Ở thế giới trước, Dư Chỉ Thanh cũng khuyên Nguyên Phi Hòa chia tay với Trần Mưu, nhưng mà lúc đó bà đứng về phía Nguyên Phi Hòa – không có người mẹ nào tình nguyện nhìn con trai của mình bị đánh, còn bị đánh thảm đến vậy.
Nhưng ở thế giới này, từ Dư Chỉ Thanh phẫn nộ với Trần Mưu lại biến thành chột dạ, dù sao thì người đánh biến thành con trai mình, hơn nữa nhìn dấu vết trên người của Trần Mưu thì hình như một chút cũng không đánh lại Nguyên Phi Hòa.
Chính xác là nếu một người ngoài không biết chuyện gì nhìn dấu vết lộ ra bên ngoài trên người Trần Mưu, đại khái cũng thật sự cho rằng Trần Mưu bị Nguyên Phi Hòa đánh thảm.
Không nói đến mấy dấu hôn trên tay Trần Mưu, chỉ nhìn vết thương trên mặt cậu thôi cũng có thể làm người khác nhìn mà đau giùm. Đương nhiên, sẽ không ai nghĩ đến vết thương trên khóe miệng của Trần Mưu là bị cắn mà là bị đánh mà ra.
Nguyên Phi Hòa lúc uy hiếp Trần Mưu, biểu tình trên mặt vẫn duy trì dịu dàng – loại trải nghiệm này đối với Trần Mưu mà nói có chút lạ lạ, bởi vì trong trí nhớ của cậu, người nói những câu như thế là mình.
Câu mà Nguyên Phi Hòa nói, "Chuyện chia tay, em nghĩ cũng đừng nghĩ." Trần Mưu cùng từng nói như thế với Nguyên Phi Hòa, hơn nữa lúc cậu nói câu này, biểu cảm của cậu có thể dùng từ mắt trừng hung ác hình dung.
Nguyên Phi Hòa nói xong câu này liền chờ Trần Mưu bùng lửa, nhưng đợi một hồi lâu lại phát hiện bộ dạng như thất thần của Trần Mưu, hắn nói:
"Trần Mưu, em nghĩ đi đâu thế?"
Trần Mưu đang nghĩ về Nguyên Phi Hòa trước kia, nghe được câu này liền theo phản xạ mà nói:
"Nghĩ về anh."
Nguyên Phi Hòa nói:
"Nghĩ cái gì về anh?"
Trần Mưu đang muốn nói liền thấy mẹ của Nguyên Phi Hòa, Dư Chỉ Thanh từ trong WC ra, vì thế nuốt lời nói lại vào miệng.
Tay nghề của Nguyên Phi Hòa rất tốt, tất cả các món trên bàn ăn đều là món Trần Mưu thích ăn, kỳ thật trước khi Trần Mưu chết, cậu đã thật lâu không ăn đồ ăn của Nguyên Phi Hòa làm.
Nguyên Phi Hòa ghét Trần Mưu bạo lực, một trong những phương án phản kháng trong đó là không nấu cơm cho Trần Mưu, Trần Mưu cũng không có biện pháp gì với Nguyên Phi Hòa, cậu biết tính cách của mình không tốt, hơn nữa lúc nóng đầu lên thì cái ý niệm đánh nhau căn bản không ép xuống được. Mỗi lần đánh xong cậu đều hối hận nhưng hối hận thì lại không có thuốc chữa...
Hiện giờ nhấm nháp hương vị quen thuộc, Trần Mưu nhai từng ngụm từng ngụm thức ăn, nước mắt thiếu chút nữa là chảy ra. Cũng trách cậu ăn cơm quá nghiêm túc, không chú ý tới biểu cảm của Dư Chỉ Thanh trên bàn cơm có chút kì lạ.
Cơm nước xong xuôi, Trần Mưu tự giác đi rửa chén, Dư Chỉ Thanh vốn muốn rửa nhưng bị Trần Mưu đẩy ra sô pha, bảo bà ngồi nói chuyện với Nguyên Phi Hòa.
Kỳ thật Trần Mưu cũng chỉ là muốn lấy lòng mẹ vợ của mình, sợ mình làm cho người ta có ấn tượng bản thân là người lười biếng.
Nhưng Trần Mưu cũng không biết là, sau khi ngồi với Nguyên Phi Hòa trên sô pha, câu đầu tiên của Dư Chỉ Thanh chính là:
"Phi Hòa, con rốt cuộc là đối xử với Tiểu Trần thế nào, con nhìn thằng bé đi, ngay cả ăn cơm cũng xém chảy nước mắt."
Nguyên Phi Hòa cảm thấy mình thật sự rất vô tội, hắn chớp chớp mắt, nói:
"Mẹ, sao con biết được."
Thật lòng thì lúc hắn thấy Trần Mưu nước mắt lưng tròng, hắn cũng có chút kinh ngạc, cũng không hiểu được tại sao Trần Mưu lại có bộ dạng muốn khóc như thế.
Dư Chỉ Thanh nói:
"Con có phải giấu mẹ làm chuyện gì không? Tiểu Trần người ta là một đứa nhỏ ngoan, con nếu đã quyết tâm ở cùng với người ta thì làm sao cho đàng hoàng, đừng có làm cho mẹ luôn lo lắng!"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Mẹ, con thế nào chẳng lẽ mẹ không biết sao?"
Dư Chỉ Thanh nghe xong câu này liền khó xử. Kỳ thật trước kia khi Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu ở bên nhau, bà còn lo lắng Nguyên Phi Hòa sẽ bị thiệt, nhưng không lâu sau, bà phát hiện trên người Trần Mưu thường xuyên xuất hiện những vết thương, hơn nữa Trần Mưu còn có một thời gian luôn đòi chia tay, bà phân tích một hồi đã rất nhanh phát hiện ra nguyên nhân.
Theo lý thuyết mà nói thì Nguyên Phi Hòa là con trai ruột bà nuôi từ nhỏ đến lớn, phẩm hạnh của Nguyên Phi Hòa thế nào thì bà là người rõ nhất, chỉ là Nguyên Phi Hòa từ nhỏ đến lớn chỉ có mỗi Trần Mưu là người yêu, hơn nữa vết thương trên người Trần Mưu cũng không phải là giả, cho nên đến cuối cùng Dư Chỉ Thanh không thể nào không chấp nhận sự thật tàn khốc con trai của mình có khuynh hướng bạo lực.
Dư Chỉ Thanh nói:
"Mẹ biết cái dạng của con thế nào thì có ích lợi gì, con dù gì cũng bất hòa với mẹ từ lâu, chuyện khác không nói đến, vậy giờ con nói tại sao Tiểu Trần người ta ngay cả ăn cơm cũng sắp khóc?"
Nguyên Phi Hòa nghĩ nghĩ, sau đó tìm một lý do cuối cùng:
"Đồ ăn quá ngon?"
Dư Chỉ Thanh nghe vậy trừng mắt với Nguyên Phi Hòa.
Nguyên Phi Hòa cũng cảm thấy cái lý do này thật sự là không đúng đắn, hắn cười hai tiếng rồi làm nũng gọi mẹ một tiếng.
Trần Mưu đi ra liền thấy hai người Nguyên Phi Hoà và Dư Chỉ Thanh, cậu không biết hai người nói gì, chỉ thấy sắc mặt của Dư Chỉ Thanh không được tốt lắm, vì thế trong lòng cậu hơi hơi căng thẳn.
Nhưng lúc Dư Chỉ Thanh nhìn thấy Trần Mưu, biểu tình trên mặt liền dịu xuống, bà nói:
"Dì hôm nay chỉ là muốn đến xem hai đứa thôi, Tiểu Trần, về sau có chuyện gì thì nói liền với dì nhé."
Trần Mưu gật đầu như giã tỏi.
Dư Chỉ Thanh nói thêm vài câu liền đứng dậy rời đi, bà nghĩ thế nào cũng vẫn lo lắng về chuyện sinh hoạt của Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu.
Sau khi Dư Chỉ Thanh đi, Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa đều thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên Phi Hòa ngồi xuống bên cạnh Trần Mưu, nói:
"Cục cưng, sao hôm nay lại ngoan thế?"
Mỗi khi Dư Chỉ Thanh đến chơi thì chỉ cần cả hai gay gỗ hai chuyện thì Trần Mưu tuyệt đối sẽ không cùng phe với hắn, tuy rằng thái độ của Trần Mưu đối với Dư Chỉ Thanh rất tốt, nhưng Dư Chỉ Thanh cũng không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Trần Mưu nào dám nói là cậu đã lâu chưa nhìn thấy mẹ vợ dịu dàng như thế. Vì thế cậu dứt khoát đứng lên, khập khiễng chuẩn bị đi vào phòng ngủ.
Nguyên Phi Hòa nói:
"Mưu Mưu, muốn đi đâu thế?"
. Cập nhậ𝑡 𝑡r𝘶𝑦ện nhanh 𝑡ại _ 𝖳 r𝖴m𝖳r𝘶𝑦ện.vn _
Lúc tâm trạng của hắn rất tốt thì sẽ gọi Trần Mưu là Mưu Mưu. Tuy rằng Trần Mưu không thích xưng hô này nhưng cũng tùy cho Nguyên Phi Hòa muốn gọi thì gọi.
Trần Mưu nói:
"Em nhớ có thứ mà em không tìm thấy."
Nếu thế giới này và thế giới kia không có gì khác nhau thì hẳn là còn mấy phần việc cậu còn chưa hoàn thành xong.
Nguyên Phi Hòa chân dài gác lên sô pha, giọng nói kéo dài mềm như bông:
"Đừng thế mà..... từ chức đi để chồng đây nuôi em."
Trần Mưu nói:
"Anh nuôi em? Vậy thì mặt mũi đàn ông của em đặt ở đâu đây?"
Nguyên Phi Hòa dùng một giọng điệu dịu dàng như nước nói:
"Anh thích thế đấy, ai không đồng ý thì đánh với anh một trận."
Trần Mưu nghe xong liền nghẹn, cậu vốn dĩ định cãi lại là chắc anh sẽ bị đánh cho nằm sấp xuống thôi, nhưng chợt nhớ đến cái sức lực cực đại của Nguyên Phi Hòa làm cho người là khó lòng lý giải kia, đánh một trận có lẽ chắc chắn là biện pháp giải quyết vấn đề.
Không tìm thấy lời nào cãi lại Nguyên Phi Hòa, Trần Mưu chỉ có thể xụi chân ngồi xuống bàn máy tính, cậu mở notebook ra rồi thành thục nhập pass, sau đó click mở ổ đĩa D tìm folder.
Quả nhiên đúng như Trần Mưu nghĩ, folder trong ổ đĩa D đã hoàn thành một nửa, số liệu bên trong cậu rất quen thuộc, là tài liệu mới làm hai ngày trước.
Nếu không phải còn có những kí ức quá đỗi chân thật kia thì Trần Mưu còn hoài nghi bản thân có phải đã mơ một giấc mơ kì lạ hay không.
Nghỉ ngơi một ngày chủ nhật, Trần Mưu cuối cùng cũng có thể đi đường bình thường, chỉ là lúc mặc áo ngắn tay thì những vết thương kia vẫn bị lộ ra, Trần Mưu thật sự không có biện pháp, đành phải căng da đầu ở cái thời tiết 30 độ này mà mặc một chiếc áo dài tay.
Buổi sáng thứ hai, Nguyên Phi Hòa lười biếng ngồi trên sô pha nhìn Trần Mưu nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mặc quần áo, hắn nói:
"Mưu Mưu, trời nóng thế này mà sao em mặc nhiều thế."
Nguyên Phi Hòa còn chưa dứt lại, Trần Mưu vừa nghe bụng đã dấy đầy lửa, cậu nói:
"Anh còn không biết xấu hổ nói thế à, còn không phải là do anh sao!"
Nguyên Phi Hòa không cãi lại một câu, chỉ cười cười, chờ Trần Mưu đi đến cửa hắn mới nói:
"Mau hôn anh một cái nào."
Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa còn đang nằm trên giường ăn vạ, liếc mắt một cái, có lẽ là bởi vì lúc này Nguyên Phi Hòa quá mức dịu dàng, làm cho cậu sinh ra ảo giác Nguyên Phi Hòa yếu đuối trước kia đã trở về.
Lòng Trần Mưu mềm nhũn, cậu liền đi qua, cong lưng muốn hôn Nguyên Phii Hòa một cái, kết quả vừa cong lưng, cậu đã bị Nguyên Phi Hòa đè ót, sau đó, một nụ hôn như lửa nóng ập đến.
Trần Mưu bị hôn đến choáng váng đầu óc, chờ cậu phản ứng lại thì mới phát hiện mình đã sắp muộn, cậu vội vàng muốn đứng thẳng lại bị Nguyên Phi Hòa kéo cổ áo sơ mi lại, Nguyên Phi Hòa nói:
"Cục cưng, em thật sự không suy nghĩ đến việc từ chức à?"
Trần Mưu không nói gì chỉ cứu cổ áo mình thoát khỏi bàn tay của Nguyên Phi hòa, xoay người đi ra cửa.
Nguyên Phi Hòa ngồi trên giường nhìn bóng dáng của Trần Mưu, hắn híp híp mắt rồi chậm chạp cầm lấy điện thoại bên cạnh.
Trần Mưu lái xe đến công ty, đậu xe rồi mới cầm tài liệu đi lên thang máy, công ty bọn họ không quá bắt buộc, thời gian cũng tương đối tự do, nhưng Trần Mưu nhớ rõ buổi sáng hôm nay hình như có một hội nghị tương đối quan trọng.
Kết quả đúng là Trần Mưu nhớ không lầm, lúc cậu cầm tài liệu đi vào phòng họp, hội nghị đã bắt đầu được hơn mười phút. Toàn bộ hai mươi mấy người trong phòng họp hướng mắt nhìn Trần Mưu đến trễ.
Trần Mưu tự nhiên gật gật đầu với mọi người xem như chào hỏi, sau đó tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
Hội nghị này dự tính họp hơn hai tiếng, lúc đang nghỉ giải lao, một đồng nghiệp nam có quan hệ tương đối tốt với Trần Mưu lặng lẽ hỏi cậu một câu:
"Lại đánh nhau?"
Trần mưu nghĩ thầm, bản thân đã mặc áo dài quần dài thế rồi mà sao vẫn bị người khác nhận ra.
Đồng nghiệp đó bảo:
"Nút áo sơ mi còn chưa thắt hết."
Trần Mưu cúi đầu nhìn thấy vào thời điểm mà mình không chú ý, Nguyên Phi Hòa đã mở cúc áo sơ mi của mình, những dấu vết xanh xanh tím tím trên cổ vì thế mà lộ ra bên ngoài, cậu vội vàng ra ngoài không để ý quần áo của mình nên không nghĩ đến chuyện bị những người khác nhìn thấy.
Trong lòng cậu biết chắc là Nguyên Phi Hòa cố ý, Trần Mưu âm thầm nghiến răng.
Đồng nghiệp của hắn lại nói:
"Người anh em, không hợp thì chia tay đi, cuộc sống này của cậu thật không phải là cho người mà."
Trần Mưu nói:
"Thế nào mới không phải cho người?"
Đồng nghiệp của cậu nói:
"Ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng, ngay cả đàn ông chắc gì đã chịu nổi."
Trần Mưu: "..."
Ở thế giới này rốt cuộc cậu phải thảm bao nhiêu đây.
Đồng nghiệp cậu lại nói:
"Haiz, thôi, tôi nói nhiều cũng không tốt, cậu tự mình bảo trọng."
Trần Mưu không biết nói gì chỉ im lặng cài lại nút áo sơ mi của mình.