Ngày Yên Nghỉ

Chương 65




Edit + Beta: V

“Hôm nay Jack thuê Đại Hoàng của tụi mình ấy, tớ hỏi cậu ấy đi đâu thì cậu ấy không nói, cậu đoán xem kết quả thế nào?” Điện thoại trong cơ thể được kết nối, Tiểu Mai bận rộn ở phòng làm việc, còn Vinh Quý thì nói liên hồi ở đầu dây bên kia.

Anh nghe được tiếng Vinh Quý chào hỏi người khác, rồi nghe được tiếng người khác đáp lời, nghe được tiếng keng keng vọng lại ven đường…

Một thế giới rất sống động.

Mà trong thế giới ấy, sống động nhất chính là Vinh Quý.

“Hì hì hì ~ Jack bảo tớ và Đại Hoàng chạy thẳng vào sân nhà cậu ấy, sau đó cậu ấy ôm ra một đống vải khúc lớn ngồi bên cạnh Đại Hoàng, cầm kim lên và bắt đầu may, đồ, đó!”

Tuy vẫn là giọng người máy cứng nhắc, nhưng giọng điệu lúc lên lúc xuống của cậu khiến người ta có cảm giác rất du dương, mới đầu nghe thì thấy kỳ kỳ, không ai nghĩ rằng đó là giọng của một người máy cả.

Theo lời hình dung của Vinh Quý, trong đầu Tiểu Mai nhất thời hiện ra cảnh tượng kỳ lạ về nam người lùn cường tráng ngồi trong sân may vá.

Ngay khi cảnh này xuất hiện thì hình tượng lúc trước của Jack trong đầu anh bị hủy diệt hoàn toàn.

Jack là búa chính ở xưởng rèn hồi trước anh làm việc, khi đó, mỗi lần Tiểu Mai nhìn sang thì đều thấy anh ta để trần, cơ bắp phình ra, tay cầm búa tạ cao hơn đầu mình để rèn đúc.

Một bức tranh thợ rèn người lùn đúng chuẩn.

Còn bây giờ…

Dựa theo miêu tả của Vinh Quý, bức tranh người lùn để trần nhanh chóng bị xóa bỏ, và thay vào đó là cảnh tượng người lùn cường tráng đang ngồi may vá.

Tiểu Mai: “…”

“… Không phải gần đây cậu ấy đang theo đuổi Lily sao? Tớ nghe nói hình như Lily cũng hơi động lòng rồi ấy, chỉ thiếu chưa đồng ý mà thôi. Sau khi biết những thứ mà Đại Hoàng mặc đều do nữ người lùn làm thì cậu ấy bèn hỏi tớ, rằng món nào là Lily làm. Thế là tớ nói cho Jack nghe, nào ngờ cậu ấy thuê luôn Đại Hoàng để mô phỏng theo tấm phủ ấy.”



Tấm phủ của Đại Hoàng là do Lily làm.

“Tớ cảm thấy… tay nghề của Jack còn tốt hơn cả Lily nữa đấy.” Vinh Quý hạ giọng nói với Tiểu Mai.

Tiểu Mai: “…”

Lấy góc độ của thợ rèn để bình luận tác phẩm thủ công của bốn nữ người lùn thì, người giỏi nhất là Reya, tiếp theo là Kiki, sau đó là Mary và Lily xếp cuối cùng, nếu không tính thành viên mới thêm vào tiểu tổ thủ công ‌← tức là, nếu thêm Vinh Quý vào thì cậu sẽ xếp hạng nhất từ dưới đếm lên.

Nếu thêm nhân viên ngoài biên chế giấu mặt của tiểu tổ thủ công là Tiểu Mai vào, thì anh chắc chắn đứng đầu bảng.

Nói đến nhân viên ngoài biên chế giấu mặt, từ khi biết Tiểu Mai là thợ rèn cấp ba thì sự kính ngưỡng của nhóm nữ người lùn đối với anh cuồn cuộn như nước, anh là người mà họ chỉ có thể ngước nhìn. Mặc dù thầy Mai ưu ái quan tâm đến công việc làm ăn của các cô, mặc dù thầy Mai từng vẽ chân dung cho các cô, nhưng thái độ thờ ơ và hào quang của bậc thầy thợ rèn cấp ba khiến các cô vừa kính vừa sợ. Hiếm khi được tiếp xúc với một thợ rèn cấp ba, nhưng vì hồi hộp và sợ sệt nên các cô hoàn toàn không dám hỏi han gì, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Tầm mắt bốn cô người lùn dời sang người Vinh Quý.

Ting!

Có rồi!

Vì thế bắt đầu từ hôm đó, Vinh Quý chợt phát hiện mình lại trở nên “vụng về” hơn rồi.



Thật ra là buổi dạy thủ công của các nữ người lùn đã nâng cao hơn.

Mọi người vận dụng tất cả sở trường của mình để dạy Vinh Quý, Vinh Quý… sao mà cậu học được chớ!

Mọi người tỏ vẻ “không cần khách khí”, “cứ mang về mà làm”.

Ngay cả con nít mới lớn còn biết, sau khi nghe lời hướng dẫn của bốn nữ người lùn và về nhà, chỉ dựa vào một mình Vinh Quý thì…

Tuyệt đối không thể hoàn thành bài tập được!

Vậy thì Vinh Quý sẽ làm nũng thôi – by Reya & Kiki & Mary & Lily.

←_←

Cách học này ấy hả, rõ ràng đây là vấn đề của mình, nhưng chỉ cần một ánh mắt tội nghiệp thôi thì người ta đã hoàn thành giúp mình rồi…

Nghĩ mà ham!



Đây là tiếng lòng của bốn nữ người lùn sau vô số lần trúng chiêu.

Vì thế, các cô cố ý để Vinh Quý về nhà tìm thầy Mai trưng ra ánh mắt tội nghiệp.

Việc các cô giao cho Vinh Quý là những chuyện mà các cô thấy khó, thậm chí không thể hoàn thành, vậy Vinh Quý cầm bài tập như thế về nhà, nếu muốn hoàn thành thì cũng chỉ còn cách là hỏi thầy Mai ~

Lúc Tiểu Mai giúp Vinh Quý làm thì cũng theo đó giải quyết vấn đề của các cô.

Họ không cần Vinh Quý nhớ kỹ từng công đoạn, chỉ cần hôm sau Kiki và Reya nghiên cứu cẩn thận tác phẩm hoàn thành của thầy Mai (làm thay Vinh A Quý) là được. Nghiên cứu một lần không ra cũng không phải lo, lâu lâu lấy ra nghiền ngẫm một lần, nghiền ngẫm thêm mấy bận nữa thì sẽ hiểu được thôi.

Vì thế, mặc dù có Vinh Quý tay nghề vụng là người trung gian, nhưng Tiểu Mai và bốn nữ người lùn vẫn có thể giao tiếp rất vui vẻ.

Vinh Quý: =o=?

Cuộc sống sau này, mặc dù không ai chỉ ra rõ ràng, nhưng thành viên của tiểu tổ thủ công đã yên lặng tăng thêm một người – đó là thầy Tiểu Mai.

Đương nhiên, nếu mỗi sản phẩm mới mà tiểu tổ này đẩy ra thị trường, và nhóm nam người lùn cũng phỏng chế theo thì việc thêm thành viên như thế quá có lợi rồi!

Ví như: Jack.

Trước khi Lily thay đổi hình tượng nhờ sự chỉ đạo của Vinh Quý thì Jack đã đổ cô rồi, mỗi ngày không những anh ta chào hỏi Vinh Quý mà còn tặng vật liệu cho Tiểu Mai nữa.

Anh ta rất ân cần, ân cần đến mức Lily không nhịn được nhắc nhở Vinh Quý: “Cậu để ý Tiểu Mai một chút (← lúc này Tiểu Mai vẫn là Tiểu Mai, anh vẫn chưa thông qua cuộc thi để trở thành thầy Mai), cái tên Jack kia ngày nào cũng tặng đồ cho cậu ấy, không biết anh ta có ý gì đây nữa, nhìn lấm la lấm lét không giống người tốt cho lắm, cậu cẩn thận đừng để người ta đào góc tường nhà mình nha. Bây giờ đừng nói con gái, ngay cả con trai cũng không an toàn đâu.”



Vinh Quý biết rành vụ này: Ể?

Không thể không nói, “Nhân duyên kỳ lạ của chàng thợ rèn” đã dạy hư các cô gái rồi!

Tuy nhiên, khi Lily ngồi trong xe thấy Jack chào hỏi với Vinh Quý, vì ngăn cản hành động “Paula tặng vải cho Yellin” (← câu tục ngữ này của Yedham giống với chồn chúc Tết gà), và với tư cách là nữ người lùn cường tráng nhất trong nhóm, lần nào cô cũng chủ động che chở Vinh Quý và châm chọc không cho Jack tới gần.

Vinh Quý: “…”

Jack… Jack còn cho là sách lược của mình có hiệu quả nên anh ta càng ân cần hơn nữa.

Thật ra, Jack quan sát rất cẩn thận, anh ta biết rõ sản phẩm mỗi ngày Vinh Quý làm ra đều học từ bốn nữ người lùn. Đặc biệt là Lily – vì là người tay vụng giống Vinh Quý nên cô rất đồng cảm và thường xuyên ngồi bên cạnh kiên nhẫn hướng dẫn cậu. Sau khi biết được điều này thì anh ta sẽ thỉnh thoảng tìm Vinh Quý mượn này mượn kia để học tập.

Nhóm nữ người lùn làm món gì thì nó sẽ phản ánh sự yêu thích từ sâu trong lòng họ.

Lily dạy Vinh Quý làm rất nhiều món bằng ren…

Vì vậy dần dà, Jack biến thành một chàng trai ăn bận đầy đồ ren.

 ̄▽ ̄

Có lẽ cũng vì nguyên nhân này nên Lily đã chịu nhìn Jack, nói đúng hơn là nhìn mớ viền hoa trên người anh ta.

Thẩm mỹ của người này cũng không tệ lắm – Lily thầm nghĩ.

Sau khi quan sát Jack một phen, Lily cũng không ngu ngốc, cô suy nghĩ và liên hệ các sự việc lại với nhau thì rốt cuộc cũng hiểu ra, rằng tất cả hành động trước đó của Jack đều là vì mình.

Cơ hội để nam người lùn gặp nữ người lùn quá ít, vậy nên mỗi khi nhìn thấy cô gái nào đó thì họ đều dũng cảm theo đuổi. Cách theo đuổi này sẽ khiến đa số các nữ người lùn không thích, cho nên tỉ lệ thành công của họ rất thấp. Mỗi ngày ngồi xe Vinh Quý, Lily đều nhìn thấy Jack, tuy lần nào cũng nhìn trong ít phút thôi nhưng những buổi gặp gỡ này khiến họ hiểu rõ lẫn nhau, và kiểu theo đuổi thầm lặng này của Jack rốt cuộc cũng đả động được trái tim của Lily.

Từ đó về sau, ý chí chiến đấu của Jack cao vút!

Chẳng những anh ta ăn mặc theo sở thích của Lily, mà sau khi nhìn thấy quần áo mới của Đại Hoàng thì Jack còn quyết định sẽ trang bị bộ đồ này cho xế yêu của mình!

“Cậu nói xem, nếu tôi trang hoàng các vật phẩm mà Lily yêu thích lên xe thì cô ấy có thể đồng ý… ừm… có thể đồng ý ngồi xe của tôi không?” Jack nhanh chóng se chỉ luồn kim, anh ta xấu hổ hỏi Vinh Quý đang tám chuyện với Tiểu Mai bên cạnh.

Vinh Quý: “…”

Vinh Quý đồng tình nhìn xế yêu mạnh mẽ của Jack đang đỗ bên cạnh Đại Hoàng yểu điệu – đó là một chiếc xe việt dã màu đen rất đẹp và to lớn.

Còn Jack thì đang chuẩn bị mớ đồ viền ren hồng nhạt bày trên đất, định là sau khi làm xong thì mặc cho nó.

“Chắc chắn cô ấy sẽ thích.” Sẽ thích tấm lòng của anh, Vinh Quý cao giọng nói.

Và cứ thế, cậu vừa trò chuyện với Jack bên cạnh vừa trò chuyện với Tiểu Mai, dưới cái nhìn chăm chú của Vinh Quý, xế yêu của Jack đã biến thành dáng vẻ hoàn toàn mới!

Đại Hoàng lại có thêm một người bạn yểu điệu nữa rồi!

Đại Hoàng: →_→

“Cảm ơn cậu nhé, A Quý, hôm nay tôi có hẹn Lily ngồi xe ra ngoài hóng mát, nếu thành công thì lúc chúng tôi tổ chức hôn lễ, cậu nhất định phải đến đấy!”

“Nhất định rồi, đến lúc đó tôi sẽ bảo Tiểu Mai làm cho anh một phong bì lớn luôn.” Vinh Quý lập tức đáp.



Câu nói này không có ý gì khác, thật sự là để Tiểu Mai làm, còn cậu không có biết làm ~

Người lùn cũng tặng hiện kim hoặc hiện vật, Jack lập tức hiểu ý của Vinh Quý, anh ta cười hì hì đi vào phòng, sau đó mang một hộp gỗ nhỏ ra và hé lộ đồ vật bên trong…

“A Quý, đây là thứ cậu cần lúc trước…”

Jack nói được một nửa thì bỗng nhiên…

Vinh Quý tập kích!

Cậu nhanh chóng nhào tới chặn miệng Jack lại rồi làm tư thế “suỵt” với anh ta.

Sau khi Jack nơm nớp lo sợ gật đầu thì Vinh Quý mới buông tay ra.

“Tiểu Mai, tớ phải gọi điện cho Lily rồi, tớ cúp máy nha!” Vinh Quý nói xong thì lập tức cúp điện thoại, sau đó hai mắt cậu tỏa sáng nhìn sang Jack đang ngồi xổm bên cạnh.

“Có thể nói chuyện chưa?” Jack cẩn thận hỏi.

Với tư cách là nam người lùn đang chuẩn bị chuyện lãng mạn cho vợ tương lai của mình, Jack lập tức hiểu ý của Vinh Quý.

Thậm chí, anh ta còn hối hận khi nãy mình vô ý quá.

“An toàn rồi!” Vinh Quý lập tức gật đầu.

Jack thở phào một hơi, sau đó lại mở hộp ra.

Trong hộp là… một đôi bảo thạch màu lam vô cùng xinh đẹp.

Vinh Quý nhìn đôi bảo thạch không chớp mắt (← tuy thực tế cũng không chớp được), cậu không nói nên lời. Nếu bây giờ là cơ thể nhân loại thì có lẽ cậu đang nín thở đấy.

Hai người nhìn chằm chằm đôi bảo thạch rất lâu, sau cả buổi thì Vinh Quý nói: “Đẹp quá…”

“Đúng nhỉ? Không phải lúc trước cậu nhờ tôi để ý giúp khoáng thạch có màu xanh “như bầu trời và hồ nước ở thành phố Thiên Không” sao? Tôi tìm rất lâu, khó khăn lắm mới tìm được nó đấy, sau khi dung luyện nhiều ngày thì rạng sáng hôm nay cũng ra lò, tôi thấy nó rất đẹp, không biết có như mong muốn của cậu hay không… Nếu không thì tôi tiếp tục tìm…” Jack nhỏ giọng nói.

“Cảm ơn anh! Đúng là nó rồi!” Vinh Quý kích động ôm và đấm nhẹ vào vai Jack.



Đây là tư thế tiêu chuẩn để thể hiện sự thân mật giữa các nam người lùn ở thành phố Yedham, Vinh Quý thấy nhiều nên cũng học theo.

Jack cười ha ha, anh ta cũng ôm và nhẹ nhàng đấm vào vai Vinh Quý.



Sau đó…

Hai người cầm chiếc hộp chứa bảo thạch lam, nhìn xế yêu mặc quần áo viền ren mới rồi cười ngây ngô.

“Chắc chắn Lily sẽ thích.” Lúc tạm biệt, Vinh Quý nói với Jack.

“Cảm ơn cậu, chắc chắn thầy Tiểu Mai cũng sẽ thích.” Jack cảm ơn Vinh Quý và nói.

Tiểu Mai đang chuẩn bị cơ thể mới cho hai người, đây là nguyên nhân chủ yếu cả hai đến thành phố Yedham, cũng là nguyên nhân chủ yếu bọn họ kiếm tiền mỗi ngày. Về chuyện này, Vinh Quý cũng không giấu diếm mấy người bạn tốt của mình.

Mọi người bị cảm động, đồng thời cũng gửi tặng những lời chúc phúc.

Lúc biết Vinh Quý muốn tìm một tảng đá màu xanh da trời để tặng Tiểu Mai làm đôi mắt cho cơ thể mới thì Jack lập tức đảm nhiệm việc này – với tư cách là búa chính ở xưởng rèn, Jack thường xuyên tiếp xúc với các loại khoáng thạch nên có lẽ sẽ tìm được thứ phù hợp với yêu cầu của Vinh Quý.

Huống chi, Jack không tìm được thì còn người thân trong nhà mà ~



Tuy Jack chỉ là búa chính ở một xưởng rèn nhỏ, nhưng nghe nói nhà anh ta mở một xưởng rèn khá lớn, thân thích trải rộng khắp các cửa hàng lớn nhỏ trong thành phố Yedham, và tất cả đều là búa chính!

Jack là thợ rèn thế hệ thứ n!

Vinh Quý đặt hộp nhỏ vào ngăn đựng đồ trước ngực, cậu lập tức cảm thấy ngực căng đầy.

À thì… căng đầy đến mức không đóng cửa lại được.

Hết cách, cậu đành phải dùng sức đập vào ngực mình.

Sau khi khó khăn đóng cửa lại, Vinh Quý ưu sầu nhìn cái ngực bị lõm của mình, cậu thầm nghĩ: Có lẽ thật sự phải đổi cơ thể rồi.

Và cậu lại trở nên vui vẻ: Tiểu Mai đang chuẩn bị cơ thể cho hai người, tuy Tiểu Mai kiên quyết không chụp ảnh cho cậu xem, nhưng Vinh Quý nghĩ nhất định sẽ rất đẹp!

Bọn họ sắp có hai cơ thể mới toanh rồi!

Vinh Quý vui lắm.

Đợi đến khi Tiểu Mai đưa cơ thể mới cho cậu xem thì sau niềm vui bất ngờ, cậu cũng sẽ lấy ra một chiếc hộp.

Đó là đôi bảo thạch màu xanh da trời để làm mắt cho Tiểu Mai…

Chắc Tiểu Mai cũng sẽ cảm nhận được niềm vui bất ngờ nhỉ?

Tuy vui hay kinh ngạc thì Tiểu Mai vẫn trưng ra gương mặt vô cảm kia, nhưng không sao hết, trong lòng cậu biết rõ Tiểu Mai vui mừng mà ~

Sau khi chia tay với Jack, Vinh Quý lập tức điều khiển Đại Hoàng đến chỗ làm của Tiểu Mai.

Cùng lúc đó…

Tiểu Mai cũng tạo hình hoàn tất đôi mắt màu đen, sau khi khảm vào hốc mắt thì một hình người hoàn chỉnh bày ra trước mắt anh.

Đó là hình người vô cùng hoàn mỹ, khuôn mặt hoàn mỹ, tứ chi cũng hoàn mỹ… không có bộ phận nào là không hoàn mỹ cả.

Nhưng đẹp nhất chính là đôi mắt.

Nó sâu thẳm tựa như hố đen và vì sao, hai mắt ấy đang đối mặt với anh.

Tiểu Mai lẳng lặng đứng trên ghế đối diện với hình người, anh hơi nghiêng đầu: Có cảm giác… hình người trước mặt hơi quen mắt.

Hình người này anh dựa theo dáng vẻ ban đầu của Vinh Quý mà chế tạo, nói đúng hơn là dựa theo dáng vẻ sau khi phục chế.

Đúng là mỗi ngày anh đều xoa bóp cho cơ thể Vinh Quý, nhưng cảm giác quen thuộc lúc này không phải vì tiếp xúc mỗi ngày với cơ thể ban đầu của cậu, mà là…

Trong đầu anh hiện ra một khuôn mặt, chợt…

Khuôn mặt trong trí nhớ trở nên rõ ràng, và đó là khuôn mặt anh quen thuộc nhưng cũng rất đỗi lạ lẫm.

Ấy là khuôn mặt của vị ca sĩ duy nhất mà anh thưởng thức, từ đó tới giờ, vì yêu thích đối phương ca hát nên anh cũng không quá mức để ý đến diện mạo của y.

Nhưng dù sao anh cũng là người đã gặp là không quên, dù không để ý nhưng khuôn mặt của đối phương vẫn nằm sâu trong trí nhớ của anh cùng với những người khác.

Mà bây giờ, anh dựa theo tướng mạo ban đầu của Vinh Quý để chế tạo ra cơ thể máy móc, vậy mà cơ thể này lại hơi giống với vị ca sĩ kia.

Ý nghĩ này chỉ chợt lóe qua trong đầu anh, Tiểu Mai cũng không suy nghĩ nhiều.

Anh lấy vải phủ lên hình người kia, sau đó bò xuống ghế, ra khỏi phòng làm việc, khóa cửa rồi rời đi.

Đã đến giờ tan tầm, chắc Vinh Quý đang chờ anh ở cửa.

Còn khâu kiểm tra lần cuối chưa làm xong, có lẽ ngày mai Vinh Quý sẽ có cơ thể mới, nhỉ?

Anh thầm nghĩ.

Một ngày đẹp trời, hai người máy nhỏ đều nghĩ đến niềm vui bất ngờ cho người kia, hiếm khi họ cùng tần số não như vậy.

Cả hai vẫn xoa bóp cho cơ thể, xới đất cho mầm táo, thỉnh thoảng đối mắt thì Tiểu Mai nhanh chóng quay sang chỗ khác, còn Vinh Quý thì cười ngây ngô.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cơ thể của chủ nhà bị ngâm trong dịch dinh dưỡng mà các chị em rót vào.

Móng vuốt của tác giả Chíp cũng bị ngâm luôn…

Lúc này, dịch dinh dưỡng của Đại Hoàng dùng để giặt đồ viền ren trên người cũng được ấy chứ…

Đại Hoàng: Đứng đầu bảng, không nói nhiều.