Ngày Yên Nghỉ

Chương 69




Edit + Beta: V

Và thế là ngay lúc này, trên sàn nhà có hai người máy mới tinh đang nằm lẳng lặng ở đó, một hình người có đôi mắt nhuốm màu của bầu trời và hồ nước, một hình người có đôi mắt nhuộm màu của bầu trời đêm.

Khi hai người máy mới tinh mở mắt ra, trong mắt chúng phản chiếu bóng dáng của một người máy nhỏ rách rưới.

Vinh Quý chống hai tay xuống sàn nhà, cậu cúi thấp người, kinh ngạc và thích thú nhìn ngắm hai hình người mới toanh.

Và kế đó, trong mắt của hai hình người kia lại phản chiếu thêm bóng dáng của một người máy nhỏ rách rưới nữa – đó là Tiểu Mai.

“Giống như hai đứa trẻ vậy.” Vinh Quý ngạc nhiên nói: “Giống với chúng ta khi còn bé ấy.”

“Đáng yêu quá à!” Cậu quay sang nở nụ cười với Tiểu Mai: “Đúng không?”

Tiểu Mai lẳng lặng nhìn hình người trên mặt đất, sau đó dời mắt sang xe tải cẩu nhỏ tả tơi, và anh không nói gì cả.

Sau một hồi, anh mới nhẹ nhàng gật đầu.

Đúng vậy, rất đáng yêu.

“Không chỉ đáng yêu mà còn vô cùng thực dụng nữa.” Tiểu Mai lãnh đạm nói.

Anh duỗi ngón tay ra và khẽ chạm lên người máy có đôi mắt to màu đen.

Nhìn Tiểu Mai nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của hình người nọ, rồi lại nhìn hình người có đôi nét giống cậu khi còn bé đang ngồi không nhúc nhích bị Tiểu Mai sờ, đột nhiên Vinh Quý cảm thấy hơi quái dị.

Vì vậy, cậu nhẹ nhàng run vai.

Còn ngón tay của Tiểu Mai đã di chuyển đến khóe miệng của hình người có đôi mắt màu đen, cũng không biết anh chạm đến vị trí nào mà ngay sau đó, hình người kia chợt há miệng ra, và bên trong là…

Một hàm răng dao!

Vinh Quý: 囧!

Khoan đã…

Tiểu Mai bỏ cái thứ nguy hiểm này vào miệng cậu khi nào vậy?

Vinh Quý kinh ngạc nhìn hình người nhỏ nhắn, đáng yêu trên mặt đất chợt biến thành cá mập trong giây lát.

“Phần răng cửa được thiết kế giống với người bình thường, còn răng hàm thì thiết kế thành dao găm răng cưa mini, lực cắn tức thì khoảng 400 kg, nạp đủ năng lượng thì có thể sử dụng năm lần; ngoài ra còn có răng nanh ở hai hàm trên dưới, tủy răng có chức năng hút máu và trữ máu…” Tiểu Mai bình thản giới thiệu, vừa giới thiệu anh vừa chỉ trên hàm răng của hình người mắt đen.

Ngón tay Tiểu Mai vẫn đặt trên miệng cơ thể tương lai của cậu, nhưng lúc này đây, Vinh Quý không hề có một chút cảm giác quái dị nào cả, cậu chỉ cảm thấy sởn hết gai ốc mà thôi!

Vinh Quý nắm chặt một cánh tay của Tiểu Mai, cậu run rẩy hỏi: “Cái này… cái này… tuy tớ không hiểu cho lắm, nhưng hình như lực cắn 400 kg thì rất kinh người đó…”

Tiểu Mai nhìn cậu, sau một hồi suy tư, anh đáp: “Có lẽ cắn một cái là mất đầu Jack đấy.”

Vì cân nhắc đến kiến thức có hạn của Vinh Quý, anh săn sóc tìm một mục tiêu rõ ràng cho cậu – cũng chính là người có hình thể cường tráng và rắn chắc nhất.

Vì vậy, Vinh Quý cúi đầu nhìn hàm răng trong cơ thể tương lai của mình, sau đó cậu ngẩng đầu ngẫm về… cổ của Jack.

Thế là cậu bèn rúc sau lưng Tiểu Mai.

“Tại, tại sao lại có lực cắn lớn như vậy?” Không phải đã là người máy rồi sao? Cậu đã sớm cắt đứt niềm đam mê ăn thịt rồi.

Tiểu Mai lại nói: “Bởi vì như vậy sẽ rất mạnh.”

Anh đưa ra đáp án này.

Còn Vinh Quý thì ngớ người.

Muốn cơ thể cường tráng hơn → nhưng không muốn khổ người lớn thì sử dụng vũ khí → lực cắn có thể so với hàm cá mập = vũ khí…

Suy nghĩ của Tiểu Mai vô cùng dễ hiểu ha…

“Vậy… còn hút máu và trữ máu thì sao?” Vinh Quý yếu ớt hỏi.

“Nếu bị tập kích thì có thể giữ lại mẫu máu của kẻ tình nghi.” Tiểu Mai nghiêm túc nói.

Vinh Quý: “…”

Sau đó, Tiểu Mai lại sờ soạng tiếp.

Ngón tay anh nhẹ nhàng di chuyển đến lồng ngực màu trắng bạc của hình người nhỏ…

Một tiếng “răng rắc” vang lên, ngăn đựng đồ hình vuông chợt bật ra.

“Lúc mở thì phải né hai tay ra, bởi vì lực bắn của ngăn đựng đồ này rất lớn, đủ để đánh bại…” Tiểu Mai ngẫm nghĩ: “Một người như Jack.”

Anh lại dùng Jack làm ví dụ.

Sau đó, Vinh Quý kìm lòng không được mà nghĩ đến cảnh tượng Jack bị ngăn chứa đồ bắn ra từ ngực mình đánh bay.

Jack đáng thương quá…

Lại nói, anh chọc Tiểu Mai khi nào mà lại khiến cậu ấy lấy anh làm ví dụ hết lần này tới lần khác vậy, hay là… chỉ vì dáng vẻ của Jack nhìn hợp lý mà thôi?

Vinh Quý nghiêng đầu.

囧nz

Hình như Tiểu Mai định tiếp tục, không chờ Vinh Quý hỏi, anh đã bắt đầu tự giới thiệu “kiệt tác đắc ý” của mình.

Ngón tay mang bao tay màu trắng cũ nát nhẹ nhàng cầm ngón tay mảnh khảnh của hình người mới toanh lên, tựa như một hành động mời khiêu vũ đầy tao nhã vậy…

Nhưng bây giờ, trong lòng Vinh Quý không hề có cảm giác lúng túng vì động tác mập mờ này.

“… Tay của người máy có thể kéo dài, trong đó, ống tay máy có thể kéo dài khoảng 1 m, dây kim loại có thể kéo dài khoảng 3 m, nó thuận tiện khi lau chùi hoặc với lấy đồ ở chỗ cao; với lại, phòng ngừa bị mất nữa.”

“Lúc cần thì có thể dùng làm vũ khí để ném.”

Vinh Quý: “…”

Xem ra hình ảnh anh dũng ném tay lúc trước đã để lại ấn tượng rất sâu cho Tiểu Mai, hơn nữa…

Xem ra Tiểu Mai tán thành lực công kích của nắm đấm nhỏ nhỉ.

 ̄▽ ̄

“Ngón trỏ bên trái có thể xoay, bên dưới là một tua-vít chữ thập mini.” Tiểu Mai tiếp tục giới thiệu.

Vinh Quý: “…”

Quả nhiên là phong cách của Tiểu Mai.

Sau khi giảng giải một lần thiết kế ẩn trên toàn cơ thể tương lai của Vinh Quý xong, rốt cuộc Tiểu Mai cũng khép miệng lại.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi ở cạnh nhau mà Tiểu Mai nói nhiều hơn Vinh Quý đó.

Thế cho nên khi Tiểu Mai nói xong, Vinh Quý không nhịn được cho anh một tràng pháo tay.

“Cậu muốn đổi ngay không?” Tiểu Mai nói xong thì chỉ hai cơ thể trên mặt đất.

Nhưng khiến người ta bất ngờ là, người vô cùng chờ mong cơ thể mới như Vinh Quý lại lắc đầu từ chối.

“Hôm nay là hôn lễ của Jack và Lily đó! Chúng ta cứ để vậy mà đi đi.” Vinh Quý dứt lời thì liếc nhìn hai hình người đang bày trên mặt đất.

Lúc này, chúng không còn là hình người nhỏ ngoan ngoãn đang yên bình ngủ say nữa. Khi nãy Tiểu Mai vừa giới thiệu vừa mở hết chức năng trên cơ thể chúng ra, vì vậy bây giờ hình người kia đang há miệng lớn chi chít răng sắc lẹm như hàm cá mập; đôi mắt màu đen không có tròng trắng đang mở to nhìn trừng trừng (← Tiểu Mai không làm mí mắt…); tay bị kéo ra, dây kim loại nối liền bàn tay và cánh tay dài thòng xuống; ngực mở, ngăn đựng đồ rỗng tuếch đang bất động nằm đó…

Nhìn hồi lâu cũng thấy… rất đáng yêu – by Vinh Quý cảm thấy mắt thẩm mỹ của mình hơi lệch.

Đương nhiên, Tiểu Mai tương lai đang ngoan ngoãn ngủ say bên cạnh chứ không bị bung mở thì rất đáng yêu đó, cả đôi mắt xanh da trời không có mí mắt nên cứ nhìn lên cao cũng đáng yêu nữa ~

Vinh Quý đánh giá tổng quát hai hình người một lần nữa, lúc này cậu mới ngẩng đầu lên nói với Tiểu Mai: “Lily, Jack và các người lùn khác đã quen với bộ dạng hiện nay của chúng ta rồi, cho nên lần chia tay này, chúng ta vẫn nên dùng bộ dạng bây giờ thôi.”

Tiểu Mai nghe vậy thì ngẩn người, anh ngẩng đầu nhìn Vinh Quý.

“Có được cơ thể mới rồi, chẳng phải mục đích khi đến thành phố này của chúng ta đã hoàn thành rồi sao?”

“Cùng nhau đi đến thành phố mới thôi!”

Xe tải cẩu nhỏ nghiêm chỉnh lái sang bên cạnh, Vinh Quý nói với Tiểu Mai.

Có lẽ do hình người mà Tiểu Mai chế tạo bị bán đi, hoặc có lẽ do nhìn thấy Tiểu Mai một thân một mình, lẳng lặng chế tạo bàn tay trong phòng làm việc… mà Vinh Quý đưa ra quyết định rời đi này.

“Ánh mắt trời” tràn vào cửa sổ, người máy nhỏ đắm chìm trong ánh sáng đó không hề rách rưới chút nào, ánh vàng rực rỡ nhuộm đầy toàn thân, trông giống như Vinh Quý có màu cam vậy.

Nhưng sau khi nói xong, cậu hơi buồn rầu: “Cơ mà đi nơi nào bây giờ? Tớ cũng không biết nữa, cũng chưa nghĩ ra luôn…”

“Đi đến thành phố Cicero.” Ngay lúc ấy, Tiểu Mai chợt mở miệng.

“Để đến đó cần 1 triệu điểm tích lũy, thành phố này có nhà bào chế thuốc tốt nhất, là nơi có thể sản xuất ra dịch dinh dưỡng cường lực tốt nhất trong thành phố dưới lòng đất.”



Vinh Quý không kịp phản ứng.

Tiểu Mai tiếp tục nói: “Cơ thể của cậu, là cơ thể ban đầu ấy, chỉ khi sử dụng dịch dinh dưỡng cường lực mới có thể hoàn toàn khôi phục bộ dạng trước khi đưa vào tủ đông.”

Vinh Quý lập tức hiểu ngay.

“Được! Vậy đi đến thành phố Cicero thôi!” Cậu nở nụ cười và sau đó, cậu đưa tay ra với Tiểu Mai.

Vừa hay lúc này tấm màn cửa bay lên, “ánh mặt trời” lấp ló tạo thành hai chiếc bóng mờ sau lưng người máy thấp bé, trông cứ như đang vỗ cánh vậy…

Tiểu Mai hơi sửng sốt, anh đứng dậy, không nhịn được đưa tay về phía Vinh Quý và sau đó, anh cảm giác tay mình bị nắm lấy.

Vì cơ thể kim loại nên anh không cảm giác được độ ấm, cũng không cảm giác được sức lực của đối phương, nhưng mà…

Anh ngẩng đầu lên.

Dưới “ánh mặt trời” chói mắt, anh nhìn không thấy biểu cảm của Vinh Quý, nhưng lại nghe cậu nói: “Tụi mình cùng đến thành phố Cicero đi! Mua dịch dinh dưỡng cường lực để khôi phục nguyên trạng của cơ thể, sau đó tranh thủ rèn luyện cơ bụng thôi!”

Anh nghe được tiếng cười sang sảng của Vinh Quý.

Tiểu Mai không nhớ mình đã trả lời ra sao, tóm lại, cuối cùng ánh mặt trời chói mắt kia cũng bị tấm màn che khuất, và khi hoàn hồn lại thì bản thân anh đã ngồi xổm trên đất cắt một tờ giấy đỏ rồi.

“Nhưng mà, trước khi đến thành phố Cicero, chúng ta phải tham dự hôn lễ của Lily đã.”

“Dù sao tham dự hôn lễ cũng phải chuẩn bị quà chứ nhỉ?”

“… Không biết phong tục kết hôn ở đây ra sao nữa, nhưng ở nơi của tớ là tặng tiền mừng á.”

“Trước kia tớ còn nghĩ, đợi đến khi Vinh Phúc kết hôn thì chắc là tớ đã kiếm được nhiều tiền rồi, lúc đó tớ có thể tặng cho chị ấy một bao tiền mừng dày cộm luôn, nào ngờ…”

Tiểu Mai ngồi xổm trên mặt đất gấp phong bao tiền mừng, còn Vinh Quý thì chỉ đạo ở bên cạnh, cộng thêm dịch vụ tán gẫu nữa.

Đợi đến khi Tiểu Mai làm xong thì cậu lại im lặng suy nghĩ.

Lúc trước phải bỏ tiền trong bao, nhưng ở đây, đặc biệt là Yedham thì điểm tích lũy phổ biến hơn nhiều, vậy phải nhét điểm tích lũy vào như thế nào đây?

Vì vậy, cậu chỉ có thể ôm xe tải cẩu nhỏ, đôi mắt tràn đầy chờ mong nhìn Tiểu Mai.

Tiểu Mai… Tiểu Mai suy nghĩ, anh sử dụng giấy đỏ còn dư lại khi nãy, cộng thêm những vật liệu kim loại khác rồi kết thành một nút buộc vô cùng phức tạp.

Anh kết dây thừng trang trí trên phong bì, còn những thứ khác thì nhét vào bên trong, thế là phong bao tiền mừng ốm nhách đã trở nên đầy đặn.

Tiểu Mai lắc phong bì trước mặt cậu, hai mắt Vinh Quý lập tức tỏa sáng: Đúng vậy! Đây chính là món quà thích hợp nhất đối với những người lùn thích làm thủ công và đan lát!

Sau một hồi suy nghĩ, Vinh Quý nhặt một tờ giấy đỏ lên, cầm bút và không thành thạo viết xuống một hàng chữ:

“Chúc Lily và Jack tân hôn vui vẻ

&

Sớm sinh quý nữ

Tiểu Mai & A Quý

^_^ & =-=”

Cậu còn vẽ thêm hai cái biểu cảm nhỏ.

Làm phong bì đỏ xong vẫn chưa đủ, cậu cảm thấy hai người cứ vậy mà đi dự đám cưới thì không đủ trang trọng cho lắm, thế là Vinh Quý bèn năn nỉ Tiểu Mai lấy giấy gấp thêm hai đóa hoa.

Tiểu Mai gấp hai đóa hoa đỏ nhỏ tuyệt đẹp, thoạt nhìn nó hơi giống hoa hồng, nhưng lại đẹp hơn rất nhiều.

Mỗi người máy nhỏ cầm một bông, Vinh Quý cài hoa lên nón của cả hai, lại dùng mỡ heo rừng thanh lý sạch sẽ cơ thể của hai người, xong xuôi mọi thứ thì nom cũng rất tươm tất đấy nhỉ.

“Lên đường thôi.” Vinh Quý quay đầu nhìn Tiểu Mai, hô to.

Hai người máy nhỏ lập tức đi ra cửa.

Thời tiết hôm nay rất tốt, đèn… à không, ánh nắng rất chan hòa.

Vinh Quý chợt nghe được tiếng chuông vọng lại từ xa, đó là tiếng chuông ở tòa tháp Trắng bên trong thành phố Yedham. Nghe nói đây là nơi tổ chức hôn lễ, nhưng bởi vì số lượng nữ người lùn rất ít, nam người lùn lại theo đuổi con người ta quá tệ nên mấy năm gần đây, Yedham chưa tổ chức qua một buổi hôn lễ nào.

Lúc đầu chuông hơi hoen gỉ, nhưng gõ tầm mười tiếng thì nó lại vang lên một cách trôi chảy.

Boong boong boong…

Tiếng vang trầm đục mà xa xưa, toàn bộ người dân ở thành phố Yedham đều nghe được.

Tiếng chuông dày đặc là một loại pháo mừng, đây là tiếng chuông chỉ vang lên mỗi khi tổ chức hôn lễ, và khi nghe tiếng chuông này, mọi người sẽ đổ dồn lại trên đường.

May là hai người Vinh Quý đã biết thời gian tổ chức hôn lễ nên đi sớm, chứ nếu chậm thêm chốc lát thì nhất định họ sẽ bị kẹt trên đường.

Xung quanh cực kỳ náo nhiệt!

Vì đã lâu mới thấy hôn lễ nên trên mặt mọi người ngập tràn nụ cười, họ chen chúc nhau, bất kể là quen hay không quen thì họ đều chào hỏi người xung quanh. Trước hết là nói về “hôm nay là một ngày lành”, và còn “đúng là một ngày lành để cử hành hôn lễ”.

Ngay cả người bán hàng rong đang cãi lộn với khách hàng trên đường cũng dừng lại.

Vinh Quý và Tiểu Mai tò mò bò lên mui xe của Đại Hoàng.

Ở đây có nhiều người lắm, dù đã đến hội trường rồi nhưng bọn họ không xuống xe được.

Vẫn là Jack ở phân đội nhỏ cầm búa tạ nhanh nhạy phát hiện ra hai người máy nhỏ.



Đứng trên cao, nhìn được xa, bọn họ đang ở trên gác chuông cầm búa tạ gõ chuông đó!

Vì vậy, vài nam người lùn cao to vạm vỡ cố sức đẩy đám người ra và đi đến chỗ hai người máy nhỏ.

“Nhường đường một chút ~ nhường đường một chút, đứng trên mui xe là thân quyến của nhà gái đấy!”

Ở Yedham, chỉ cần nói một chữ “nữ” thì tất cả vấn đề đều được giải quyết.

Vừa nghe hai người máy trên mui xe là gia quyến của nhà gái, tất cả mọi người lập tức nhiệt tình nhường đường.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy Lily và Jack đang mặc lễ phục màu xanh lam.

Hóa ra lễ phục kết hôn của người lùn là màu xanh lam!

Trạng thái của Lily rất tốt, cô ấy mặc áo ngắn tôn lên dáng người uyển chuyển và lộ ra cơ bụng rắn chắc của mình, còn chiếc váy bồng ôm sát khiến vòng eo của cô ấy trông thon thả hơn.

Phần đai vải buông xõa xuống phía trước, trên đó là các hoa văn phức tạp được kỳ công thêu thùa.



Vinh Quý nhận ra cái này, trước đó Lily đã dạy cậu.

Nhìn kỹ thì sẽ thấy, tất cả hoa văn mà Lily dạy cậu đều được đan trên đó.

Lúc tổ chức hôn lễ, lễ phục của nhà gái phải do tự tay nữ người lùn làm ra, và hoa văn trên đai vải lại càng phải do họ đan; nữ người lùn sẽ đan những hoa văn mà mình cảm thấy đắc ý nhất lên đó để cho mọi người thấy, rằng tay nghề của bản thân khéo léo như thế nào.

Còn nam người lùn thì đeo cây búa lớn ở sau lưng, và cây búa ấy phải do đích thân họ chế tạo, đó phải là cây búa sắc bén nhất vì cùng ngày tổ chức hôn lễ, anh ta phải trao cây búa ấy cho vợ của mình, nó đại biểu cho sự bảo hộ của người đàn ông.

Vinh Quý đứng trên quảng trường vỗ tay lốp bốp, cậu vô cùng kích động khi nhìn thấy màn trao đổi búa của Jack và Lily.

Jack trao búa cho Lily, còn Lily thì trao đai vải trên người cho Jack.

“Kết thúc buổi lễ!” Một lão người lùn râu tóc bạc phơ bên cạnh chợt hô to.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.

Và tiếp sau đó, hiện trường hôn lễ trở thành hiện trường tiệc nướng.

Nấm nướng! Thịt nướng! Từng thùng bia lúa mì đen lớn!

Tất cả người đến đều có thể ăn uống thỏa thuê, khi uống đến hăng say, thậm chí có rất nhiều thợ rèn người lùn làm động tác đập sắt trước mặt mọi người.



Một khi vui vẻ thì làm việc, nghe nói rất nhiều kiệt tác nổi danh của bậc thầy người lùn được sinh ra trong hoàn cảnh như thế này.

Trong tiếng “keng keng” náo nhiệt, rốt cuộc Vinh Quý cũng đi đến chỗ của nhóm Lily.

Cậu tranh thủ thời gian bảo Tiểu Mai đưa phong bì mà hai người chuẩn bị ra: “Đây là Tiểu Mai làm đó.”

Vinh Quý nhân cơ hội giới thiệu.

Quả nhiên, Lily nhận được quà vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn! Cảm ơn các cậu!”

Cô lớn tiếng nói, Reya, Mary và Kiki ăn mặc hoa lệ bên cạnh cũng vây quanh lại, họ đồng loạt quan sát món quà mà thầy Tiểu Mai chuẩn bị… nút buộc xinh đẹp bên ngoài.

Mấy cô gái lập tức triển khai công cuộc nghiên cứu, học tập cách thắt nút một hồi, bạn một câu tôi một câu rồi tranh luận kịch liệt, Vinh Quý đứng giữa cứ ngỡ như mình quay lại lúc học tập ở tiểu tổ thủ công vậy.

Đợi đến khi các cô thảo luận xong xuôi, Vinh Quý chợt lấy một chiếc máy chụp ảnh nhỏ ra từ ngăn đựng đồ trước ngực.





Máy chụp ảnh cũng do Tiểu Mai làm cho cậu.

“Hôm nay là ngày lành, mình chụp cùng nhau nhé?” Cậu đề nghị.

Đương nhiên là các cô gái vui vẻ đồng ý.

Lúc đầu chỉ có Tiểu Mai, A Quý, bốn nữ người lùn và nhân vật chính hôm nay – Jack mà thôi, sau đó, đội viên tiểu đội cầm búa tạ muốn chụp chung với cô dâu chú rể cũng đến, sau đó, các vị khách đến dự hôn lễ cũng tới góp vui, và sau đó…

Khung ảnh càng có nhiều người hơn, người phụ trách chụp ảnh thấy nhiều người đến quá nên tranh thủ thời gian bấm chụp.

“Tách” một tiếng, ảnh đã được chụp xong.

Vinh Quý lại hàn huyên với bốn nữ người lùn một hồi.

Mãi đến khi…

“A Quý, có phải các cậu muốn rời đi phải không?” Một nhân vật chính khác của buổi hôn lễ này – Lily đột nhiên hỏi.

Rõ ràng mới nãy còn đang nói chuyện đám cưới, vậy mà Lily lại chợt đổi chủ đề.

Và Vinh Quý nhẹ nhàng gật đầu.

“Tụi tớ muốn đến thành phố Cicero, cơ thể mới đã làm xong rồi, nếu không đổi thì cơ thể này sẽ bị rụng rời hết mất. Tiểu Mai nói là thành phố Cicero có dịch dinh dưỡng cường lực tốt nhất, mua được nó thì cơ thể kia của tớ không còn là một con cá khô như bây giờ nữa.” Vinh Quý dứt lời còn khua tay múa chân một hồi.

Động tác của cậu rất buồn cười, nhưng giờ phút này, không ai trong bốn cô người lùn cười được cả.

Đặc biệt là Lily.

Trong chốc lát, cô ấy đã rơi nước mắt.

Cuối cùng vẫn là Reya đại diện ba người bạn nói với Vinh Quý: “Nhất định cơ thể của các cậu sẽ tốt trở lại, A Quý, cậu nhất định sẽ trở thành ngôi sao ca nhạc nổi danh nhất!”

Cùng nhau sinh hoạt một thời gian, bốn nữ người lùn cũng biết lý tưởng của Vinh Quý.

“Đến lúc đó, chúng ta sẽ gặp lại, tụi tớ sẽ nhìn thấy cậu trên TV.” Reya nói tiếp.

Dứt lời, cô gái bình tĩnh nhất cũng không nhịn được rơi nước mắt, thốt ra lời cuối cùng xong, Reya nức nở ôm người máy nhỏ rách rưới trước mặt, cô tựa đầu lên vai Vinh Quý.

Sau đó là Kiki, Lily và Mary nữa.

Các cô ôm chặt lấy Vinh Quý và Tiểu Mai.

Jack đứng bên cạnh cũng không khuyên được mà chỉ có thể nhìn vợ mình ôm người đàn ông khác, hết cách, anh ta cũng dứt khoát đi qua ôm luôn.

Sau một tràng cười to thì các người lùn lại khóc lớn một hồi, cũng không biết là ai nở nụ cười trước, vì vậy…

Lại là một tràng cười to.

Cuối cùng, Vinh Quý nở nụ cười mà rời đi.

“Lily, Jack, tạm biệt!”

“Mary, tạm biệt!”

“Reya, tạm biệt!”

“Kiki, tạm biệt!”

Cậu kéo tay Tiểu Mai giơ lên chung, Vinh Quý vừa vẫy tay vừa nói lời tạm biệt với bạn bè sau lưng.

Không ai nói toạc ra cả, tựa như đây chỉ là một trong vô số lần gặp nhau của bọn họ. Nhưng mà, người nói tạm biệt và người nhận lời tạm biệt đều biết rõ, lúc gặp lại nhau lần nữa… sẽ rất lâu.

Cực kỳ lâu.

“Tớ không thích lúc rời đi có nhiều người tạm biệt, như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi…” Vinh Quý ngồi trên người Đại Hoàng, cậu sờ lên hốc mắt và nhỏ giọng nói.

Tiểu Mai cũng lẳng lặng nhìn cậu, sau một lúc lâu, anh nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào trán của cậu.

Đại Hoàng khởi hành.

Khi về đến nhà và trước khi lên lầu, ông lão người lùn bỗng kéo cửa ra, ông vẫy tay, ý bảo bọn họ lại đây.

Lão người lùn lấy bên trong cửa ra một chậu hoa: Bên trong chậu hoa là một mầm cây xanh mơn mởn và đang lay động.

“Tổng cộng có hai mầm táo, đây là một trong số đó.”

“Chìa khóa thì đặt ở cửa ra vào của tôi, TV thì các cậu cứ lấy đi.” Ông lão bổ sung.

Sau đó ông vẫy tay, nhét toàn bộ vào ngực Tiểu Mai và Vinh Quý rồi đóng cửa lại.

“Xem ra ông ấy còn không thích nói tạm biệt hơn cậu nữa.” Tiểu Mai quay sang nói với Vinh Quý.

Vinh Quý gật đầu, cậu cẩn thận bưng cây non trong ngực rồi cùng Tiểu Mai lên lầu.

Buông xuống hết xong, giây phút mà bọn họ chờ mong từ lâu đã đến rồi, nhưng hôm nay lại cảm thấy không nỡ một chút: Thay đổi, đã đến lúc thay đổi cơ thể rồi.

“Tớ phải làm gì đây?” Vinh Quý nhìn xung quanh một phen, sau đó cậu khẩn trương hỏi Tiểu Mai.

“Tắt máy là được rồi.” Tiểu Mai nói.

Vinh Quý hồi hộp cầm tay Tiểu Mai, cầm cả buổi rồi cuối cùng cậu cũng thấy hơi nhẹ nhõm một chút.

Lại nhìn ngó một chút nữa, sau đó Vinh Quý đi đến sô pha rồi tựa nửa người lên đó, còn xe tải cẩu thì nghiêng sang một bên, điều chỉnh cho mình một vị trí thoải mái xong thì cậu nhẹ nhàng sờ lên lồng ngực của mình lần cuối, sau đó nhìn thoáng qua Tiểu Mai và nói: “Không biết vì sao, tớ lại không nỡ bỏ…”

Dứt lời, cậu lẳng lặng nhìn anh.

Cậu nhìn rất lâu, lâu đến mức Tiểu Mai không nhịn được đi tới, tựa như muốn an ủi, lại tựa như muốn xác định gì đó, anh nhẹ nhàng đụng vào đầu Vinh Quý.

Đầu Vinh Quý lập tức tựa lên ghế sô pha – cậu đã tắt điện.

Cậu vẫn giữ nguyên tư thế lẳng lặng nhìn Tiểu Mai và tắt điện.

Đây không phải lần đầu tiên Vinh Quý tắt máy, trên thực tế, cậu làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, mỗi ngày cậu đều tắt máy đúng giờ.

Nhưng đây là lần Tiểu Mai cảm thấy mờ mịt nhất.

Vừa mờ mịt lại vừa sợ hãi.

Anh nhẹ nhàng chạm lên đầu lên Vinh Quý một thoáng.

Đầu cậu khẽ lay động trên sô pha rồi sau đó lại bất động.

Tiểu Mai cứng ngắt chạm vào đầu cậu, sau đó sờ soạng trên đỉnh đầu, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ngón tay anh đang run nhè nhẹ.

Run rẩy là vì cơ thể này đã sắp đến cực hạn rồi.

Anh tự nhủ như vậy.

Anh tăng tốc.

Tiểu Mai run rẩy lục lọi rồi lấy ra dụng cụ, khó khăn vặn vài cái chỗ nối giữa cổ và ót của Vinh Quý.

Sau khi vặn xong hai mươi con ốc, kim loại chế tạo cái đầu của Vinh Quý ào ạt rơi lả tả xuống, người máy nhỏ quen thuộc thình lình biến mất.

Chỉ còn nửa cơ thể rách rưới, cùng một con chip ngay nơi tiếp giáp giữa cổ và đầu.

Đây là bản thể của Vinh Quý, nó chứa đựng toàn bộ trí nhớ, tính cách và những thứ khác của cậu.

Tiểu Mai khựng lại một chút.

Cảm giác mờ mịt và sợ hãi đã biến mất, trong đầu anh chợt xuất hiện một cảm xúc cực kỳ lạ lẫm.

Giờ phút này, cơ thể anh hoàn toàn cứng ngắc, nó rung động kịch liệt và trong đầu anh trống rỗng.

Anh thấy mình vươn tay ra, dùng lực rút con chip mang tên Vinh Quý được khảm ở đỉnh xương cổ bằng máy cao nhất.

Và ngay sau đó, cơ thể máy móc cũ nát đã từng thuộc về “Vinh Quý” đã giải thể hoàn toàn.

Chuyện cần làm tiếp theo là nhanh chóng chuyển dời con chip này sang cơ thể mới của Vinh Quý, sau đó…

Sau đó…

Tiểu Mai nhìn thoáng qua “Vinh Quý” cũ đã vỡ thành từng mảnh vụn, anh cầm con chip đi về phía “Vinh Quý” mới.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

=-=

Bổ sung nội dung một chút nên đăng muộn một xíu, lời nguyền 14:15 đã bị phá hủy.