Từ lúc bắt đầu thì tình yêu của Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu đã không được người khác tán đồng.
Trước kia, khi Trần Mưu theo đuổi Nguyên Phi Hòa, bạn bè Trần Mưu chỉ nghĩ là cậu theo đuổi chơi chơi thế thôi, hoàn toàn không đoán được cậu nghiêm túc. Theo thời gian dần trôi, tuy rằng chuyện của hai người dần dần được đa số bạn bè chấp nhận, nhưng trên thực tế, khi hai người ở chung, vẫn còn tồn tại ít vấn đề không nhỏ.
Vấn đề lớn nhất trong số đó là khuynh hướng bạo lực của Trần Mưu, thường xuyên sẽ xuất hiện một số tình huống không hợp nhau liền động tay động chân. Giá trị vũ lực của Nguyên Phi Hòa sao có thể so sánh với Trần Mưu, cho nên mỗi lần đánh nhau thì nạn nhân đều là Nguyên Phi Hòa. Vì chuyện này, Trần Mưu còn hẹn lịch tìm bác sĩ tâm lý. Nhưng hiệu quả thì chẳng ra làm sao, loại tính cách này đã có từ tuổi thơ khuyết thiếu của cậu, không thể nào một sáng hai chiều là có thể thay đổi được.
Trần Mưu còn chưa kịp sửa chữa thì đã chết dưới bánh xe, trước thời điểm cậu bị xe nghiền chết, cậu thậm chí còn nhớ rõ bộ dạng của Nguyên Phi Hòa, trên trán hắn còn mang thương tích, hắn run môi không nói được một lời, hắn hất tay Trần Mưu ra, trầm mặc đi về phía trước, hắn thậm chí còn không chú ý cách đó không xa có một chiếc xe bốn bánh chở xi măng bị mất lái, đâm thẳng về hướng của Trần Mưu.
Nhưng lúc Trần Mưu tỉnh lại lần nữa thì đã đi đến một cái thế giới hoàn toàn mới.
Mới vừa đến thế giới này nửa ngày mà cậu liên tiếp gặp phải những chuyện khiêu khích nhận thức của mình, cậu không biết nguyên căn của vấn đề rốt cuộc đang nằm ở cậu hay là Nguyên Phi Hòa, vì sao người yêu dịu dàng trong trí nhớ, giờ đây lại có thể nhẹ nhàng bế ngang cậu, ngay cả thở dốc cũng không có.
Vì tối thứ sáu ầm ĩ một hồi mà đến 11 giờ thứ bảy Trần Mưu mới tỉnh dậy.
Nguyên Phi Hòa đeo mắt kính ngồi ở mép giường không biết đang xem gì, thấy Trần Mưu tỉnh dậy thì vươn tay ôm bả vai Trần Mưu, hắn nói:
"Dậy rồi? Anh có nấu cháo, em muốn ăn không?"
Trần Mưu há miệng thở dốc muốn nói nhưng giọng như bị bẻ gãy, vì thế cậu chỉ nhẹ gật gật đầu.
Nguyên Phi Hòa thấy thế liền tốt bụng đưa cho cậu một ly nước, sau đó cười nói:
"Uống đi."
Trần Mưu ực ực uống nước xong mới nói được:
"Anh làm gì thế?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Có chút việc chưa làm xong, để anh múc cháo cho em."
Nói xong anh liền buông thứ đang cầm trên tay ra, đứng dậy đi vào nhà bếp.
Nguyên Phi Hòa đi rồi, Trần Mưu mới cúi đầu liếc mắt nhìn tư liệu mà Nguyên Phi Hòa tùy tay đặt trên giường, cậu nhìn thấy tựa đề là tiếng Anh, cậu chỉ có thể đoán rồi dịch sơ qua mới nghĩ, chắc là một bản hợp đồng.
Một lát sau, Nguyên Phi Hòa bưng chén trở lại, còn tiện thể mang luôn một lồng bánh bao với nhân rau hẹ.
Trần Mưu chậm rì rì ngồi dậy rồi húp cháo, cháo có hương vị rất quen thuộc, vừa nếm là biết cháo hải sản sở trường của Nguyên Phi Hòa, cậu húp một chén rồi ăn thêm mấy cái bánh bao mới buông chén xuống.
Nguyên Phi Hòa thấy Trần Mưu ăn xong, liền hỏi:
"Tuần sau em xin nghỉ đi, đi thực địa nhìn với anh."
Trần Mưu nói:
"Nhìn gì?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Em không phải là muốn từ chức sao? Anh gọi bạn bè anh giúp anh để ý mấy chỗ có bán trang viên ở nước Z."
Trần Mưu ngốc lăng, ở thế giới kia, đúng là cậu muốn rời khỏi nhà họ Trần, nhưng ngại nhiều nhân tố nên không thể không ép bản thân phải ở lại, trong đó có một nguyên nhân là Nguyên Phi Hòa, nhưng bây giờ Nguyên Phi Hòa lại nói với cậu cậu muốn đi chỗ nào cũng được?
Trần Mưu nói:
"Nguyên Phi Hòa, đầu em hơi đau."
Nguyên Phi Hòa tùy tay tháo mắt kính xuống, liếc mắt nhìn Trần Mưu một cái, sau đó cầm bản hợp đồng trên tay đặt lên tủ đầu giường, hắn vươn tay bắt đầu giúp Trần Mưu xoa xoa huyệt thái dương, hắn nói:
"Không phải anh đã nói với em là đừng uống rượu rồi sao."
Trần Mưu vẫn cảm thấy đau đầu, loại đau đớn này không phải là về sinh lý và là vì đầu óc hỗn loạn mới sinh ra đau đớn.
Trần Mưu được Nguyên Phi Hòa xoa đến hừ hừ, cậu nghĩ nghĩ một hồi cũng nói ra, cậu bảo:
"Em nằm mơ..."
Nguyên Phi Hòa không chút để ý, hắn nói:
"Mơ thấy gì."
Trần Mưu nói:
"Em mơ thấy... em luôn đánh anh..."
Nguyên Phi Hòa nghe xong lời này chợt nở nụ cười, hắn nói:
"Vậy thì quả là một giấc mộng đẹp."
Không ai đem lời nói của Trần Mưu đặt trong lòng, cũng không ai hiểu rõ sự bối rối của Trần Mưu chút nào, bởi vì hiện thực đã ở thế giới này, có nói nhiều hay đặt ra nhiều giả thiết ở đây đi chăng nữa cũng bất lực mà thôi.
Nghỉ ngơi một ngày, thân thể của Trần Mưu cuối cùng cũng khôi phục khá nhiều, nhưng mấy dấu vết mà Nguyên Phi Hòa để lại vẫn còn, làm cho Trần Mưu đến cửa cũng không dám bước ra.
Bây giờ đang là mùa hè, ra đường mà mặc áo len quần dài thì chắc chắn là muốn làm cho bản thân nóng chết.
Đến cuối tuần, mẹ của Nguyên Phi Hòa tới. Lúc ấy, Nguyên Phi Hòa mang tạp dề nấu cơm trưa trong bếp, Trần Mưu nằm trên sô pha cầm playstation chơi game. Nghe được tiếng chuông cửa, Trần Mưu chân để trần đi đến cửa, vừa mở cửa ra liền thấy mẹ của Nguyên Phi Hòa đứng ngay ở đó.
Trần Mưu sửng sốt hai giây mới chột dạ kêu một tiếng chào dì ạ.
Gia đình của Nguyên Phi Hòa là gia đình đơn thân, ba và mẹ hắn đã sớm ly dị, hắn từ nhỏ đã sống cùng với mẹ. Mẹ của Nguyên Phi Hòa họ Dư, tên là Dư Chỉ Thanh, trong giới nghệ thuật cũng tính là một vũ công có chút danh tiếng. Cũng là vì mẹ của hắn nên Nguyên Phi Hòa mới bước đi trên con đường nghệ thuật.
Lúc trước, sau khi Dư Chỉ Thanh biết chuyện của Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa, bà ấy có kháng cự một thời gian, nhưng chung quy thì cũng tiếp nhận. Nhưng lúc bà phát hiện Trần Mưu có khuynh hướng bạo lực, rất hay động thủ đánh Nguyên Phi Hòa, bà có thế nào cũng không chấp nhận Trần Mưu. Làm một người mẹ, bà tình nguyện thấy Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu chia tay đi tìm người khác còn hơn là chịu đựng nhìn bất kì một vết thương nào trên người Nguyên Phi Hòa.
Bởi vì nguyên nhân đó mà mỗi lần Trần Mưu thấy Dư Chỉ Thanh thì đều có chút mất tự nhiên.
Nhưng mà bây giờ, Dư Chỉ Thanh trước mắt lại tươi cười thân thiết, bà nói:
"Tiểu Trần à, có người tặng dì không ít trái cây, dì ăn không hết nên muốn lại đây cho mấy đứa."
Trần Mưu nhận rộ, nói cảm ơn dì, sau đó khập khiễng cầm rổ trái cây đặt trên bàn.
Nguyên Phi Hòa nghe thấy tiếng động liền từ trong phòng bếp đi ra, hắn nhìn thấy Dư Chỉ Thanh liền gọi mẹ một tiếng.
Cũng không biết vì sao mà biểu tình của Dư Chỉ Thanh có chút xấu hổ, bà trừng mắt Nguyên Phi Hòa một cái sau đó nhỏ giọng nói với Trần Mưu:
"Hai đứa là đánh nhau?"
Nguyên Phi Hòa nói:
"Không có, không đánh nhau."
Dư Chỉ Thanh nói:
"Không đánh nhau thì vết thương trên trán Trần Mưu là thế nào? Nguyên Phi Hòa, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, cái tính này của con như thế nào cũng không chịu sửa thế."
Nguyên Phi Hòa nghe Dư Chỉ Thanh nói xong, mềm giọng gọi mẹ một tiếng, sau đó làm nũng nói:
"Mẹ, lần sau con sẽ để ý hơn mà."
Dư Chỉ Thanh còn muốn nói gì đó, thấy Trần Mưu đi lại đây nên bà chỉ có thể nuốt lời định nói vào lại trong bụng,
Trần Mưu không chú ý đến hai mẹ con Dư Chỉ Thanh và Nguyên Phi Hòa trò chuyện, eo cậu lúc này cực kì đau, đến mức đi đường thì chỉ có thể khập khiễng mà đi. Cậu nói:
"Dì, dì ngồi đi, để con rót trà cho dì."
Dư Chỉ Thanh nhanh chóng nói:
"Đừng đừng, để Nguyên Phi Hòa làm, thằng nhóc thối, còn không mau rót đi!"
Nguyên Phi Hòa dạ một tiếng, lúc này mới xoay người vào lại phòng bếp.
Dư Chỉ Thanh nói:
"Tiểu Trần, đừng có khách sáo như vậy, dì hiểu rõ mà, con ngồi, ngồi đi."
Trần Mưu vốn dĩ cũng không khách sáo gì, tuy thấy thái độ của Dư Chỉ Thanh có chút kì lạ, nhưng cũng không để bụng, thấy Dư Chỉ Thanh nói thế liền khập khiễng ngồi xuống sô pha.
Một lát sau, Nguyên Phi Hòa cầm bình trà ra, hắn nói:
"Hai người nói chuyện đi, trong bếp đang nấu ăn."
Hắn nói xong liền cố ý liếc mắt nhìn Trần Mưu một cái, ánh mắt kia cứ như muốn truyền đạt một tin tức nào đó, nhưng đáng tiếc, Trần Mưu có thần kinh thô chỉ coi như là mình không thấy.
Nguyên Phi Hòa đi vào bếp, trong phòng khách chỉ còn lại Dư Chỉ Thanh và Trần Mưu, không khí hai người có vẻ có chút xấu hổ, Dư Chỉ Thanh do dự hồi lâu mới hỏi, bà nói:
"Tiểu Trần, Phi Hòa và con lại đánh nhau sao?"
Trần Mưu phản xạ có điều kiện mà nói không ạ.
Dư Chỉ Thanh nói:
"Con đừng sợ nó, có chuyện gì thì nói với gì để dì đi đánh nó."
Trần Mưu nghe được câu này của Dư Chỉ Thanh chỉ thấy không được tự nhiên, cậu đường đường là một người đàn ông cao lớn, chẳng lẽ bị khi dễ còn phải tìm người nhà mách nữa sao.... Từ từ đã, nhìn như cậu đã hiểu tạo sao Dư Chỉ Thanh lại hỏi cậu như thế.
Không nói đến vết thương trên cổ tay còn chưa lành, còn mấy dấu vết mà Nguyên Phi Hòa để lại trên người cậu đủ để người khác nghĩ ngay đến chuyện gì đã xảy ra... Vết thương trên trán, môi bị rách, trên vai có dấu răng. Sắc mặt Trần Mưu càng ngày càng khó coi, cậu muốn giải thích nhưng rồi lại không biết nói gì cho phải.
Dư Chỉ Thanh còn tưởng rằng Trần Mưu không dám nói, bà nói:
"Tính tình Phi Hòa nóng nảy, sức lực cũng lớn, nếu về sau nó đánh con nữa thì con nói với dì để dì trị thằng nhóc đó!"
Trần Mưu, thân cao 1m85, nặng một trăm bốn mươi cân, giờ phút này lại giống như cô vợ nhỏ đang chịu thiệt, đi tố khổ với bà ngoại của mình, muốn bà mình thay bản thân vô lực phản kháng mà làm chủ cho mình.
Trần Mưu trầm mặc thật lâu rồi mới nói sâu xa:
"Cảm ơn dì, con biết rồi."
Dư Chỉ Thanh nói:
"Con đừng chiều nó như thế."
Bà do dự hai giây rồi lại nói:
"Con quyết định muốn làm gì thì cứ làm, có dì đứng về phía con."
Trần Mưu còn đang hỏi quyết định gì thì nghe thấy Nguyên Phi Hòa gọi một tiếng:
"Ăn cơm."
Dư Chỉ Thanh dùng ánh mắt u buồn liếc nhìn Trần Mưu rồi sau đó thở dài, bộ dáng kia làm tay chân của Trần Mưu không biết đặt ở chỗ nào.
Thừa dịp Dư Chỉ Thanh vào WC rửa tay, Nguyên Phi Hòa ở lại hỏi một câu:
"Mẹ anh khuyên em chia tay với anh sao?"
Trần Mưu nói: "Gì cơ???"
Nguyên Phi Hòa giơ tay sờ sờ mặt Trần Mưu, cười như một đóa hoa ăn thịt người, hắn nói:
"Chuyện đó, em nghĩ cũng đừng nghĩ."