Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em

Chương 23: Chuyện cũ của Trần Mưu




EDIT + BETA: Jeong Cho

AUTHOR: Tây Tử Tự

-0-

Mẹ của Trần Mưu là Trương Quân Dao, một cô giáo dạy ngữ văn.

Bà ta rất đẹp, khí chất ưu nhã, yêu đương với cha của Trần Mưu hai năm.

Nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà cha của Trần Mưu không thể không chia tay bà ta, cưới mẹ của Trần Miên Miên và Trần Trí Tường.

Vì thế, Trương Quân Dao liền biến thành đóa sen trắng trong lòng cha Trần Mưu. Một khoảng thời gian rất dài, bà ta và cha Trần dẫu lìa xa nhưng vẫn còn vương tơ lòng, tự làm xấu mặt, tự biến mình thành người thứ ba.

Sau đó, cha của Trần Mưu và vợ sinh ra Trần Trí Tường, vì thế cha của Trần Mưu muốn chặt đứt quan hệ với Trương Quân Dao.

Trương Quân Dao khóc lóc, quậy phá đủ điều nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ rơi, vì thế bà ta đem uất hận với cha Trần Mưu chuyển dời qua người Trần Mưu.

Đến khi bị Trần Mưu đánh đến nhập viện, Trương Quân Dao trong mắt người bên ngoài vẫn là một người phụ nữ dịu dàng, đối xử với học sinh của mình rất nhẹ nhàng, với đồng nghiệp và bà con lối sống cũng rất lịch sự. Mỗi khi nói chuyện, giọng bà ta rất nhỏ nhẹ, trước nay chưa từng gầm rú. Ngay cả khi lúc bà ta ngược đãi Trần Mưu thì vẫn duy trì bộ dạng cẩn thận đó.

Trương Quân Dao rất chú tâm, vết thương trên người Trần Mưu đa phần đều là những vết thương kín, người ngoài không thể thấy được cho nên chưa từng có người phát hiện.

Trần Mưu từ nhỏ đã quật cường, cũng không biết là di truyền tính tình của ai mà lúc bị đánh, cậu cũng không kêu lấy một tiếng chỉ có khi đau quá mới yên lặng rơi nước mắt.

Trương Quân Dao thấy nước mắt của Trần Mưu thì càng đánh mạnh hơn, bà ta vừa ghim kim vào eo của Trần Mưu vừa nhỏ giọng nhắc mãi: "Đều là do cha của mày, Trần Mưu à nếu mày có trách thì trách anh ta, là do anh ta không cần mày mà thôi..."

Trần Mưu trầm mặc nhìn biểu cảm điên cuồng trên mặt Trương Quân Dao, cậu đột nhiên có chút không hiểu. Cái từ cha này đối với cậu mà nói là quá mức xa lạ, xa lạ đến nổi bản thân cậu không biết nó có giống với từ bạn bè hay không.

Sau đó, Trần Mưu liền bắt đầu đánh nhau ở bên ngoài.

Bởi vì có mẹ là giáo viên nên dù cho Trần Mưu đánh thắng hay thua thì Trương Quân Dao đều sẽ dẫn cậu đến cửa nhà người ta để xin lỗi.

Gia đình những đứa mà Trần Mưu đánh có người phân rõ phải trái, có người thì không nói lý, người có thì không làm khó Trương Quân Dao, người không thì châm chọc, mỉa mai bà ta một trận.

Trong cái trấn nhỏ này, chuyện Trương Quân Dao không chồng đã có một mụn con vĩnh viễn sẽ bị người ta lên án. Bởi vì thế nên ông bà ngoại của Trần Mưu chặt đứt quan hệ với con gái, không còn lui đến nữa.

Trương Quân Dao ghi tạc những câu trào phúng đó trong lòng, về nhà thì đem cái sự tức giận đó đánh lên người Trần Mưu gấp bội.

Vì lý do này nên Trần Mưu trước đó vẫn luôn gầy yếu, vóc dáng của cậu không thấp nhưng lại gầy thấy sợ. Tuy gầy đến thế nhưng trong trường không ai dám chọc cậu.

Đám trẻ con đánh nhau phần lớn là hành động theo cảm tính, nhận thua là xong, nhưng Trần Mưu mỗi khi đánh nhau là phải đánh cho chết mới thôi, có rất nhiều lần xém chút nữa đã xảy ra chuyện.

Năm Trần Mưu mười bốn tuổi, cậu vừa đi đánh hội đồng về thì bị Trương Quân Dao bắt tại trận.

Ngày đó vừa lúc tâm trạng của Trương Quân Dao không tốt, thấy Trần Mưu cái dạng mới vừa đi đánh nhau về liền cầm dao đâm thẳng đến chỗ Trần Mưu.

Trần Mưu né được một dao đó nhưng một dao khác lại chém trúng eo của Trần Mưu. Trần Mưu lần này không chút do dự mà đánh trả, cậu cầm ghế đập thẳng vào đầu Trương Quân Dao đến vỡ đầu chảy máu, ánh mắt mẹ con hai người dành cho nhau như kẻ thù.

Lần này không thể không đến bệnh viện, Trần Mưu được đưa đi khâu vết thương, sau đó y tá liền phát hiện dấu vết bị ngược đãi trên người Trần Mưu. Y tá kia là một cô gái trẻ tuổi, nhìn thấy trên eo và đùi của Trần Mưu rậm rạp vết thương thì choáng cả người, cũng không đi hỏi cấp trên mà báo thẳng cho cảnh sát. Nói đến cũng vừa khéo, lúc ấy có một phóng viên tờ báo lớn đang làm về chủ đề ngược đãi trẻ em, vì thế chuyện lần này lập tức được lên báo.

Sau đó, cha của Trần Mưu biết chuyện, vội vàng chạy đến trấn đoạt quyền nuôi nấng Trần Mưu.

Trần Mưu bây giờ vẫn còn nhớ như in bộ dáng của mẹ cậu lúc cậu rời đi thị trấn đó ra sao.

Người phụ nữ trước giờ vẫn ưu nhã nay lại giống như kẻ điên, đi theo phía sau xe chở Trần Mưu, bà ta vừa chạy vừa khóc la, trong miệng hét tên Trần Mưu.

Ánh mắt của Trần Mưu chết lặng, cậu trộm nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh đang nắm chặt tay mình, vẫn không thể hiểu được hàm nghĩa của từ cha là gì.

Cha là gì? Là người có thể bảo vệ cậu sao? Nhưng vì sao, lúc cậu đang chịu đau đớn, khó khăn nhất thì người đang ngồi bên cạnh này lại không xuất hiện?

Trần Mưu sau đó không còn chịu cảnh ngược đãi nữa. Nhưng tuổi dậy thì vừa đến, cậu cũng phát hiện ra một vấn đề, đó chính là – cậu đối với phụ nữ, không cứng lên được.

Người khác có mộng xuân thì cũng là mơ một em gái nóng bỏng, nhưng đối với mộng xuân của Trần Mưu thì đối tượng biến thành đàn ông. Không biết là do bẩm sinh hay là do mẹ của cậu ảnh hưởng.

Sau đó, Trần Mưu nghe cha cậu nói rằng mẹ của cậu phạm tội nên bị tống vào ngục, bị phán sáu năm tù, nơi giam giữ cách nhà của bọn họ rất gần.

Trần Mưu không qua thăm Trương Quân Dao dù chỉ một lần, cậu đã coi người đàn bà đó như người xa lạ. Không có một người mẹ nào có thể đối xử với con trai của mình như thế, sau khi Trần Mưu trưởng thành thì càng không thể hiểu được Trương Quân Dao.

Hiện tại, Trương Quân Dao đã ra tù, bà ta chẳng những được thả mà còn tìm được Trần Mưu.

Trương Quân Dao giờ đã già rồi, hơn nữa còn già rất nhanh. Bà ta mặc trên người bộ quần áo cũ nát, đứng ở cửa công ty không hợp với khung cảnh xung quanh chút nào.

Trần Mưu đi về phía bà ta.

"Mưu Mưu, con có khỏe không?"

Trương Quân Dao có chút co quắp, bà ta nhìn Trần Mưu, trong ánh mắt đều là loại cảm xúc chờ mong làm Trần Mưu cảm thấy ghê tởm, bà ta nói:

"Nhiều năm không gặp con rồi, mẹ rất nhớ con."

Trần Mưu mặt không cảm xúc nhìn Trương Quân Dao, người đàn bà trước mắt chỉ cao một mét năm, bộ dạng kham lũ trước mặt làm bà ta có vẻ thấp bé, bà ta xấu hổ cười cười, trên người đã không còn nhìn thấy khí chất ưu nhã giả tạo kia nữa.

Trần Mưu nói:

"Tôi rất tốt, bà có thể đi rồi."

Nụ cười của Trương Quân Dao liền cứng đờ trên mặt, bà hình như không nghĩ đến Trần Mưu sẽ trực tiếp mở miệng đuổi bà đi, bà ta run rẩy, nói:

"Mưu Mưu, mẹ biết sai rồi, con tha thứ cho mẹ được không?"

Trần Mưu nói:

"Bà nhớ tôi?"

Trương Quân Dao vội vàng gật đầu, bà rất sợ Trần Mưu không tin lời bà.

Trần Mưu nói:

"Vậy vì sao khi tôi bị ông ta mang đi, bà không đến thăm tôi?"

Trương Quân Dao ngập ngừng nói:

"Mẹ, mẹ sợ con thấy mẹ, mẹ.... sợ con hận mẹ."

Trần Mưu nói:

"Bây giờ thì không sợ sao?"

Trương Quân Dao cứng họng, Trần Mưu bây giờ đã cao lớn, đã không còn là bộ dáng nhỏ bé bị bà ta ngược đãi khi trước nữa, mọi lời bà ta muốn nói đều mắc kẹt trong cổ họng.

Trần Mưu móc từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa xong liền vô cảm nói:

"Tiền xài hết rồi đúng không?"

Cậu nhớ rõ khi trước, Trương Quân Dao bị tống tù vì tội đánh bạc. Cha của Trần Mưu cũng không vì chuyện bà ta ngược đãi Trần Mưu mà kiện bà lên tòa án, một là vì về phương diện này, pháp luật quốc gia không hoàn thiện; hai là ông ta còn có chút tình nghĩa đối với Trương Quân Dao. Lúc ông ta rời đi, thậm chí còn cho Trương Quân Dao một số tiền bồi thường.

Trương Quân Dao nói:

"Mưu Mưu, mẹ không phải đến tìm con để đòi tiền, con tin mẹ, mẹ rất yêu con mà."

Trần Mưu nhìn xung quanh rồi xoay người rời đi, Trương Quân Dao còn tưởng cậu bỏ đi, vội vàng gọi tên Trần Mưu vài tiếng nhưng không nghĩ đến Trần Mưu đi đến chỗ cách đó không xa, cầm một cái ghế dựa, cậu vừa cầm ghế dựa vừa ngậm điếu thuốc trong miệng, nói:

"Trương Quân Dao, tôi bây giờ rất muốn đánh bà, cực kì muốn."

Biểu cảm trên mặt Trương Quân Dao cứng lại, bà ta yếu ớt gọi một tiếng.

"Mưu Mưu..."

"Bốp!"

Một tiếng vang lớn cắt đứt lời nói của Trương Quân Dao, mặt bà trắng bệch nhìn Trần Mưu bang một tiếng đập thẳng ghế dựa lên tường, cái ghế bằng sắt đó thế mà lập tức bị đập bẹp.

Trần Mưu nói:

"Nếu bà không đi, tôi không đảm bảo cái ghế sau sẽ không đánh trúng bà đâu."

Sắc mặt của Trương Quân Dao lập tức trở nên trắng bệch, bà há miệng thở dốc, cuối cũng vẫn rời đi – không có ai sẽ nghĩ rằng đôi mắt đỏ sậm và biểu cảm dữ tợn trên mặt Trần Mưu là đùa.

Trần Mưu thật sự muốn động thủ, cậu cũng không biết bản thân nhịn xuống như thế nào, cũng không biết bởi vì giáo huấn của Nguyên Phi Hòa nên lực tự chủ của mình cũng tăng lên.

Cô nàng lễ tân vì hành động của Trần Mưu cũng bị khiếp sợ, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết giữa Trần Mưu và người phụ nữ đến tìm Trần Mưu là quan hệ gì, nhưng không khí giữa hai người đã không ổn như thế, cô thấy không nên hỏi thì tốt hơn.

Trần Mưu đi vào công ty nhìn cô gái lễ tân một cái, cậu mở miệng bảo rất xin lỗi, còn hỏi cô cái ghế kia bao nhiêu tiền thì cứ trừ vào lương của cậu.

Cô gái lễ tân cẩn thận nhìn Trần Mưu, cô vội vàng nói không sao.

Trần Mưu nói:

"Tâm trạng hôm nay không tốt, ngại quá."

Cô gái lễ tân yếu ớt bảo đậu xanh có thể thanh nhiệt giải độc...

Trần Mưu nở nụ cười, cậu nói:

"Được, trở về tôi sẽ nấu nước uống."

Chương 24

EDIT + BETA: Jeong Cho

AUTHOR: Tây Tử Tự

-0-

Bởi vì chuyện của mẹ cậu mà Trần Mưu tan làm sớm.

Tuy rằng Trần Mưu đã đuổi Trương Quân Dao đi, nhưng trong đầu cậu vẫn nhớ như in cái khuôn mặt làm người ta muốn bỏ cũng bỏ không được kia.

Trong một khoảng thời gian rất dài Trần Mưu sống cùng Trương Quân Dao, cậu luôn tự hỏi tại sao mẹ của mình không giống mẹ của người khác, rốt cuộc bản thân đã làm gì sai mà mẹ của cậu hận cậu như thế.

Thêm một khoảng thời gian dài nữa, Trần Mưu không thèm nghĩ. Trên thế giới này có một số người không đáng được làm mẹ, như là Trương Quân Dao, cũng có một số người thì không có tư cách có được tình thân, như là Trần Mưu.

Vào bãi đậu xe trước nhà, Trần Mưu ngồi trên xe có chút thất thần.

Trên đường về, Nguyên Phi Hòa có gọi điện thoại cho cậu hỏi Trần Mưu khi nào về, Trần Mưu bảo hắn ăn trước đi đừng chờ mình.

Nguyên Phi Hòa rất mẫn cảm phát hiện tâm trạng chùng xuống của Trần Mưu vì thế liền hỏi Trần Mưu xảy ra chuyện gì.

Trần Mưu im lặng thật lâu mới bắt đầu kể chuyện của Trương Quân Dao, cậu nói"

"Trương Quân Dao đến tìm em."

Sau khi rời khỏi căn nhà kia, cậu không còn gọi Trương Quân Dao một tiếng mẹ nữa.

Nguyên Phi Hòa nghe Trần Mưu nói thế nên kinh ngạc sửng sốt một lát, hắn nói:

"Bà ta ra tù?"

Trần Mưu thấp giọng ừ một tiếng.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Cục cưng, em về trước đi để anh nấu món em thích, đừng nghĩ nhiều, ngoan."

Trần Mưu nghe giọng nói của Nguyên Phi Hòa, buồn bực trong lòng cũng tán đi rất nhiều, cậu nhớ lại cái câu nguyền rủa khi trước của một người, nhưng không thành sự thật, cậu không vì tính cách của mình mà cô đơn cả đời mà còn có người nguyện ý bên cạnh cậu.

Đến nhà, Nguyên Phi Hòa đã nấu xong thức ăn, đang chờ Trần Mưu.

Trần Mưu đổi giày liền vào nhà bếp, cậu nhìn thấy Nguyên Phi Hòa đang ngồi trước bàn, trên bàn còn có một chai rượu vang đỏ Khai Phong.

Nguyên Phi Hòa kêu Trần Mưu ngồi xuống, sau đó hắn đứng dậy rót rượu cho Trần Mưu.

Mùi rượu thơm tho, tinh khiết rót vào trong ly thủy tinh càng có vẻ mỹ vị, Trần Mưu cầm lên nhấp một ngụm, lúc này cậu mới bắt đầu kể chuyện, cậu nói:

"Em không biết vì sao bà ta còn tìm đến em."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Mưu Mưu, chuyện này không phải em sai."

Hắn ở bên Trần Mưu không lâu đã biết được chuyện về mẹ của Trần Mưu.

Gia đình của Nguyên Phi Hòa tuy rằng cũng không coi là hạnh phúc nhưng so với hoàn cảnh của Trần Mưu thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Về chuyện Trần Mưu bị ngược đãi, Nguyên Phi Hòa chỉ có thể không ngừng nói với Trần Mưu rằng cậu không sai, hắn biết Trần Mưu tuy rằng không đề cập tới, nhưng có một số việc dù cho có dành ra cả đời cũng không thể quên được.

Trần Mưu lại uống một ngụm rượu, cậu nhìn Nguyên Phi Hòa, hỏi một câu:

"Em nên đối xử với bà ta thế nào đây?"

Ánh mắt của Nguyên Phi Hòa lập tức dịu dàng, hắn không nghĩ đến Trần Mưu sẽ lấy chuyện này ra để hỏi hắn, kì thật, có đôi lúc Trần Mưu theo chủ nghĩa đại nam nhân, hầu như không có thói quen uống rượu thương lượng với Nguyên Phi Hòa những việc thế này.

Dịu dàng trong mắt của Nguyên Phi Hòa sắp tràn ra, hắn nói:

"Em đừng lo lắng, chuyện rồi cũng sẽ giải quyết được mà thôi."

Trần Mưu nhấp môi ừ mọt tiếng, hiển nhiên không phát hiện được lời nói của Nguyên Phi Hòa sẽ trở thành sự thật.

Buổi tối hôm nay, Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu lại làm tình, Nguyên Phi Hòa vẫn ở trên, Trần Mưu cũng ngoài dự đoán mà không giãy giụa.

Cậu uống ít rượu nên đầu có chút choáng váng, lúc Nguyên Phi Hòa đè lên, người cậu chỉ cứng đờ một chút rồi nhanh chóng thả lỏng.

Nguyên Phi Hòa nhìn Trần Mưu bằng ánh mắt dịu dàng đến cực điểm, quả thật giống như hắn đang nhìn trân bảo có một không hai trên thế giới này.

Bởi vì anh tình em nguyện nên chuyện giường chiếu lần này cũng rất thoải mái.

Ngày hôm sau, lúc Trần Mưu tỉnh lại thì cơ thể không có cảm giác đau mỏi nữa, tâm trạng cũng không hậm hực như ngày hôm qua.

Hôm nay là thứ bảy, Nguyên Phi Hòa vốn nên ở nhà, nhưng Trần Mưu rời giường rồi đi khắp nhà vẫn không nhìn thấy hắn, cậu nghi hoặc lôi di động ra gọi điện thoại cho Nguyên Phi Hòa nhưng không bắt máy.

Trần Mưu chỉ nghĩ Nguyên Phi Hòa có việc đi ra ngoài, nên một mình tùy tiện nấu cơm trưa ăn rồi định tìm Tiếu Vanh đi chơi bóng rổ.

Tiếu Vanh nhận được cuộc gọi của Trần Mưu liền đáp ứng rồi hẹn Trần Mưu.

Tuy rằng đã tốt nghiệp đại học nhưng Trần Mưu vẫn thích chơi bóng rổ, nơi hẹn của Tiếu Vanh và cậu cũng tương đối gần cho nên thường xuyên hẹn nhau ra chơi.

Bởi vì khoảng thời gian trước, quan hệ giữa Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa có chút căng thẳng nên Tiếu Vanh cũng không hẹn Trần Mưu ra đây, hôm nay thấy Trần Mưu chủ động hẹn cậu ta, cậu ta liền đáp ứng.

Sân bóng mà Trần Mưu hẹn là một sân vận động cách đó không xa, Trần Mưu cầm banh rồi chơi với Tiếu Vanh suốt một buổi chiều.

Tiếu Vanh thấy tâm trạng và thể lực của Trần Mưu đều khá tốt nên lòng cũng buông thả rất nhiều, lúc hai người nghỉ ngơi, cậu ta còn nói:

"Mưu tử à, hai người bọn mày nếu vẫn cứ sống thế này thì thật tốt biết bao."

Trần Mưu nghe Tiếu Vanh nói vậy cũng cười cười:

"Phải không?"

Tiếu Vanh nói:

"Chỉ cần hai người không đánh nhau là được, tao rất sợ bọn mày đánh riết tới một ngày lại xảy ra chuyện lớn."

Đều là đàn ông trưởng thành, lúc phẫn nộ chắc chắn sẽ không nhẹ tay được, chuyện Tiếu Vanh lo lắng là chuyện Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa đánh ra chuyện lớn, cậu ta không muốn nhìn thằng bạn thân của mình cắm cọc ở bệnh viện đâu.

Trần Mưu ừ một tiếng còn muốn nói gì đó thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu cầm điện thoại ấn nút nghe rồi alo một tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi.

Tiếu Vanh bị phản ứng của Trần Mưu dọa cho sợ, thấy Trần Mưu cúp máy mới hỏi:

"Sao thế? Xảy ra chuyện gì?"

Trần Mưu nói:

"Phi Hòa xảy ra chuyện, tao đi trước."

Tiếu Vanh nói:

"Mà xảy ra chuyện gì mới được?"

Trần Mưu đáp:

"Hình như là bị người ta mời đi điều tra, cụ thể hơn thì tao không rõ lắm, tao đi trước đây."

Tiếu Vanh ai ai hai tiếng, cậu ta nói:

"Để tao đi cùng mày, tao có mấy người bạn ở cục cảnh sát, chắc sẽ giúp được chút ít."

Trần Mưu gật đầu, hai người chưa kịp thay quần áo đã bắt taxi đi thẳng đến cục cảnh sát mà Nguyên Phi Hòa bị mời đi điều tra.

Người mới vừa gọi cho Trần Mưu là thư kí của Nguyên Phi Hòa, lúc Nguyên Phi Hòa bị người khác mời đi, di động cũng quên mang theo, thư kí đó biết Trần Mưu nên sau khi xảy ra chuyện mới vội vàng gọi điện cho Trần Mưu.

Trần Mưu gấp gáp chạy đến cục cảnh sát, cậu còn chưa đi vào đã thấy Nguyên Phi Hòa từ bên trong đi ra.

Nguyên Phi Hòa có chút kinh ngạc khi thấy Trần Mưu:

"Em sao lại ở chỗ này?"

Đầu Trần Mưu đầy mồ hôi, trên người còn mặc bộ đồ thể thao, cậu nói:

"Câu này phải để em hỏi anh mới đúng."

Nguyên Phi Hòa nhìn Tiếu Vanh đang đứng ở bên cạnh, hình như cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì vì thế hắn cười cười liền nói:

"Đi thôi, tìm một chỗ mát mẻ trước đã rồi sẽ kể tỉ mỉ cho bọn em nghe."

Sau đó, ba người tìm một cửa hàng bán nước ngọt gần nhất, bắt đầu giải thích tình huống.

Trần Mưu theo lời của thư kí kia nói liền tưởng rằng công ty mà Nguyên Phi Hòa mở xảy ra chuyện, cậu không hiểu rõ công việc của Nguyên Phi Hòa lắm cho nên cực kì lo lắng, rất sợ bị dính đến vụ án kinh tế các thứ, một khi đã dính vào đó rồi thì dù cho có dùng bao nhiêu mối quan hệ cũng không thoát được.

Nguyên Phi Hòa thả vào vài viên đá lạnh, nhìn Trần Mưu uống xong mới thở đều, chậm rãi nói:

"Không phải chuyện lớn chỉ là tìm anh để hiểu thêm tình hình thôi."

Trần Mưu nói:

"Hiểu thêm tình hình là sao? Là công ty của anh gặp chuyện à?"

Nguyên Phi Hòa lắc lắc đầu, ngón tay thon dài vuốt ve miệng ly thủy tinh đang bốc lên một ít hơi lạnh, hắn hình như cũng không muốn nói cho Trần Mưu tình huống tỉ mỉ là như thế nào, chỉ nói là:

"Không phải chuyện công ty."

Trần Mưu cả giận nói:

"Vậy là chuyện gì anh nói nhanh đi, Nguyên Phi Hòa, có phải anh xem em là đứa vô dụng cái gì cũng không giúp được phải không?"

Nguyên Phi Hòa thấy vẻ mặt tức giận của Trần Mưu, đành phải thở dài, hắn nói:

"Có người bị mất tích, cảnh sát tìm anh để hỏi có biết tin tức của cậu ta hay không."

Trần Mưu có chút nghi hoặc, nói:

"Mất tích? Ai?"

Nguyên Phi Hòa trầm mặc một lát mới phun ra một cái tên từ trong miệng:

"Lục Tri Châu."

Trần Mưu sửng sốt, biểu cảm trên mặt nháy mắt liền cứng lại, cậu hỏi lại Nguyên Phi Hòa một lần nữa:

"Lục Tri Châu?"

Nguyên Phi Hòa chậm rãi gật đầu.

Ký ức vào buổi tối đêm hôm đó, Trần Mưu sẽ không bao giờ quên được, sau khi cậu cãi nhau với Nguyên Phi Hòa đã làm trán của hắn bị thương, rồi chuyện hai người không hiểu sao lại làm lành được, cậu cũng nhớ, những việc này tất nhiên đều liên quan đến một cái tên – Lục Tri Châu.

Trần Mưu nói:

"Anh... Sao anh lại có liên quan đến cậu ta?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Quan hệ làm ăn thôi."

Hắn bình tĩnh nói, biểu cảm cũng lạnh nhạt tựa như Lục Tri Châu chỉ là một người râu ria, xa lạ.

Trần Mưu nói:

"Vậy anh biết chuyện cậu ta bị mất tích à?"

Nguyên Phi Hòa bảo:

"Sao anh lại biết được, cho nên cảnh sát chỉ tìm anh để hỏi rồi sau đó thả anh đi thôi."

Tiếu Vanh từ nãy đến giờ ngồi ở một bên nghe, lúc này mới lộ ra biểu cảm kì lạ, cậu ta do dự nhìn Trần Mưu, đang chuẩn bị há miệng thì lại thấy Nguyên Phi Hòa đang nhìn chằm chằm mình. Ánh mắt kia cực kì lạnh lùng làm cho Tiếu Vanh nuốt ngược câu nói vào trong miệng.

Trần Mưu không để ý đến hành động của Nguyên Phi Hòa và Tiếu Vanh, cậu nói:



"Sau khi tốt nghiệp rồi mà hai người vẫn còn liên lạc à?"

Nguyên Phi Hòa bảo:

"Đúng vậy, anh biết được cậu ta cũng làm ở một công ty tài chính cho nên có dịp sẽ cùng đi ăn một bữa cơm, đương nhiên, anh với cậu ta không thân thiết, ngày mà em uống say là cậu ta gọi điện thoại cho anh."

Kỳ thật vào ngày hôm đó, Trần Mưu đến giờ vẫn không hiểu tại sao Nguyên Phi Hòa lại biết được cậu đang ở đâu, bây giờ nghe Nguyên Phi Hòa giải thích cũng coi như là giải đáp câu hỏi của cậu, cậu nói:

"Vậy Lục Tri Châu xảy ra chuyện gì rồi?"

Nguyên Phi Hòa dùng muỗng đâm đâm cục đá, rồi bỏ vào trong miệng nhai đến khi nát, nuốt xuống họng rồi mới nói:

"Đại khái là nói ra chuyện gì đó không nên nói, đắc tội người không nên đắc tội."

Trần Mưu nói:

"Có liên quan đến anh?"

Nguyên Phi Hòa cười nói:

"Tất nhiên là không liên quan đến anh."

Trần Mưu tin Nguyên Phi Hòa, cậu thấy hắn nghiêm túc phủ nhận quan hệ với chuyện của Lục Tri Châu liền yên tâm. Nhưng cậu không chú ý đến Tiếu Vanh đang ngồi bên cạnh mình có biểu cảm cực kì kì lạ, muốn nói lại thôi.

Nếu Nguyên Phi Hòa không xảy ra chuyện gì thì Trần Mưu cũng an tâm, cậu đề nghị buổi tối ba người nên ăn một bữa, Tiếu Vanh lại nói cậu ta bận, tạm biệt trước.

Trần Mưu thấy vẻ mặt nôn nóng của cậu ta thì cũng không ép nữa.

Nguyên Phi Hòa cười tủm tỉm nói tạm biệt với Tiếu Vanh, nhìn cậu ta ra khỏi cửa tiệm cà pha rồi biến mất trên đường, hắn lúc này mới mỉm cười dò hỏi Trần Mưu buổi tối muốn ăn gì.

Trần Mưu nói gì cũng được, thời tiết nóng, không có khẩu vị lắm chỉ cần Nguyên Phi Hòa không có chuyện gì thì cậu cũng yên tâm rồi.

Chương 25

EDIT + BETA: Jeong Cho

AUTHOR: Tây Tử Tự

-0-

Chuyện của Lục Tri Châu hình như cũng chỉ là một khúc nhạc đệm râu ria.

Trần Mưu cũng không biết, Trần Trí Tường cùng ngày đã biết chuyện Trương Quân Dao đến tìm Trần Mưu.

Anh ta cũng dứt khoát bảo bảo vệ về sau có người lạ nào đến tìm Trần Mưu thì báo trước cho anh ta, nếu anh ta không có ở đây thì cũng phải gọi hỏi anh ta trước.

Bảo vệ nghe lời dặn của Trần Trí Tường xong thì biểu cảm có chút kì lạ, người trong công ty biết quan hệ anh em của Trần Mưu và Trần Trí Tường không nhiều, cho nên khi bảo vệ nghe được yêu cầu của Trần Trí Tường thì liền tưởng tượng ra mấy tin tức kì quái trong đầu....

Trần Trí Tường cũng lười đi giải thích. Thật lòng thì anh ta vẫn không quá thích Trần Mưu, chính xác mà nói thì làm con của vợ lớn, anh ta rất khó sinh ra thiện cảm với đứa con được tiểu tam sinh ra như Trần Mưu.

Anh ta chỉ lớn hơn Trần Mưu mấy tuổi, khi Trần Mưu mười bốn tuổi đi vào nhà bọn họ, anh ta vừa mới lên cấp ba.

Trần Mưu thời thiếu niên vừa nhỏ con vừa gầy gọc, giữa lông mày là mây đen không tan được. Khi đó, Trần Trí Tường có đọc báo, biết được chuyện Trần Mưu bị mẹ ruột bạo hành, cho nên anh ta vừa ghét Trần Mưu nhưng cũng vừa thương hại cậu. Chỉ là Trần Trí Tường rất nhanh đã nhận ra, Trần Mưu căn bản không cần sự thương hại của anh ta.

Tính cách tàn nhẫn của Trần Mưu khi ấy đủ để cậu có thể tự bảo vệ tốt bản thân mình.

Nếu nói cảm tình của Trần Trí Tường đối với Trần Mưu rất phức tạp thì thái độ của anh ta đối với mẹ của Trần Mưu, Trương Quân Dao là cực kì chán ghét.

Lúc trước, Trương Quân Dao vì cờ bạc mà bị tống vô tù, Trần Trí Tường nghe tin cũng âm thầm cảm thấy may mắn. Trần Mưu cũng không biết, sau khi cậu được cha Trần dẫn đi, Trương Quân Dao tìm cậu như điên, cuối cùng là cha Trần phải cho bà ta một số tiền thì chuyện này mới miễn cưỡng được giải quyết.

Bây giờ, Trương Quân Dao đã ra tù, không biết sẽ lại quậy ra chuyện mất mật đến thế nào.

Trần Trí Tường lo Trần Mưu không nhịn được sẽ đánh Trương Quân Dao gây ra chuyện không thể vãn hồi, nên anh ta mới kêu bảo vệ chặn Trương Quân Dao trước miễn cho gây ra chuyện lớn.

Những chuyện này Trần Mưu không biết, lúc này đây cậu còn đang ở nhà hưởng thụ kì nghỉ.

Nguyên Phi Hòa chủ nhật lại đi ra ngoài, Trần Mưu hỏi hắn đi đâu thì hắn bảo công ty cho chút việc phải đến xử lý.

Trần Mưu đối với việc ở công ty Nguyên Phi Hòa trước này không quan tâm lắm, nghe Nguyên Phi Hòa nói vậy thì cũng không để trong lòng.

Cậu dậy sớm rồi tập thể dục, cầm máy chơi game bắt đầu chơi điện tử, giữa trưa thì ăn tạm đồ ăn thừa hôm qua. Chiều năm sáu giờ, Nguyên Phi Hòa đã trở lại, tâm trạng của hắn coi bộ rất tốt, lúc vào nhà còn ngân nga bài hát.

Trần Mưu miệng ngặm tâm ngồi đằng trước TV, nghe thấy tiếng bước chân của Nguyên Phi Hòa liền nói:

"Về rồi sao?"

Nguyên Phi Hòa ừ một tiếng, từ đằng sau ôm lấy Trần Mưu.

Trần Mưu cũng không quay đầu lại, hỏi Nguyên Phi Hòa có muốn chơi cùng không.

Nguyên Phi Hoà hôn hôn tai Trần Mưu, nhẹ nhàng bảo không. Trần Mưu bỗng nhiên hít hít mũi, có chút nghi hoặc hỏi một câu:

"Người anh sao lại có mùi gì mà tanh thế?"

Nguyên Phi Hòa vẫn ôm Trần Mưu như cũ, hắn kéo dài giọng, nói:

"Không có mà ~"

Trần Mưu nghiêng đầu nhìn Nguyên Phi Hòa, từ góc độ của cậu vừa lúc có thể thấy đường cong cằm duyên dáng của hắn, lông mi thật dài và khóe miệng vì vui vẻ mà cong lên.

Nguyên Phi Hòa thật sự rất đẹp, Trần Mưu lại lần nữa nhận ra được điều này, cậu cũng không biết bản thân làm sao mà vừa thấy dáng vẻ này của Nguyên Phi Hòa liềm cầm lòng không đậu.

Nguyên Phi Hòa phát hiện sự thay đổi của Trần Mưu, hắn dùng cằm cọ cọ tai của Trần Mưu, vừa cọ như mèo vừa nói:

"Mưu Mưu, anh rất thích em nên là ngàn vạn lần đừng bỏ anh."

Trần Mưu nói:

"Sao em phải bỏ anh?"

Nguyên Phi Hòa lại cười, lúc hắn tức giận và lúc hắn vui bẻ hoàn toàn là hai người khác nhau, một người là thiên sứ, người kia thì là ác ma, lúc này thiên sứ ôm Trần Mưu vào ngực, dịu dàng bày tỏ tình yêu của mình.

Trần Mưu đè lại đầu của Nguyên Phi Hòa, môi hai người chạm vào nhau.

Nguyên Phi Hòa hôn rất nghiêm túc, hắn nhẹ nhàng cắn môi Trần Mưu, hơi thở hổn hển rồi nhẹ nhàng gọi:

"Mưu Mưu, Mưu Mưu...."

Trần Mưu nghe giọng nói của Nguyên Phi Hòa lại nhớ về thời điểm hai người học cấp ba.

Khi đó, Nguyên Phi Hòa còn rất thẹn thùng, lúc hôn thì đỏ bừng cả mặt, mỗi lần Trần Mưu chơi bóng xong thì hắn sẽ đi phía sau Trần Mưu giúp cậu cầm áo và nước uống, Trần Mưu chọc hắn một chút thì như giận dỗi mà gọi: "Mưu Mưu."

Chờ đến khi Trần Mưu tỉnh lại từ hồi ức, Nguyên Phi Hòa đã cởi một nửa quần áo của Trần Mưu, Trần Mưu đè lại tay của Nguyên Phi Hòa, nhỏ giọng nói:

"Hôm nay để em ở trên được không?"

Động tác của Nguyên Phi Hòa dừng lại, hắn nhìn Trần Mưu sau đó kiên định lắc đầu.

Trần Mưu bỗng nhiên có chút tức giận, trước khi cậu sống lại, giá trị vũ lực của cậu so với Nguyên Phi Hòa có cao hơn đi chăng nữa thì khi Nguyên Phi Hòa đề nghị hắn muốn ở trên thì cậu vẫn đồng ý.

Trần Mưu hỏi:

"Tại sao anh không chịu?"

Nguyên Phi Hòa chớp mắt làm lông mi của hắn phảy phảy như cây quạt, hắn nói:

"Bởi vì... anh yêu em."

Trần Mưu nói:

"Vậy thì liên quan gì đến chuyện trên dưới của chúng ta?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Không liên quan."

Trần Mưu: "...."

Cậu đột nhiên lại không biết phải đáp lại như thế nào.

Nguyên Phi Hòa lại nói:

"Thôi, hôm nay tâm trạng của anh tốt nên không muốn so đo với em, không làm đâu."

Hắn nói không làm là không làm liền, trực tiếp bò dậy từ trên người Trần Mưu.

Trần Mưu lập tức nổi giận, cậu quát:

"Nguyên Phi Hòa, anh rốt cuộc đang suy nghĩ chuyện gì thế?!"

Nguyên Phi Hòa không nói gì chỉ bước vào phòng tắm.

Không khí vốn dĩ đang cực tốt mà bởi vì sự thay đổi của Nguyên Phi Hòa mà trở nên cực kì xấu hổ, Trần Mưu nhìn chằm chằm đũng quần của mình trong chốc lát liền nhụt chí tiếp tục chơi game.

Nguyên Phi Hòa tắm xong đi ra, không đến bên cạnh Trần Mưu mà là vào phòng đọc sách.

Trần Mưu một mình chơi ở phòng khách đến hơn mười giờ đêm mới vào phòng ngủ, cậu cũng không quan tâm khi nào Nguyên Phi Hòa sẽ lên giường, dù sao thì ngày mai tỉnh lại, Nguyên Phi Hòa sẽ luôn nằm bên cạnh cậu.

Thứ hai đi làm, Trần Mưu đến công ty tương đối sớm.

Bảo vệ ở cửa không biết làm sao mà ánh mắt nhìn cậu có chút cẩn thận, Trần Mưu thử chào hỏi anh ta thì bảo vệ lại xấu hổ chào lại cậu nhưng không nói gì.

Trần Mưu thấy thế cũng chỉ khó hiểu một chút, không nghĩ gì nhiều.

Trần Mưu vốn dĩ cho rằng cậu chỉ cần trải qua một buổi sáng nặng nề trong ngày hôm nay mà thôi nhưng không nghĩ đến cảnh sát lại tìm đến cửa.

Thái độ của cảnh sát kia rất khách khí, anh ta nói là muốn mời Trần Mưu đi để hỏi một số chuyện, Trần Mưu nghĩ thầm, bản thân trong khoảng thời gian này cũng không đánh nhau, sao cảnh sát lại tìm đến cửa rồi.

Trần Trí Tường hiển nhiên là cũng tự hỏi như Trần Mưu, thời gian gần đây, anh ta không nhìn thấy vết thương trên người Trần Mưu, vốn tưởng Trần Mưu đã cải tà quy chính thì không nghĩ rằng cảnh sát lại tìm đến.

Trần Trí Tường dò hỏi vị cảnh sát đó một chút tình huống của Trần Mưu, cảnh sát lại trực tiếp nói không phải chuyện lớn, chỉ là hỏi Trần Mưu một câu về tình huống của bạn học thôi.

Thấy thế, Trần Trí Tường mới yên tâm, anh ta nói cho Trần Mưu có chuyện gì thì gọi điện cho anh ta.

Trần Mưu đồng ý xong liền theo cảnh sát đi ra ngoài.

Tới cục cảnh sát, câu hỏi đầu tiên cảnh sát hỏi Trần Mưu là cậu và Lục Tri Châu có quan hệ gì.

Trần Mưu nghe vậy liền ngây ngẩn cả người, cậu hoàn toàn không nghĩ đến cảnh sát đến tìm cậu là vì chuyện của Lục Tri Châu.

Cảnh sát thấy Trần Mưu như không hiểu chuyện gì, duỗi tay gõ gõ xuống mặt bàn trước mặt Trần Mưu, anh ta bảo:

"Có chuyện gì sao?"

Trần Mưu nói:

"Vì sao lại tìm tôi? Tôi và Lục Tri Châu chỉ gặp được một lần thôi."

Cảnh sát nói:

"Gặp một lần? Anh chắc chứ?"

Trần Mưu tự hỏi một lát mới cẩn thận trả lời:

"Lúc họp lớp, tôi và cậu ta gặp một lần, sau đó đi quán bar cũng gặp cậu ta thêm một lần nữa."

Cảnh sát thấy Trần Mưu thản nhiên, anh ta trầm mặc trong chốc lát mới nói:

"Hai người là bạn học cấp ba phải không? Sau khi tốt nghiệp, hai người không còn liên lạc gì nữa sao?"

Trần Mưu nói đúng vậy.

Cảnh sát lại bảo:

"Nhưng mà... chúng tôi ở trong nhà của Lục Tri Châu phát hiện rất nhiều ảnh chụp của cậu."

Trần Mưu trợn mắt há mồm nhìn cảnh sát đối diện.

Rất nhanh, những tấm ảnh chụp đó đã được phơi bày trước mặt Trần Mưu, Trần Mưu nhìn sơ qua một chút, lưng vì kinh hãi đã tuôn ra mồ hôi lạnh. Những ảnh chụp đó không phải là ảnh gần đây, thời gian từ cấp ba cho đến đại học, thậm chí có ảnh khi cậu đi đến công ty của Trần Trí Tường làm việc, có ảnh chụp lúc lần gần nhất đây, cậu dùng bữa chung với Nguyên Phi Hòa, trên ảnh là khuôn mặt cười rạng rỡ của cậu khi đối diện với Nguyên Phi Hòa, nhưng Trần Mưu lại không nhớ nổi lúc nào mà Trần Mưu đi ăn chung với Nguyên Phi Hòa ở tiệm cơm này.

Cảnh sát lại nói:

"Cậu muốn nói gì không?"

Trần Mưu nói:

"Tôi thật sự không thân thiết gì với Lục Tri Châu, chuyện này người khác có thể làm chứng.... tôi... không biết cậu ta vì sao lại chụp mấy tấm ảnh như thế này."

Về quá khứ của Lục Tri Châu, cậu hoàn toàn không nhớ, thậm chí ngay cả mặt của người bạn học này còn không nhớ nổi mà.

Cảnh sát lại nói:

"Cậu ta đã mất tích một tháng."

Trần Mưu nói:

"Vậy có liên quan gì đến tôi?"

Bởi vì tình huống bây giờ không rõ ràng lắm nên tâm trạng của cậu cũng vì thế mà bực dọc, thấy cảnh sát vẫn không tin cậu, cậu liền lớn giọng:

"Tôi và Lục Tri Châu chỉ là bạn học cấp ba mà thôi, các anh cứ điều tra một chút là biết ngay, sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi và cậu ta chưa từng gặp mặt!"

Cảnh sát nhìn chăm chú biểu cảm của Trần Mưu, hình như cũng phán đoán rằng Trần Mưu có nói dối hay không.

Trần Mưu bị nhìn chằm chằm như thế liền tức giận, cậu nói:

"Lục Tri Châu chụp ảnh tôi là cậu ta có vấn đề, liên quan gì đến tôi... Tôi có thể đi được chưa? Tôi cái gì cũng không biết."

Cảnh sát nói:

"Chúng tôi còn một ít câu hỏi muốn hỏi cậu."

Kế tiếp là những câu hỏi tương đối bình thường, tâm trạng của Trần Mưu tuy rằng không ổn định nhưng cũng dằn xuống mà trả lời từng cậu. Cuối cùng, khi cậu rời khỏi cục cảnh sát, cảnh sát thẩm vấn cậu còn nói thêm một câu:

"Trần tiên sinh, về sau chúng tôi khả năng sẽ còn liên lạc với cậu."

Trần Mưu nghe vậy liền nói thẳng:

"Chuyện của Lục Tri Châu, tôi cái gì cũng không biết, các người có liên lạc với tôi cũng vô dụng thôi, so với lãng phí thời gian trên người tôi thì chi bằng các người đi hỏi thêm mấy người bên cạnh Lục Tri Châu đi.

Vị cảnh sát kia gật đầu, nói:

"Đó là chuyện nên làm, chỉ là hi vọng cậu không giấu giếm chúng tôi chuyện gì."

Trần Mưu cười nhạo một tiếng, trực tiếp rút điếu thuốc ngậm trong miệng, cậu nói:

"Cũng may là Lục Tri Châu đang mất tích, nếu cậu ta không thì tôi sẽ tóm cậu ta đánh một trận nhừ tử."

Có nhiều ảnh chụp riêng tư của cậu như thế, Lục Tri Châu quả thật là một tên biến thái.

Chương 26

EDIT + BETA: Jeong Cho

AUTHOR: Tây Tử Tự

-0-

Đối với Trần Mưu, chuyện của Lục Tri Châu quả thật là tai vạ gió bay.

Cậu hoàn toàn không hiểu vì sao trong nhà của Lục Tri Châu có nhiều ảnh chụp của cậu đến thế, càng không hiểu vì sao chuyện Lục Tri Châu mất tích lại có liên can đến cậu.

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Trần Mưu gọi điện thoại cho Trần Trí Tường, nói cậu đã ra ngoài ròi.

Trần Trí Tường nhận được điện thoại liền nhẹ nhàng thở ra, anh ta hỏi Trần Mưu chuyện gì, có nghiêm trọng không, có cần anh ta hỗ trợ không.

Trần Mưu do dự trong chốc lát nhưng không nói kĩ càng cho Trần Trí Tường tình huống bên này, mà chỉ nói:

"Không có chuyện gì lớn, chỉ là một người bạn học của tôi bị mất tích, người ta đến tìm tôi hỏi một chút thôi."

Trần Trí Tường có chút khó hiểu:

"Là bạn học cấp ba của cậu?"

Trần Mưu ừ một tiếng.

Trần Trí Tường lại nói:

"Thật sự không có việc gì sao?"

Trần Mưu xác nhận không có gì, bây giờ cũng không giúp được gì cho cảnh sát thì gấp làm chi, dù gì thì trước hôm nay, ấn tượng của cậu đối với Lục Tri Châu cũng chỉ là một người bạn học cấp ba đã từng quen biết, ngay cả nói cũng chẳng nói được vài câu thì chuyện cậu ta mất tích thì liên quan gì đến cậu.

Trần Trí Tường nghe vậy liền yên tâm, anh ta nói:

"Vậy cậu cứ về nhà đi, đừng đến công ty, về nghỉ ngơi cho tốt."

Trần Mưu bất đắc dĩ nói:

"Có ông chủ nào mà mỗi ngày đều cho nhân viên như tôi nghỉ phép hay không, không sợ người khác ý kiền à?"

Trần Trí Tường hừ một tiếng:

"Ai bảo tôi là ông chủ cơ chứ."

Trần Mưu cười cười, nói thêm với Trần Trí Tường hai câu rồi cúp máy.

Chuyện của Lục Tri Châu phát sinh quá đột ngột làm Trần Mưu nhớ lại mấy ngày trước, Nguyên Phi Hòa cũng bị mời đi điều tra, cậu không chần chờ gì nhiều mà gọi điện ngay cho Nguyên Phi Hòa.

Nguyên Phi Hòa ở đầu kia một lúc lâu mới bắt máy, hắn nói:

"Sao thế?"

Trần Mưu hỏi:

"Sao nhận máy lâu thế?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Anh đang họp, làm sao thế?"

Trần Mưu nói:

"Cảnh sát mời em đi điều tra... về chuyện của Lục Tri Châu."

Nguyên Phi Hòa ở bên kia trầm mặc một lát mới nói:

"Tìm em điều tra? Vì sao phải tìm em?"

Trần Mưu cảm thấy cổ họng của mình có chút ngứa, lời này nói ra làm cậu có chút không thoải mái, còn phải giải thích rõ ràng Nguyên Phi Hòa, cậu nói:

"Trong nhà của Lục Tri Châu, người ta tìm thấy không ít ảnh chụp em."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Ảnh chụp?"

Trần Mưu không được tự nhiên mà nói:

"Ừm, ảnh Lục Tri Châu chụp lén em."

Nguyên Phi Hòa vừa nghe xong, giọng nói lập tức lạnh lùng, hắn nói:

"Lục Tri Châu vẫn luôn chụp lén em?"

Trần Mưu miễn cưỡng ừ một tiếng.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Đ* mẹ cái thằng biến thái đó."

Hắn rất ít khi chửi bậy, trước mắt đây coi như là khó thở lắm rồi vậy mà há mồm đã phun ra hai chữ đ* mẹ.

Trần Mưu cũng không muốn Nguyên Phi Hòa phải lo lắng, cậu nói:

"Em nói với anh trước một tiếng, chuyện của Lục Tri Châu không liên quan đến anh phải không?"

Nguyên Phi Hòa không chút để ý mà nói:

"Có liên quan gì đến anh đâu, nếu bây giờ thằng đó mà không mất tích thì mới có liên quan đến anh."

Trần Mưu phỉ nhổ một tiếng, dặn dò Nguyên Phi Hòa nhớ chú ý an toàn, cậu gần đầy luôn có chút bất an, có lẽ là bởi vì gần đây xung quanh cậu xảy ra quá nhiều chuyện, cảm xúc có chút lo âu.

Nếu Trần Trí Tường đã nói không cần đi làm, thì cậu cũng lười đến công ty, trực tiếp một mình về nhà, thản nhiên nhận lấy ngày nghỉ.

Buổi tối, Nguyên Phi Hòa về, hắn dò hỏi Trần Mưu một chút về chuyện buổi sáng cảnh sát tìm cậu điều tra. Trần Mưu thản nhiên nói không sao, hiển nhiên là không để chuyện này trong lòng.



Nhưng mà, Nguyên Phi Hòa vẫn không vui vẻ gì mấy, hắn nói:

"Để cho anh mà biết anh lén chụp anh em...."

Trần Mưu đang xem TV, nghe Nguyên Phi Hòa nói thì quay đầu hỏi:

"Thì thế nào?"

Nguyên Phi Hòa gằn từng chữ một:

"Thì anh đánh chết đứa đó."

Trần Mưu bị biểu cảm của Nguyên Phi Hòa làm cho hoảng sợ, nhưng mà, rất nhanh trên mặt của Nguyên Phi Hòa đã treo lên tươi cười, hắn còn hỏi Trần Mưu khi nào nghỉ đông, hai người sẽ cùng nhau ra ngoài chơi.

Trần Mưu nghĩ thầm, chuyện nghỉ đông của cậu thì cứ nói cho Trần Trí Tường biết trước là được. Nhưng mà, đến bây giờ, mong muốn từ chức của cậu cũng dần nhạt đi, chuyện này vẫn nên chừ đến lúc cha Trần đi rồi thì tính sau.

Trần Mưu vốn dĩ cho rằng Trương Quân Dao sẽ còn tìm đến cậu, nhưng mấy tuần liên tiếp vẫn không thấy bóng dáng của bà ta, mắt thấy tháng mười hai sắp hết, ngay lúc Trần Mưu cho rằng sẽ không còn gặp lại Trương Quân Dao nữa thì cửa nhà của cậu vừa vặn bị Trương Quân Dao ghé thăm.

So với một tháng trước, Trương Quân Dao có vẻ càng thêm chật vậy, trong tay bà ta cầm một cái ba lô nhỏ, vừa thấy Trần Mưu liền chạy chậm đến, miệng cứ gọi: "Mưu Mưu, Mưu Mưu."

Trần Mưu ra ngoài chuẩn bị mua ít đồ thì không nghĩ rằng sẽ gặp Trương Quân Dao, cậu nhìn Trương Quân Dao đang chạy đến chỗ cậu, ánh mắt bà ta mừng rỡ làm cho cậu lập tức tức giận.

Trương Quân Dao nói:

"Mưu Mưu, mẹ vẫn luôn tìm con, con đừng bỏ quên mẹ mà."

Trần Mưu không nói gì, lúc cậu ra ngoài thì vừa lúc Nguyên Phi Hòa cũng ra theo, hắn nói:

"Trần Mưu, đây là...."

Trần Mưu mím môi: "Trương Quân Dao."

Nguyên Phi Hòa trong nháy mắt đã sực tỉnh, hắn chưa bao giờ gặp Trương Quân Dao mà chỉ nghe kể về cái tên này qua miệng của Trần Mưu và Trần Miên Miên. Tuy không gặp nhưng lại không ngăn được việc hắn có ác cảm với bà ta.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Ngài Trương, dì tìm Trần Mưu có việc gì sao?"

Trương Quân Dao ngơ ngác nhìn Trần Mưu, bà ta nói:

"Tôi, tôi đến tìm con trai tôi, cậu là ai?"

Nguyên Phi Hòa đáp:

"Tôi là bạn của cậu ấy, cùng ở chung nhà."

Trương Quân Dao vừa nghe đã vội vàng lên tiếng:

"Tôi là mẹ của Trần Mưu, tôi đến tìm nó."

Biểu cảm của Trần Mưu khi Trương Quân Dao xuất hiện đã khó coi cực kì, vừa hay lúc này lại càng cực kì âm trầm, cậu nói:

"Trương Quân Dao, tôi không phải con trai bà."

Trương Quân Dao nói:

"Con không phải con trai của mẹ thì là của ai? Chẳng lẽ con không muốn nhận mẹ sao? Con chẳng lẽ giống như thằng cha không có lương tâm kia của con mà không muốn nhận lại mẹ sao?"

Thật lòng mà nói, trong ấn tượng của Trần Mưu, hai từ cha mẹ này không phải chỉ là một đại từ mà còn là một từ mang nghĩa tiêu cực. Không nói đến những chuyện mà Trương Quân Dao đã làm ra, ngay cả khi cha Trần mang cậu về nhà, cẩn thận chăm sóc cậu thì cậu đối với người đàn ông kia vẫn rất khó có cảm tình.

Mười mấy năm trở lại đây, Trần Mưu tin, nếu cha Trần không xuất hiện, sau khi cậu trưởng thành cậu cũng sẽ chủ động rời khỏi Trương Quân Dao.

Trần Mưu bực bội nói:

"Bà đừng đến tìm tôi nữa, tôi với bà đã không còn quan hệ gì nữa rồi."

Nguyên Phi Hòa vào lúc này lại hỏi:

"Dì à, là ai nói cho dì biết Trần Mưu ở chỗ này?"

Trương Quân Dao cảnh giác nói:

"Cậu hỏi làm gì? Tôi nói cho cậu biết, tôi là mẹ của Trần Mưu, là người mẹ đã sinh ra nó nên tôi phải ở cùng với nó."

Trần Mưu lúc này đã nhịn không được nữa rồi, lúc cậu vừa nghe bà ta thốt ra từ mẹ liền giơ nắm tay lên, nhưng lại bị Nguyên Phi Hòa cản lại, hắn ôm Trần Mưu, vuốt ve sau lưng Trần Mưu để an ủi. Trần Mưu bị Nguyên Phi Hòa ngăn lại chỉ có thể ác miệng chửi:

"Đ* mẹ đừng có để tôi thấy cái bản mặt của bà một lần nào nữa, bà nghĩ rằng tôi đéo dám đánh bà sao? Bà mẹ nó, bà còn xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa thì tôi đây sẽ đập chết bà!"

Ngay lúc ba người đang dây dưa, người đi đường đều cho họ mấy cặp mắt khác thường.

Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa là hai người đàn ông cao lớn còn đang cãi nhau với một bà lão, dù cho hai người có lý đến thế nào thì vẫn sẽ có người nghĩ họ không đúng.

Nguyên Phi Hòa tất nhiên sẽ không để người khác phê bình Trần Mưu, hắn cười nói:

"Dì, dì đừng vội, chúng ta tìm chỗ nào đó cho dì ở tạm được không? Chờ Mưu Mưu bình tĩnh lại thì chúng ta nói chuyện tiếp."

Trần Mưu nghe Nguyên Phi Hòa nói xong liền nghiêng đầu dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn hắn.

Trương Quân Dao lại liên tục gật đầu, miệng nói được.

Trần Mưu nói:

"Nguyên Phi Hòa anh muốn làm gì?"

Cậu đã sớm nói chuyện của mẹ mình cho Nguyên Phi Hòa nghe, miệng vết thương trên người của Trần Mưu rõ ràng trước mắt, cậu thật sự không hiểu vì sao Nguyên Phi Hòa có thái độ tốt đến thế với người đàn bà này.

Nguyên Phi Hòa nhỏ giọng khuyên:

"Em đừng vội, trước nghe anh đã."

Đôi mắt đỏ sâm của Trần Mưu nhìn thẳng vào hắn, không nói gì, cậu quay đầu rời đi. Nguyên Phi Hòa nhìn bóng dáng của Trần Mưu nhưng không ngăn cậu lại.

Sau đó Nguyên Phi Hòa dẫn Trương Quân Dao đến khách sạn lân cận, giúp bà ta thuê phòng còn ứng một tháng tiền nhà.

Trương Quân Dao tất nhiên là cảm động đến không nói nên lời, bà ta bảo:

"Cảm ơn cậu, tôi còn chưa biết tên cậu là gì nữa.

Nguyên Phi Hòa cúi đầu tự mở cửa, nghe Trương Quân Dao nói thế thì biểu cảm trên mặt nháy mắt đã trở nên vặn vẹo, nhưng rất nhanh đã khôi phục về bộ dáng dịu dàng, hắn trả lời:

"Cháu à? Cháu là Nguyên Phi Hòa, dì nhất định phải nhớ cho kĩ nha."

Trương Quân Dao gật đầu như giã tỏi.

Nguyên Phi Hòa dàn xếp cho Trương Quân Dao xong liền về nhà tìm Trần Mưu.

Hắn đẩy cửa ra liền thấy căn phòng hỗn độn, trên mặt đất là những mảnh thủy tinh, còn đầu sỏ gây tội thì đang chôn mặt mình vào trong ghế sô pha, không nói một lời.

Nguyên Phi Hòa tránh mấy mảnh vỡ đó, ngồi xuống bên cạnh Trần Mưu, hắn nói:

"Em tức giận sao?"

Trần Mưu không trả lời.

Nguyên Phi Hòa lại nói:

"Em thấy cơn giận của mình quan trọng hay là cuộc sống của hai chúng ta quan trọng hơn?"

Trần Mưu vẫn không trả lời.

Nguyên Phi Hòa lại nói:

"Trần Mưu, em không bình tĩnh một chút được sao?"

Những câu này vừa thốt ra, Trần Mưu ngẩng đầu lên, khuôn mặt của cậu vì phẫn nộ mà vặn vẹo, cậu thấy bộ dáng thản nhiên của Nguyên Phi Hòa rốt cuộc cũng nhịn không được mà đánh một cú lên sô pha, cậu nói:

"Nguyên Phi Hòa, anh thì biết cái đéo gì!"

Nguyên Phi Hòa vốn cho rằng Trần Mưu sẽ đánh hắn nhưng lại không ngờ được Trần Mưu có thể khống chế bản thân, vẻ mặt của hắn càng thêm dịu dàng, hắn nói:

"Em đừng lo, hết thảy rồi sẽ giải quyết được thôi, em tin anh có được không?"

Trần Mưu căn bản không để ý đến Nguyên Phi Hòa, cậu đấm từng cú từng cứ lên trên sô pha, mu bàn tay rất nhanh đã bị rách, nhưng cậu như không cảm giác được mà chỉ muốn phát tiết hết lửa giận trong lòng mình.

Cậu hận Trương Quân Dao, vừa thấy người đàn bà đó là cậu liền ghê tởm, càng không cần phải nhắc đến chuyện nói chuyện với bà ta, ở chung một chỗ với bà ta!

Nguyên Phi Hòa thấy hành động của Trần Mưu càng trở nên kịch liệt thì vươn tay ôm chặt Trần Mưu, hắn nói:

"Mưu Mưu, em đừng tức giận, em còn có anh."

Cả người Trần Mưu run rẩy, cũng không biết là vì phẫn nộ hay là vì bi thương mà thành.

Nguyên Phi Hòa ôm chặt Trần Mưu vào lòng, hắn không cho Trần Mưu làm bản thân bị thương, dán môi lên tai Trần Mưu, hắn nghiêm túc đến lạ thường mà hứa hẹn:

"Hết thảy sẽ tốt lên thôi."

Không ai có thể làm tổn thương Trần Mưu dưới mi mắt của hắn, không một ai.

Chương 27

EDIT + BETA: Jeong Cho

AUTHOR: Tây Tử Tự

-0-

Hết thảy đều sẽ tốt lên thôi, là lời hứa hẹn của Nguyên Phi Hòa nhưng Trần Mưu không hiểu sao lại có chút bi quan...

Trương Quân Dao bây giờ không có thứ gì, Trần Mưu thì là cọng rơm cuối cùng trong tay bà, bà ta đang như một người chết đuối, một khi đã bắt được Trần Mưu thì đến chết vẫn sẽ không buông.

Mà Trần Mưu thì sao, với tính cách dữ dằn của cậu thì cậu sẽ cam tâm tình nguyện để Trương Quân Dao bắt à? Chỉ sợ là không, Trần Mưu tình nguyện lưỡng bại câu thương với Trương Quân Dao cũng tuyệt đối không thỏa hiệp với người đàn bà đó.

Không ai hiểu Trần Mưu hơn Nguyên Phi Hòa.

Vì chuyện của Trương Quân Dao mà không khí trông nhà trở nên nặng nề.

Trần Mưu ngồi trên sô pha không nói một câu, nhìn chằm chằm TV trước mắt, hồn vía lên mây.

Nguyên Phi Hòa thì ở trong phòng đọc sách không biết đang làm gì, thẳng đến giờ cơm chiều, Nguyên Phi Hòa mới đi ra hỏi Trần Mưu muốn ăn gì.

Trần Mưu nói gì cũng được, hai ngày này cậu như mất hồn mất vía, hiển nhiên là trong đầu vẫn còn nhớ về chuyện của Trương Quân Dao.

Khi ăn cơm, Trần Mưu hỏi một câu:

"Bà ta bây giờ đang ở đâu?"

Nguyên Phi Hòa ngẩng đầu, con ngươi nhìn thẳng vào Trần Mưu, nhàn nhạt trả lời:

"Anh tìm cho bà ấy một chỗ để làm việc rồi."

Trần Mưu mím môi, trong mắt có từng tia lửa nhỏ nhảy lên.

Nguyên Phi Hòa sao có thể không biết tâm tư của Trần Mưu, hắn nói:

"Trần Mưu, anh biết em ghét bà ấy nhưng cho dù thế thì cũng không thể vì bà ta mà phá hủy cuộc sống của chúng ta được."

Trần Mưu không nói chuyện, nhưng biểu cảm trên mặt của cậu lại nói cho Nguyên Phi Hòa đáp án. Trần Mưu không đồng ý với cách nhìn của hắn, nỗi căm hận với Trương Quân Dao đã làm cậu không thể nào sống bình thản được. Chỉ cần tưởng tượng đến việc người đàn bà đó đang sống ở nơi cách cậu không xa thì Trần Mưu có đi ngủ cũng khó mà ngủ ngon được.

Nguyên Phi Hòa nhìn Trần Mưu như vậy, bỗng nhiên đau lòng Trần Mưu cực kì, hắn biết chuyện gì đã xảy ra trên người Trần Mưu, nhưng không cách nào đặt mình vào đó.

Có câu, trên thế giới này không ai có thể đồng cảm với mình hơn là bản thân.

Chuyện mà Trần Mưu gặp phải, chỉ dựa vào sức tưởng tượng của hắn thì cũng không thể nào hiểu được nỗi thống khổ này, cho nên hắn cũng hiểu được suy nghĩ của Trần Mưu, Nguyên Phi Hòa muốn cho Trương Quân Dao cách Trần Mưu càng xa càng tốt, tốt nhất là nên biến mất khỏi thế giới này.

Ánh mắt Nguyên Phi Hòa nhìn về phía Trần Mưu càng thêm dịu dàng, ước muốn của Trần Mưu, hắn luôn muốn giúp cậu thực hiện.

Trần Mưu chỉ cảm thấy phiền lòng, ức chế, cậu biết bản thân bây giờ đã trưởng thành, Trương Quân Dao không thể làm tổn thương cậu được nữa. Chỉ là khi cậu nhìn thấy người đàn bà đó thì vẫn sẽ thống khổ, miệng vết thương ở lưng và eo đều hơi đau đau. Cậu thậm chí còn nhớ lại ánh mắt chán ghét của Trương Quân Dao khi nhìn cậu lúc cậu còn nhỏ, ánh mắt đó như muốn nói cậu không nên sinh ra trên thế giới này.

Trần Mưu hận Trương Quân Dao, hận đến mức không thể kiềm chế được.

Nguyên Phi Hòa nhìn ra được sự chịu đựng của Trần Mưu. Hắn thậm chí còn nhớ, khi hắn nắm chặt nắm đấm của cậu khi cậu đối mặt với Trương Quân Dao, hắn biết, nếu Trương Quân Dao nói thêm một câu gì kích thích Trần Mưu thì Trần Mưu sẽ tuyệt đối không nhịn nữa.

Nhưng nếu Trần Mưu thật sự đánh Trương Quân Dao, dư luận tuyệt đối với đứng ở bên Trương Quân Dao.

Xã hội này chính là như thế, con cái như biến thành vật sở hữu của cha mẹ, dù cho cha mẹ có làm ra chuyện đáng sợ thế nào chỉ cần khi về già, cúi đầu nhận sai thì sẽ có tư cách được tha thứ.

Đáng tiếc, Nguyên Phi Hòa không phải là đức cha, hắn hoàn toàn hiểu, Trương Quân Dao không xứng được Trần Mưu tha thứ.

Trần Mưu cơm nước xong xuôi liền đi ngủ sớm, Nguyên Phi Hòa cũng lên giường, hắn nhìn Trần Mưu đang đưa lưng về phía hắn, trong mắt toát ra một nỗi u buồn.

Trần Mưu sau khi ngủ say có mơ một giấc mơ, cậu mơ thấy cái ngày mà cậu bị xe tông.

Nguyên Phi Hòa đi ở đằng trước, Trần Mưu chỉ có thể nhìn thấy bóng hình đơn bạc của hắn, Trần Mưu đi theo phía sau Nguyên Phi Hòa nhưng không dám giữ chặt hắn, chỉ có thể gọi tên Nguyên Phi Hòa từng tiếng, cũng không biết qua bao lâu, Nguyên Phi Hòa vẫn luôn đi về phía trước bỗng dừng chân, quay đầu lại.

Trần Mưu thấy một khuôn mặt bị thương đến thê thảm, trên khuôn mặt đó phủ đầy những vết thương xanh tím, khóe miệng bị rách, khóe mắt còn vươn nước mắt, đôi mắt nhu tình ngày xưa đã không còn, chỉ còn mỗi nỗi tuyệt vọng và thống khổ ngập tràn, sau đó Nguyên Phi Hòa mở miệng – Trần Mưu còn chưa nghe rõ Nguyên Phi Hòa nói gì thì thấy cơ thể của mình cử động, cậu nhào về phía Nguyên Phi Hòa, dùng sức đẩy hắn ra. Sau đó là một cơn đau nhức dữ dội, cậu thấy Nguyên Phi Hòa quỳ trên đất khóc, khóc đến mức cả người như chưa từng được sống.

Trên mặt đất toàn là máu tươi, Trần Mưu nhìn cơ thể của mình bị tông nát bét, bên tai là tiếng khóc nghẹn ngào của Nguyên Phi Hòa, hắn nói:

"Trần Mưu, anh hận em, anh hận em!!"

Nguyên Phi Hòa hận mình? Trần Mưu người đổ đầy mồ hôi lạnh bỗng choàng tỉnh, cơ thể cậu cứng đờ vài phút mới thoát khỏi trạng thái bị bóng đè.

Tiếng khóc của Nguyên Phi Hòa rõ ràng đến thế, giống như mới vừa truyền đến bên tai của cậu, Trần Mưu xoay đầu thấy Nguyên Phi Hòa đang nằm bên cạnh ngủ say.

Nguyên Phi Hòa đang ở bên cạnh cậu, dung nhan an tường, trên mặt không có vết thương, chân mày cũng giãn ra. Trần Mưu nhìn hắn như vậy liền nhịn không được mà chồm lên hôn chân mày của Nguyên Phi Hòa.

Nguyên Phi Hòa mơ màng tỉnh lại, khàn khàn hỏi một câu sao thế.

Trần Mưu nói không có gì, chỉ thấy ác mộng thôi.

Nguyên Phi Hòa lại hỏi ác mộng ra sao?

Trần Mưu trầm mặc trong chốc lát mới nói:

"Có lẽ không phải là ác mộng."

Sau đó hai người lại ngủ say, Trần Mưu trong lúc ngủ lại hoảng hốt nhận ra, có lẽ Nguyên Phi Hòa lợi hại hơn cậu, cũng không phải là một chuyện xấu.

Ngày hôm sau, hai người vẫn đi làm như thường.

Trần Mưu vừa đến công ty không thấy Trần Trí Tường mà lại thấy Trần Miên Miên đang ngồi ở chỗ cậu chơi game.

Trần Miên Miên thấy Trần Mưu đến liền kêu cậu ra ngoài nói chuyện, mà đám người xung quanh thì nhìn Trần Mưu bằng ánh mắt khác thường.

Mọi người đều biết Trần Miên Miên là em gái của Trần Trí Tường, nhưng không biết Trần Mưu là anh trai của Trần Miên Miên. Về thân phận của Trần Mưu, cậu và Trần Trí Tường mười phần ăn ý mà cùng giấu giếm.

Trần Mưu đi ra bên ngoài liền thấy Trần Miên Miên muốn nói lại thôi, bộ dáng như vậy của cô nhóc rất hiếm thấy. Cô nhóc luôn là người hướng ngoại, từ trước đến nay, trước mặt Trần Mưu, cô muốn nói gì thì nói nấy.

Chốc lát sau, Trần Mưu mới biết vì sao Trần Miên Miên lại như thế, vì câu đầu tiên mà Trần Miên Miên mở miệng đó là:

"Trương Quân Dao... bà ta trở lại rồi đi tìm anh sao?"

Trần Mưu nói:

"Sao em lại biết bà ta trở lại?"

Trần Miên Miên nói:

"Ngày đó em vô tình gặp được bà ta, bả thật sự đi tìm anh à?"

Trần Mưu gật gật đầu.

Trần Miên Miên lại nói:

"Vậy anh định xử lý bả như thế nào? Có cần em hỗ trợ không?"

Trần Mưu nghe vậy liền cười, cậu nói:

"Không cần, anh có thể xử lý được."

Trần Miên Miên chỉ là một cô nhóc mà thôi, có thể giúp được gì?

Trần Miên Miên nói:

"À... Vậy thì anh có chuyện gì thì phải nói cho em biết đó."

Trần Mưu tất nhiên là gật đầu.

Trần Mưu vốn dĩ cho rằng Trần Miên Miên đến công ty chỉ là vì chuyện này mà thôi, nhưng không nghĩ đến Trần Miên Miên nói xong nhưng vẫn lộ ra biểu cảm do dự.

Trần Mưu hỏi:

"Sao nữa? Còn có chuyện muốn nói cho anh à?"

Trần Miên Miên nhìn Trần Mưu một cái, sau đó nhỏ giọng kể:

"Em lại nhìn thấy Vương Miện và Nguyên Phi Hòa ở cạnh nhau..."

Lông mày của Trần Mưu nhăn lại, cậu hỏi:

"Em nhìn thấy hai người họ ở đâu?"

Trần Miên Miên nói:

"Em thấy bọn họ đi dùng bữa, hơn nữa.... cử chỉ và biểu cảm.... rất thân mật."

Sau cái lần mà Trần Mưu gặp Vương Miện ở bữa tiệc thì không nghe Nguyên Phi Hòa nhắc đến cái tên Vương Miện này nữa.

Trần Miên Miên tuyệt đối không phải là người đem chuyện này ra giỡn, vậy chỉ có thể chứng minh rằng Nguyên Phi Hòa thật sự có tiếp xúc với Vương Miện.

Trần Mưu tình nguyện tin Nguyên Phi Hòa và Vương Miện hai người lui đến nhau vì mấy vấn đề làm ăn, nhưng sâu trong lòng, cậu vẫn luôn có cảm giác có thứ gì đó muốn nhắc nhở cậu.

Trần Miên Miên thấy Trần Mưu nhíu mày không nói gì, vội vàng nói:

"Có khả năng chỉ là hiểu lầm mà thôi, anh về hỏi Nguyên Phi Hòa chuyện này đi, mắc công lại vì em mà cãi nhau."

Trần Mưu nói:

"Anh biết."

Cậu biết Nguyên Phi Hòa sẽ không gạt cậu về những chuyện thế này, ngoại trừ, Nguyên Phi Hòa thật sự có tình cảm với Vương Miện.

Trần Miên Miê lại nói:

"Em định chuẩn bị một thời gian rồi ra nước ngoài chơi, anh, anh đi với em nha?"

Trần Mưu nói:

"Anh còn bận đi làm, làm gì có thời gian mà chơi cùng em."

Trần Miên Miên lại nói:

"Làm cái gì mà làm cơ chứ, anh không đi làm thì anh hai cũng đâu nói gì anh đâu, thôi mà, anh đi với em đi!"

Trần Mưu lại nói:

"Làm nũng cũng vô dụng, rủ bạn học đi chung với em đi."

Trần Miên Miên thấy Trần Mưu không đồng ý thì bĩu môi, Trần Mưu nhìn bóng dáng của Trần Miên Miên, ánh mắt lại dịu dàng. Có thể nói, trong nhà họ Trần, người duy nhất mà cậu quan tâm chỉ có cô em gái này.

Nói chuyện xong với Trần Miên Miên, Trần Mưu chuẩn bị về lại văn phòng, lúc đi qua bàn làm việc thì nghe thấy có người lớn tiếng nói:

"Ái chà, cậu đừng có đi so với Trần Mưu người ta, người ta mệnh tốt, cậu nhìn đi, cậu ta còn được em gái của ông chủ quan tâm đến thế thì còn muốn so sánh với cậu ta à?"

Bước chân Trần Mưu dừng lại, cậu nhìn về phía giọng nói kia thì phát hiện đó là một nữ đồng nghiệp ngày thường còn không nói chuyện với nhau."

Trần Mưu lười so đo với cô ta, xoay người liền đi nhưng không nghĩ rằng người đồng nghiệp đó còn tăng thêm âm lượng, nói tiếp:

"Hơn nữa, để tớ nói cho cậu nghe, tớ nhìn thấy Trần Mưu cùng một tên trai tơ trắng trẻo xà nẹo nhau ở bên ngoài, cũng không biết cậu ta có đi tìm con vịt (*) nào hay không nữa, tốt nhất là về sau có hợp tác chung thì nhớ chú ý đến cậu ta, mắc công lại bị cậu ta dê sòm cho đấy."

(*): Vịt trong tiếng Trung là từ lóng chỉ trai bao, như gà thì là chỉ gái.

Trần Mưu ngu người luôn, cũng biết rằng cái người này rõ ràng là nhằm vào cậu.

Thấy ánh mắt của Trần mưu đảo qua, đồng nghiệp đó hừ một tiếng, ngậm miệng, nhìn chằm chằm máy tính làm bộ gõ gõ đánh đánh.

Trần Mưu nhìn chằm chằm mặt cô ta trong chốc lát, ghim mặt của cô ta trong lòng. Cậu không phải là loại người keo kiệt nhưng cũng không phải là người rộng lượng gì, huống hồ mấy ngày gần đây, tâm trạng của cậu không tốt, nếu thật sự có người mù mắt đến chọc cậu thì cậu cũng không ngại mà trị cho người đó một lần.

Trần Miên Miên hôm nay đến công ty, hiển nhiên là nói cho Trần Mưu biết chuyện của Trương Quân Dao và Vương Miện, cô nhóc nói xong liền vào văn phòng của Trần Trí Tường, gần đến giờ tan tầm thì gửi tin nhắn cho Trần Mưu, hẹn cậu đi ăn cơm tối.

Trần Mưu tất nhiên là không có lý do gì để cự tuyệt, cậu báo cho Nguyên Phi Hòa biết hôm nay mình không về nhà ăn cơm, Nguyên Phi Hòa hỏi Trần Mưu đang ở với ai thì Trần Mưu trả lời là Trần Miên Miên.

Sau đó, Nguyên Phi Hòa dặn Trần Mưu trở về sớm một chút, đừng có uống rượu.

Trần Mưu cái gì cũng đồng ý, cậu vốn muốn hỏi Nguyên Phi Hòa chuyện của Vương Miện qua điện thoại nhưng do dự một lát thì quyết định về nhà rồi hỏi, loại chuyện thế này, mặt đối mặt nói cho rõ ràng mới là tốt nhất.