vào vạch hai điểm, cậu ấy đã bị số 9 và số 11 của đội Nhật Bản cùng nhau bao vây thế gọng kìm. Cậu ấy không còn cách nào khác chỉ có thể chuyền bóng, trong tầm nhìn của cậu ấy đối tượng chuyền bóng tốt nhất là Chu Lạc Trần, vì vậy cậu ấy không chút nghĩ ngợi chuyền bóng cho cậu ta.

Chu Lạc Trần nhận được bóng xong lựa chọn đầu tiên là phá vòng vây, một mình dẫn bóng về khu vực ba giây của đối thủ. Sau khi bị số 23 của địch chặn lại thì cậu ta giơ tay ném bóng vào rổ, thành công ghi được một điểm.

Tỉ số đã trở thành 11:21.

Dù chỉ giành được một điểm nhưng khán giả cũng nhảy cẫng hoan hô, tinh thần xuống dốc được nâng lên rất nhiều nhờ một điểm quý giá này.

Hiệp thứ hai của cuộc tranh tài kết thúc, cầu thủ hai đội đầm đìa mồ hôi đến tụ tập bên cạnh huấn luyện viên của đội mình.

Khán giả trong nhà thi đấu lại vẫy những lá cờ vẫy tay đỏ nhỏ để cổ vũ cho đội tuyển Trung Quốc. Lục Vân Đàn cũng không ngoại lệ, cô tiếp tục đặt tay lên miệng hô to: " Trung Quốc cố lên!" Sau đó cô quay mặt nhìn anh trai mình, cười nói: "Cầu thủ số 6 vừa ghi bàn kia rất đẹp trai đúng không?"

Lục Vân Phong khẽ hừ lạnh, tức giận: "Đẹp trai cái quái gì."

Lục Vân Đàn cau mày: "Nhưng người ta ném bóng vào mà, cậu ấy đã ghi mấy điểm đó."

Lục Vân Phong biết chơi bóng rổ nên góc độ xem trận đấu khác với tay ngang Lục Vân Đàn: "Nếu không vì cậu ta thì đã ghi được nhiều điểm hơn."

Lục Vân Đàn bối rối: "Tại sao vậy?"

Lục Vân Phong giải thích cho em gái của anh ấy: "Bởi vì cậu ta là hậu vệ dẫn bóng nhưng lại đánh theo lối chơi của tiền phong, tiết tấu của cả đội đều bị cậu ta dẫn dắt làm cho rối loạn."

Nói cách khác, Chu Lạc Trần là người cản đường kéo cả đội xuống?

Vậy mà vừa rồi cô còn cảm thấy cậu ta rất đẹp trai, là người phát huy tốt nhất trong đội.

Không ngờ cậu ta lại là người phát huy kém nhất.

Sự trái ngược này làm cho Lục Vân Đàn cảm thấy không có cách nào tiếp nhận được, thực sự không biết nên biểu lộ như thế nào.

Sau đó cô bỗng nghĩ tới lúc trước Lương Vân Tiên luôn đánh ở vị trí hậu vệ dẫn bóng, nên cô lập tức hỏi anh trai: " Có phải vị trí hậu vệ dẫn bóng rất khó đánh không ạ?"

Lục Vân Phong: " Đúng vậy. Hậu vệ dẫn bóng không chỉ cần năng lực kiểm soát toàn cục và điều khiển trận đấu, mà còn không thể quá thực dụng. Người đó là người cầm bóng nhiều nhất trên sân, nhưng không thể chỉ dẫn bóng một mình mà cần phải chuyền bóng cho đồng đội nào dễ ghi điểm nhất, là người hỗ trợ mạnh nhất." Anh ấy hất cằm về hướng đối diện, "Số 6 đó là người vô cùng thực dụng, cậu ta chỉ muốn chơi trội một mình mà không muốn cho đồng đội cơ hội thể hiện, cơ bản không có tư chất làm hậu vệ dẫn bóng."

Lục Vân Đàn không nói gì, trong lòng vẫn cảm thấy hơi phức tạp——

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng sâu trong lòng cô thực sự cảm thấy Chu Lạc Trần không bằng Lương Vân Tiên.

Những lời Lý Nguyệt Dao đã nói bắt đầu quay cuồng trong tâm trí cô: Lương Vân Tiên lần nào cũng áp đảo Chu Lạc Trần.

Cô bắt đầu đồng ý với lời nói của Lý Nguyệt Dao, không thể kiềm chế sự đồng tình.

Nhưng Chu Lạc Trần mới là người cô thích, là người từ khi mới quen biết đã khiến cô ngưỡng mộ không ngừng. Hình tượng của cậu ta trong lòng cô là hoàn hảo nhất, độc nhất vô nhị, sao lại bị Lương Vân Tiên vượt qua chứ?

Nhưng thật khó hiểu, vậy mà cô lại cảm thấy trên đời này không có một ai ưu tú hơn Lương Vân Tiên.

Lúc này, cầu thủ số 5 của đội Nhật Bản đột nhiên đến trước mặt cô, cười xấu hổ rồi lên tiếng bắt chuyện: "Hello."

Lục Vân Đàn bối rối—— tại sao cậu nhóc Nhật Bản này lại đến gặp mình?

Nhưng điều khiến cô bối rối hơn là: Không phải cậu nhóc này muốn giao lưu Tiếng Anh với cô đấy chứ? Vậy thì cậu ta thật sự tìm đúng người rồi… Không bàn tới phát âm như thế nào, nghe hiểu cũng là một thách thức đối với cô.

Phần thi nghe hiểu Tiếng Anh trong kỳ thi tuyển sinh đại học của tỉnh vốn không được tính điểm, nên họ chưa bao giờ được luyện nghe hiểu. Tuy giáo viên Tiếng Anh đã từng cho họ kiểm tra nghe hiểu một lần trên lớp, điểm tối đa là 30 thì cô chỉ được 3 điểm....

Tuy nhiên cô vẫn hiểu "Hello" là gì và cũng biết trả lời "Xin chào" như thế nào, vì vậy theo phép lịch sự cô trả lời: "Hello."

Đừng nói câu tiếp theo sẽ là: nice to meet you nhé?

Cầu thủ số 5 của đội Nhật Bản càng cười rực rỡ hơn: "Nice to meet you!"

Trong lòng Lục Vân Đàn bỗng nhiên cảm thấy vui mừng: Oh! Thì ra dùng tiếng Anh giao lưu quốc tế cũng không khó lắm nhỉ!

Nên cô vô cùng tự tin nói: "Nice to meet you, too!"

Trên mặt cầu thủ số 5 của đội Nhật Bản ngập tràn vẻ ngưỡng mộ nhìn cô, tốc độ lời nói bỗng nhiên nhanh hơn: "You're so cool! I want to make friends with you. Can you give me your phone number*?"

(*Câu You're so cool! I want to make friends with you. Can you give me your phone number(tạm dịch) Cậu rất ngầu! Tôi muốn kết bạn với cậu. Cậu có thể cho tôi số điện thoại của cậu không?)

Lục Vân Đàn: "..."

Câu này cũng dài quá.

Lúc này trình độ nghe hiểu 3 điểm mới phát huy "Ưu thế" to lớn - Cô không hiểu một từ nào.

Trong tuyệt vọng, cô không còn cách nào khác quay đầu lại cầu cứu anh trai: "Này, anh dịch giúp em được không?"

Lục Vân Phong cạn lời: "Cái này mà em cũng không hiểu à?"

Lục Vân Đàn: "Ồ, cậu ta nói nhanh quá, bô bô nghe giống tiếng Nhật."

Lục Vân Phong không khoan nhượng: "39 điểm cũng là vì giáo viên của em à."

Lục Vân Đàn: "..."

Lục Vân Đàn thở phì phò: "Tóm lại anh có hiểu hay không? Nghe không hiểu thì cứ nói thẳng!"

Lục Vân Phong: "Anh trai của em dù có tệ đến đâu, thì cũng vẫn là người đã vượt qua cấp 6."

Lục Vân Đàn: "Vậy cậu ta nói gì?"

Cậu ta nói cậu ta rất ngưỡng mộ em, còn muốn xin phương thức liên lạc của em—— nhưng Lục Vân Phong không thể dịch từ đầu đến cuối như vậy được.

Anh ấy liếc nhìn cầu thủ số 5 đang đứng cạnh mình.

Trán của cậu nhóc người Nhật vẫn còn lấm tấm mồ hôi sót lại sau cuộc thi, ngũ quan cân đối, mắt to mày rậm, giữa hai hàng lông mày trông giống như Kimura Takuya hồi còn trẻ.

Nói chung cũng coi như là một cậu nhóc đẹp trai.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lục Vân Phong nói: "Cậu ta nói họ sắp giành chiến thắng, yêu cầu em vỗ tay tỏ ý chúc mừng với Đế quốc Nhật Bản của họ."

Lục Vân Đàn gần như bùng nổ vì tức giận: "Cậu ta nói vậy thật à?"

Lục Vân Phong gật đầu: "Ừ, anh thấy cũng hơi quá đáng."

Lục Vân Đàn hung hăng trừng mắt nhìn cầu thủ số 5: "Xì! Cậu nghĩ hay quá rồi đó! Đứng trên đất Trung Quốc rộng lớn của chúng tôi mà cậu còn dám đưa ra yêu cầu vô lý như vậy? Cẩn thận tôi đánh gãy chân cậu để cậu bò về Nhật Bản đấy!"

Cầu thủ số 5: "???"

Cậu nhóc Nhật Bản cũng không hiểu một lời nào, chỉ cảm nhận được sự giận dữ ngút trời.

Lục Vân Đàn cũng cảm thấy có khoảng cách trong giao tiếp, nên cô lại nhìn anh trai mình: "Anh dịch lại cho cậu ta, không được thiếu một chữ!"

Lục Vân Phong thở dài: "Được." Sau đó nói với cầu thủ số 5, "She already has a boyfriend, so can' t give you the phone number. Otherwise, her boyfriend would be as angry as she just showed."

(* She already has a boyfriend, so can' t give you the phone number. Otherwise, her boyfriend would be as angry as she just showed(tạm dịch): Cô ấy đã có bạn trai rồi nên không thể cho cậu số điện thoại được, nếu không bạn trai của cô ấy sẽ tức giận giống như cô ấy vừa thể hiện.)

Lục Vân Đàn không hiểu anh trai cô nói gì, nhưng vì anh ấy nói nhiều như vậy nên chắc là anh ấy đã dịch chính xác những gì cô vừa nói đúng không? Với lại anh ấy có nói angry, là tức giận.

Đúng thế, cô đúng là rất tức giận!

Cầu thủ số 5 không chấp nhận: "Does she really have a boyfriend?!"

Lục Vân Phong trầm tư giây lát, hất cằm hướng đối diện: "Seventeen."

(tạm dịch: Số 17.)

Cầu thủ số 5: "..."

Vào lúc này cuối cùng cậu ta cũng hiểu ra tại sao lúc mình hỏi cầu thủ số 17 có biết cô bé này không, thì ánh mắt cầu thủ số 17 nhìn cậu như muốn giết người.

Thở dài một hơi, cầu thủ số 5 hồn bay phách lạc rời khỏi nơi đau thương này.

Lục Vân Đàn lại có chút bối rối, hỏi anh cô: "Vừa rồi cậu ta hỏi anh cái gì vậy? Sao anh trả lời là 17? Có liên quan gì đến Lương Vân Tiên à? Sao cậu ta phản ứng kiểu đó?"

Lục Vân Phong tức giận: "Em cũng không phải là không hiểu gì cả, chỉ chọn điều muốn nghe để hiểu thôi à?"

Lục Vân Đàn: "Sao vậy? Chỉ một chữ em cũng không hiểu mà?"

Lục Vân Phong cắn răng: "Anh nói cầu thủ số 17 của đội Trung Quốc sẽ sớm ra sân, cầu thủ số 17 sẽ đánh cho họ không còn manh giáp, để cậu ta cẩn thận một chút."

"Nói chuẩn lắm!" Lục Vân Đàn lập tức giơ ngón tay cái cho anh trai cô, "Không trách lúc nãy cậu ta rời đi chán nản như vậy, thì ra là vì sợ."

Lục Vân Phong: "..."

Học không giỏi cũng thật hạnh phúc, sống đơn giản như sinh vật đơn bào, dễ dàng cảm thấy vui vẻ.

Tâm trạng Lục Vân Đàn rất tốt, vui vẻ cầm trà sữa dưới đất lên, vừa dựa vào tường hút trà sữa vừa nhìn về phía sân đối diện.

Huấn luyện viên trưởng của đội tuyển Trung Quốc vẫn đang giải thích chiến thuật cho một số cầu thủ xung quanh ông.

Lương Vân Tiên bỗng nhiên đứng dậy khỏi ghế, rồi đi đến trước mặt huấn luyện viên trưởng, vào thẳng vào vấn đề, nói không nể nang: "Chiến thuật của thầy quá cổ hủ, giậm chân tại chỗ, tự cho mình là đúng, đối phó với họ căn bản không có cơ hội chiến thắng."

Huấn luyện viên trưởng lúc đầu sửng sốt, rồi không kiềm được tức giận: "Cậu nghĩ mình là ai?"

Các thành viên xung quanh cũng nhìn Lương Vân Tiên như nhìn kẻ điên, trừ Chu Lạc Trần.

Cậu ta biết Lương Vân Tiên nghiêm túc.

Lương Vân Tiên thờ ơ, vẻ mặt hờ hững nhìn thoáng qua bảng điểm điện tử trên vách tường đối diện: "Đây chính là thành tích thầy huấn luyện được sao? 11:21? Thầy nhìn sắc mặt của hiệu trưởng đi."

Huấn luyện viên trưởng hít thở chậm lại, vô thức nhìn về phía chỗ ngồi của lãnh đạo nhà trường.

Lương Vân Tiên nói thêm: "Người ngồi cạnh hiệu trưởng là phó giám đốc phòng giáo dục, nếu thực sự thua trận này, tương lai của thầy sẽ chấm dứt."

Huấn luyện viên trưởng á khẩu không trả lời được.

Lương Vân Tiên: "Em có thể thu dọn tàn cuộc cho thầy, nhưng phải xem thầy có bằng lòng cho hay không."