Tôi nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa kính.
Cảnh vật bên ngoài lướt qua và khi xe đến điểm dừng rồi lại tiếp tục cuộc hành trình. Cũng giống như tôi, khi đã bỏ lỡ thì không có chuyện quay đầu, có thể dừng lại một lúc để nghỉ ngơi nhưng vẫn miệt mài tiến bước về phía trước.
Hoàng Ánh Dương nói đúng, sở dĩ chúng tôi chia tay nhanh là vì tôi không có chút tình cảm nào với anh ta. Lúc đó mới xuyên vào sợ hãi đủ điều, làm gì có tinh lực nghĩ tới chuyện yêu đương.
Chưa kể anh ta là đối tượng đầu tiên tôi cần tránh xa. Nếu không chạy, chẳng lẽ đợi đến khi bị đoạt mạng thì mới tính đến đường lui à?
Cho nên khi tôi gọi điện lời đầu tiên anh ta nói là đề nghị chia tay, tôi không do dự mà gật đầu đồng ý ngay.
Gì chứ anh ta vừa khéo nói đúng ý tôi quá, không đồng ý lúc này thì đồng ý lúc nào?
"Chắc tại thời gian chúng ta bên nhau quá ngắn nên tình cảm chưa sâu, tính tình lại không hợp. Chia tay, là điều tất yếu sẽ xảy ra." Tôi lạnh nhạt nhìn Dương, đưa ra một nhận định.
Còn Dương, anh ta chết lặng, như thể không tin vào lý do hết sức vô lý tôi vừa đưa ra, miệng lầm bầm mấy lời kỳ quái:
"Không thể nào! Không thể nào! Rõ ràng em phải yêu anh tha thiết mới đúng, chứ không lạnh nhạt anh như thế này!"
Tôi cau mày, đột nhiên nổi điên nổi khùng là sao? Sự thật tôi không có tình cảm với anh ta khó chấp nhận quá à?
"Bằng chứng nào cho thấy tôi nên yêu anh đến chết đi sống lại? Anh thử ngẫm lại đoạn thời gian đó xem!"
Vừa hay thời điểm tôi xuyên vào Hào Hảo và Ánh Dương mới hẹn hò được một tháng, không tính là sâu đậm gì. Thời điểm cách diễn biến chính là vào khoảng mấy tháng sau, khi mà Hoàng Ánh Dương hoàn toàn chịu khuất phục dưới chân Âu Dương Thành.
Tôi thề với thần Phật rằng, phải may mắn thế nào khi xuyên không đúng lúc mọi chuyện mới chỉ bắt đầu. Sự yêu thích của tôi dành cho Hoàng Ánh Dương chưa có, lấy đâu ra để làm bàn đạp phát triển tình cảm cho hai nam chính sau này.
Bởi lẽ đó, Âu Dương Thành có hứng thú với tôi, Hoàng Ánh Dương tỏ ra nuối tiếc là chuyện tất yếu đúng không?
Nhưng tôi không mong muốn mọi chuyện đi theo hướng này.
Thà rằng không dính líu tới hai người họ thì còn tuyệt vời hơn...
Chứ đằng này, tôi phát ngán tới nơi rồi.
Trở về thế giới ban đầu, nơi tôi vốn dĩ thuộc về vẫn là tốt nhất.
Còn ai thích làm con tốt thí mạng cho hai tên nam nhân thì làm, tôi đây không thèm làm nữa!
Nghĩ tới đây tôi không còn tâm tình nói chuyện với Dương, đeo balo đứng dậy, đi xuống cửa sau xe bus, chờ xe tấp vào bến.
Hoàng Ánh Dương lặng lẽ bám sát phía sau bằng tốc độ không nhanh không chậm. Tôi phát phiền, xoay lưng lại, hét anh ta đừng có đi theo tôi.
Nhưng anh ta thực sự quá cố chấp, đã hỏi là phải hỏi cho bằng được đáp án.
"Anh tự nhận thấy khoảng thời gian đó chúng ta không thua kém bất kỳ cặp tình nhân nào khác. Anh chỉ thắc mắc, tại sao em nói bỏ liền bỏ luôn? Là em vốn dĩ không hề yêu anh ư?"
Tôi nhún vai, thở dài bất lực.
Mọi chuyện còn chưa đủ rõ ràng hay sao?
Là tại tôi không phải Hoà Hảo của anh ta, nếu là Hoà Hảo kia... kết cục không cần nghĩ cũng biết.
Thảm không nỡ nhìn!
Biết cái kết của mình rồi có ai còn tâm trạng đi yêu đương kẻ sẽ gián tiếp giết mình không?
Mà ngẫm mới thấy hai người này là một cặp phối ngẫu hoàn hảo ấy chứ.
Hoàng Ánh Dương toan tính như vậy, mà Âu Dương Thành cũng chẳng khác là bao.
Kiếp trước sau khi lợi dụng tình cảm của tôi chán chê sau đó liền thẳng tay vứt bỏ.
Mà Hoà Hảo ngốc nghếch không biết gì, đến lúc biết mình chỉ là công cụ giúp hai người gia tăng tình cảm thì cũng là lúc cô ấy chết không nhắm mắt.
Đáng thương thay làm sao!
Giờ ngẫm mới thấy thật tiếc cho một kiếp người, và tôi sẽ không bao giờ giẫm vào vết xe đổ như cô ấy nữa.
"Chúng ta không còn gì để nói, kết thúc ở đây đi được không?" Tôi lạnh mặt nói ra lời này vừa rút bàn tay đang bị Hoàng Ánh Dương nắm.
"Không, lời nói khi đó không tính... hãy coi như anh chưa nói chia tay!"
"Dương!"
"Là anh hồ đồ không suy nghĩ chu toàn..."
"Dương!" Tôi quát mạnh thêm một tiếng, đủ để người đứng cạnh tỉnh ra.
"Hòa Hảo... chúng ta thực sự không còn khả năng rồi sao?" Dương lẩm bẩm, như không tin tôi lại có thái độ kiên quyết đến vậy.
Nhìn ra thái độ của Dương có phần kích động, tôi bèn dịu giọng an ủi:
"Phải, mối tình nào đẹp tới mấy rồi sẽ có lúc tàn. Chia tay trong hòa bình là cách tốt nhất cho cả hai chúng ta. Ai cũng phải tiến về phía trước, đâu thể dậm chân tại chỗ được đúng không?"
"Nhưng anh không buông được Hảo à! Em cứ như biến thành một người khác, trầm tính hơn, sắc bén hơn, hờ hững hơn... đặc biệt là trong mắt em anh còn nhìn thấy cả sự trống rỗng. Rốt cuộc sau một đêm chuyện gì đã xảy ra? Đánh lẽ ngày đó gọi điện cho anh em nên tỏ ra níu kéo mới đúng, chứ không..."
Gương mặt tôi theo lời Hoàng Ánh Dương nói mà đen dần đen dần rồi biến thành tái mét.
Tôi nào có giống Hoà Hảo anh ta nhớ. Thay da đổi xác, có bị mù đâu mà không nhận ra...
Có lẽ Yến Nhi cũng phát hiện tôi không còn giống trước kia, chỉ là chúng tôi sống cùng phòng trọ cô ấy không tiện nhiều lời thôi.
Tôi rít lên một tiếng, cố gắng làm ra vẻ bị anh ta chọc giận:
"Ồ hóa ra từ trước đến giờ anh nghĩ tôi là người như vậy. Hay là anh muốn chúng ta trở mặt thành thù, tệ đến mức sau này không thèm nhìn mặt nhau?"
Dương lắp bắp: "Anh không có ý đó!"
"Thế thì buông tha cho tôi đi, tôi còn có tiết học đi trước đây. Không tiễn!" Tôi dứt khoát rút tay về, xoay người đi nhanh vào sân trường.
Nhưng từ đằng xa, giọng nói văng vẳng của Dương khiến tôi không thể không lưu tâm.
"Không Hoà Hảo! Anh biết người đó chuyển mục tiêu sang em, em nhất định không được phép yêu người đó!"